Lục địa Hỗn Độn, thôn Thiên Bích.
Thôn Thiên Bích được đặt tên như vậy vì nằm gần bức tường trời màu đen cao chạm mây, kéo dài vô tận về phía bắc.
Trăm năm trước, dân làng đến đây để tránh chiến loạn.
Họ gặp được một con thần thú, thần thú động lòng thương và cho họ định cư tại nơi này.
Từ đời này sang đời khác, dân làng vẫn truyền nhau lời đồn rằng:
Phàm nhân không thể tới gần bức tường trời màu đen ấy, nơi chia cách nhân gian với tiên giới.
Kẻ nào vi phạm, tất sẽ bị trời phạt.
Mùa hè, chạng vạng tối.
Hoàng hôn buông xuống, bóng chiều kéo dài mọi vật.
Khói bếp lượn lờ bốc lên từ mỗi mái nhà.
Một bóng dáng nhỏ bé đang còng lưng gánh bó củi cao hơn cả người mình, bước đi khó nhọc.
Dưới gốc cây ở đầu làng, mấy đứa trẻ đang nô đùa.
Khi thấy bóng dáng ấy, chúng lập tức reo lên như vừa thấy món đồ chơi thú vị:
“Là A Chiêu!”
Chúng chạy tới, vây quanh cô bé, giọng trẻ thơ cất lên bài đồng d.a.o đầy ác ý:
“A Chiêu, A Chiêu, không cha không nương,
Là con hoang chẳng ai cần,
Không cha không nương,
Ai cũng ghét, ai cũng hắt hủi…”
A Chiêu im lặng, ánh mắt nhanh chóng lướt qua bọn trẻ.
Một, hai… năm đứa, không đánh lại được.
Cô cúi đầu, tránh né bọn chúng, tăng tốc bước đi.
Có đứa thấy cô không đáp lời, liền mất hứng, nhặt đá ném tới.
“Cạch!”
A Chiêu dường như mọc mắt sau lưng, né sang bên tránh được.
Nhưng nhiều hòn đá khác vẫn ném tới, rơi trúng người cô.
Cô nhíu mày vì đau, rồi lập tức chạy đi bằng đôi chân nhỏ bé.
Tiếng cười ha hả vang lên phía sau.
A Chiêu cắm đầu chạy về nhà.
Từ xa đã thấy bá mẫu đứng trước cửa, mặt đầy tức giận.
Cô khựng lại, lòng chột dạ, chần chừ một lát mới rụt rè bước tới:
“Bá mẫu…”
“Đồ tiện nhân này!”
Xuân Hoa xách chổi, lao đến, vung chổi quật xuống.
Vừa đánh bà vừa chửi:
“Tao cho mày ăn cho mày ở, mà mày dám ăn trộm con gà mái đẻ trứng của nhà tao?
Tiện nhân! Hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày!”
A Chiêu né đòn rất thuần thục, vừa tránh vừa la lớn:
“Không phải con!”
Đứa con trai bảy tuổi của Xuân Hoa, Đại Bảo, đứng ở cửa hô:
“Nương, chính nó ăn trộm đó! Con thấy nó ăn sạch cả con gà rồi!”
Xuân Hoa nghe con nói càng tức, vung chổi mạnh hơn:
“Còn dám chối hả?
Xương gà tao tìm thấy ngay trong chuồng gà chỗ mày ngủ đó.”
A Chiêu nhỏ bé, tay chân ngắn ngủn, mấy đòn né không kịp, bị đánh trúng vài cái, nước mắt lưng tròng:
“Con thật sự không ăn trộm, không phải con.
Cả ngày hôm nay con ở trên núi chặt củi mà.”
Tiếng ồn ào thu hút hàng xóm kéo ra xem.
Có người khuyên:
“Dâu nhà Đại Tráng, đừng đánh nữa, A Chiêu mới có ba tuổi, chỉ là con gà mái thôi, sao phải tính toán với trẻ con.”
Xuân Hoa trừng mắt:
“Không tính toán à? Thế bà mang nó về nuôi đi!”
Người kia nghe vậy, lập tức xua tay:
“Tôi không nuôi đâu!”
Ba năm trước, lão Lưu ôm về một đứa trẻ còn đỏ hỏn, hớn hở khoe với cả làng:
“Đây là đứa bé thần thú gửi ta chăm sóc.”
Thần thú hứa, chỉ cần ông nuôi tốt đứa trẻ, không chỉ sống lâu trăm tuổi mà còn có thể đắc đạo thành tiên.
Thế là ông cưng chiều A Chiêu hết mực, ăn gì ngon cũng để phần, mặc gì tốt cũng nhường trước.
Điều đó khiến Xuân Hoa rất bất mãn, nhưng lão Lưu tính khí cứng rắn, lại giỏi làm ruộng, cả nhà còn phải nhờ ông giúp đỡ, nên bà ta chẳng dám oán than.
Thế rồi, hai tháng trước, một lão già khỏe mạnh, nhìn cũng phải sống bảy tám chục tuổi, lại đột nhiên qua đời.
Hôm đó vừa đầu xuân, lão Lưu làm ruộng cả ngày, còn cười nói với mọi người, rồi về nhà.
Nghe nói, ông còn bồng A Chiêu chơi trò giơ cao, không lâu sau liền tắt thở.
Dân làng đồn A Chiêu khắc c.h.ế.t lão Lưu.
Cô không phải đứa trẻ do thần thú gửi đến, mà là yêu nghiệt.
