A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 2: Khế Ước Linh Thú



Thần thú dùng năng lực quan sát một hồi.

Nhưng không phát hiện điều gì bất thường trên người đứa trẻ này, lông nó run lên vì giận.

 

 

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Đường đường là thần thú.

Vậy mà chỉ dính một giọt m.á.u mũi của đứa trẻ này lại trở thành linh thú của nó.

Thật là vô lý, không cam tâm!

 

 

A Chiêu cảm nhận được sự phẫn nộ của nó, liền cẩn thận hỏi:

“Thần thú, ngươi không sao chứ?”

 

 

Thần thú trừng mắt liếc cô một cái, bực bội đáp:

“Không ổn.”

 

 

A Chiêu ngơ ngác nhìn nó, chẳng hiểu tại sao nó lại tức giận như vậy.

Nhìn khuôn mặt ngây ngô chẳng hiểu chuyện đời của cô bé, cặp mắt đen láy đảo tròn.

Thần thú đành phải nghĩ cách lừa đứa trẻ ngốc này giải trừ khế ước linh thú với mình.

 

 

Nó nghiêm mặt lông lá nói:

“Này nhóc, ngươi mau giải trừ khế ước linh thú với ta đi.”

 

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Khế ước linh thú là gì vậy?”

 

 

Thần thú: …

“Ngươi đừng quan tâm, chỉ cần nghĩ trong đầu muốn giải trừ khế ước linh thú là được.”

 

 

A Chiêu thấy nó có vẻ tức giận, dè dặt hỏi:

“Giải trừ thế nào?”

 

 

Thần thú:

“Ngươi chỉ cần nghĩ đến chuyện giải trừ là được.”

 

 

A Chiêu lẩm bẩm:

“Để ta thử xem.”

 

 

Cô gắng sức tưởng tượng.

Trong đầu hiện ra hình ảnh thần thú thu nhỏ, lông xù, trông rất đáng yêu.

Còn đáng yêu hơn con ch.ó vàng to ở trong thôn.

 

 

A Chiêu từng thấy đám trẻ cùng làng trêu chó, cô nhìn thần thú lông xù kia liền vô thức nói:

“Nằm xuống.”

 

 

“Vụt!”

Cơ thể thần thú lập tức không tự chủ mà nằm rạp xuống.

 

 

Thần thú: ????

A Chiêu chớp mắt nhìn nó, trong mắt mang theo chút nghi ngờ xen lẫn hứng thú.

Thần thú lập tức thấy điềm chẳng lành:

“Đừng…”

 

 

A Chiêu thử thăm dò:

“Xoay một vòng?”

Thần thú bật dậy, tại chỗ xoay một vòng.

 

 

Mắt A Chiêu sáng rực lên:

“Kêu hai tiếng gâu gâu.”

 

 

Thần thú:

“Ngươi đừng quá đáng… gâu gâu!”

 

 

“Bắt tay.”

Thần thú đưa một chân trước đặt lên bàn tay nhỏ của A Chiêu.

 

 

A Chiêu phát hiện mình có thể điều khiển hành động của thần thú.

Như phát hiện ra một trò chơi mới, bắt đầu ra lệnh cho nó:

Lăn tròn tại chỗ, đứng thẳng đi, lộn ngược ra sau…

 

 

Thần thú chịu không nổi nữa, rưng rưng cầu xin:

“Tha cho ta đi được không?”

Nó là thần thú, không phải chó!

 

 

Thần thú nhìn cô bé nói:

“Hay là ta giúp ngươi thực hiện một điều ước, rồi ngươi thả ta đi?”

 

 

Là thần thú, nó hiểu rõ điều ước của trẻ con tầm tuổi này chẳng qua cũng chỉ là vài viên kẹo, mấy miếng thịt, mấy thứ đó nó dễ dàng thực hiện.

 

 

A Chiêu ngạc nhiên mừng rỡ:

“Thật chứ?”

 

 

Thần thú thấy có hy vọng liền gật đầu:

“Thật.”

 

 

A Chiêu:

“Ta muốn gia gia sống lại.”

 

 

“... Không được, đổi điều khác đi.”

Thần thú im lặng một lát rồi nói.