Không thì sao đang yên lành, vừa chạm vào nó đã chết?
Sau khi lão Lưu chết, con trai ông là Lưu Đại Tráng muốn vứt bỏ A Chiêu.
Nhưng dù ném cô đi xa thế nào, sáng hôm sau cô lại đứng trước cửa nhà.
Bỏ không được, dân làng càng tin rằng A Chiêu là sao chổi mang họa.
Có người nhớ chuyện này, sợ Xuân Hoa mang A Chiêu bỏ sang nhà mình, liền nói giọng ghét bỏ:
“Ba tuổi mà đã ăn trộm gà, lớn lên còn ra gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người khác hùa theo:
“Mấy hôm trước nhà tôi mất trứng gà, có phải nó lấy không?”
“Rau cải nhà tôi cũng mất mấy cây.”
“Con không lấy! Không phải con!”
A Chiêu vội vàng lắc đầu.
“Lấy cắp là chuyện bình thường, trước nó còn đánh cả cháu đích tôn nhà tôi nữa.”
“Đúng đó, con tôi cũng bị nó đánh.”
“Đúng là đứa trẻ hư!”
A Chiêu nhìn quanh, thấy ai cũng như quỷ ăn thịt người, trong lòng hoảng sợ, lập tức chen khỏi đám đông chạy trốn.
Cô chạy, chạy rất nhanh, chỉ mong bỏ xa những kẻ đáng sợ kia.
Không nhìn rõ đường, bất ngờ đạp phải thứ mềm mềm, loạng choạng ngã nhào, mặt úp xuống đất, mũi đau nhói.
A Chiêu chống tay bò dậy, ôm mũi, nước mắt rưng rưng:
Đau quá…
Lúc này, một giọng âm trầm vang lên:
“Không biết sống chết, dám giẫm lên bổn tọa? Chán sống rồi sao?”
A Chiêu sững lại, ngước nhìn quanh, mới phát hiện mình đã chạy vào cấm địa của thôn Thiên Bích.
Khu vực bức tường trời đen.
Mặt trời sắp lặn, ánh sáng nơi đây càng u ám.
Cô hơi sợ:
“Xin… xin lỗi…
Ủa? Cún con?”
Trước mặt cô là một con… chó?
Lông trắng muốt, bốn chân đen tuyền, lông xù bông bông.
Nó không lớn, chỉ cao ngang đầu gối A Chiêu, trông đặc biệt đáng yêu, vô hại.
Con chó nghe giọng non nớt ấy, khựng lại, quay đầu nhìn:
“Ở đâu ra con nhóc ranh này?”
A Chiêu thấy nó biết nói, đôi mắt ba tuổi bỗng sáng rỡ:
“Chó biết nói chuyện!”
“Vô lễ! Bổn tọa là thần thú! Ngươi dám gọi bổn tọa là chó? Chán sống!”
Dù nhe răng dọa, nó lại càng thêm phần đáng yêu.
“Thần thú? Ngài là thần thú?”
Mắt A Chiêu càng sáng, cô nhớ đến truyền thuyết trong làng:
Thần thú có thể làm được mọi điều, thậm chí cải tử hoàn sinh.
Thần thú thấy ánh mắt lấp lánh của cô, bất giác lùi hai bước:
“Phải, bổn… bổn tọa là thần thú.
Ngươi muốn làm gì?… Đừng lại gần!”
Cô bé lao đến, ôm chặt lấy thần thú lông xù:
“Thần thú, cầu xin ngài, làm gia gia sống lại đi!”
Thần thú giơ vuốt đẩy khuôn mặt nhỏ sát lại gần:
“Tránh ra! Xa bổn tọa ra!”
“Thần thú, cứu gia gia con với, hu hu!”
A Chiêu hơn ba tuổi, chẳng hiểu chuyện sinh tử, chỉ biết rằng, gia gia đã chết.
Lúc ông còn sống, cô sống rất vui vẻ, ai cũng đối xử tốt với cô.
Nhưng từ khi ông mất, tất cả thay đổi:
Bá phụ, bá mẫu trở nên hung dữ, bắt cô giặt đồ, cho gà ăn, trồng rau, nhặt củi...
Làm không xong là bị đánh bằng chổi, mỗi ngày chỉ được uống hai bát nước cơm loãng.
Đại Bảo cùng lũ trẻ khác đều bắt nạt cô, cô mà phản kháng, bá mẫu lại đánh, mắng cô là đồ gây họa.
Bị đánh đau, dần dần A Chiêu không dám chống cự nữa.
Cô nhớ đến đó càng khóc lớn hơn:
“Hu hu, gia gia ơi…”
A Chiêu khóc nức nở, còn thần thú thì cố thoát khỏi vòng ôm của cô.
Cả hai không ai chú ý m.á.u mũi đỏ tươi đang chảy ra từ mũi cô.
“Tách!”
Giọt m.á.u rơi xuống, thấm vào bộ lông trắng như tuyết của thần thú.
“Vù!”
Một luồng sáng trắng chói lóa bùng lên.
Một lúc sau, ánh sáng tan, A Chiêu thôi khóc, chớp mắt nhìn xuống thần thú cứng đờ trong tay:
“Ể?”
Trong đầu cô dường như xuất hiện một thứ gì đó.
Thần thú nhận ra chuyện vừa xảy ra, hét lên the thé:
“Áaaaaaa!!!”
Toàn thân lông dựng đứng:
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt! Sao bổn tọa lại trở thành linh thú khế ước của ngươi rồi????”