Nó chưa lợi hại đến mức có thể khiến người c.h.ế.t sống lại.

 

 

A Chiêu:

“Thật sự không được sao?”

 

 

“Không được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Chiêu ỉu xìu, thần thú vội vàng nói:

“Đổi điều khác đi, chắc chắn ngươi còn ước muốn khác.”

Kẹo thì có kẹo, thịt thì có thịt.

 

 

A Chiêu lẩm bẩm:

“Ước muốn khác sao?”

Cô trầm tư rất lâu, cuối cùng lắc đầu:

“Ta không biết.”

 

 

Thần thú bĩu môi:

“Thế ngươi tùy tiện nghĩ một cái?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ục!!”

 

 

Thần thú giật mình cảnh giác nhìn quanh:

“Tiếng gì vậy?”

Chẳng lẽ gần đây có yêu thú đáng sợ nào?

 

 

A Chiêu xoa bụng, hơi ngại ngùng:

“Đừng sợ, là bụng ta đói.”

 

 

Thần thú:

“... Ai sợ chứ, ta đường đường là thần thú, sao có thể sợ?”

 

 

A Chiêu xoa đầu lông xù của thần thú, bụng cô đói meo.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía tây, hoàng hôn đã lặn hơn nửa.

Chắc bá mẫu đã nấu cháo gạo ở nhà rồi, uống cháo là sẽ không đói nữa.

 

 

Nghĩ vậy, A Chiêu lảo đảo đứng lên nói với thần thú:

“Ta phải về nhà.”

Về nhà uống cháo gạo.

 

 

Thần thú đang rối rắm tìm cách tống khứ cô đi, nghe vậy lập tức dẫn đường, đưa cô tới bìa làng:

“Đi nhanh đi.”

Cái dáng đó cứ như sợ cô bám theo không chịu đi.

 

 

A Chiêu nhìn ngôi làng phủ ánh hoàng hôn, quay đầu nói cảm ơn với thần thú:

“Cảm ơn…”

Nhưng thần thú vốn đứng cạnh cô đã biến mất.

 

 

“Ục!!”

Bụng không ngừng phản đối khiến A Chiêu chẳng kịp nghĩ gì khác, cô chạy về phía nhà mình.

Từ xa, cô đã nghe tiếng bá mẫu và thím hàng xóm cãi nhau.

 

 

Thím hàng xóm hét lên:

“Ngươi tưởng con ta dễ bắt nạt như A Chiêu cái con hoang không cha không nương ấy sao?

Đừng mơ!”

 

 

Xuân Hoa bĩu môi:

“Rõ ràng là con ngươi giành đồ của Đại Bảo nhà ta.”

 

 

Thím hàng xóm:

“Mắt nào của ngươi thấy nó giành đồ?”

Hai người cãi nhau một hồi, cuối cùng bị chồng kéo về mỗi nhà.

 

 

A Chiêu nhìn bá mẫu nắm tay Đại Bảo vào nhà, ánh mắt thoáng qua chút ghen tị, nghĩ thầm:

Giá mà cô cũng có nương thì tốt biết mấy.

Như vậy, dù có chuyện gì xảy ra, a nương cũng sẽ bảo vệ cô như bá mẫu bảo vệ Đại Bảo.

 

 

A Chiêu rón rén bước vào cổng.

Xuân Hoa vừa cãi nhau thua thiệt xong thấy cô liền nổi giận đùng đùng, cầm chổi đuổi:

“Ngươi còn dám về?”

 

 

Muốn uống cháo gạo, A Chiêu không dám tránh.

Sợ mình tránh thì bá mẫu sẽ tức giận không cho ăn.

Thế là cô đứng im, chịu một đòn, nước mắt lưng tròng giải thích:

“Bá mẫu, con thật sự không ăn trộm gà.”

 

 

“Mặc kệ ngươi có ăn trộm hay không.

Ta chán ghét cái đồ tiện nhân ngươi lắm rồi, cút, mau cút khỏi đây!”

Khó khăn lắm mới đuổi được đứa con hoang này đi, sao có thể để nó về.

 

 

A Chiêu không chịu:

“Đây là nhà cọn, con không cút.”

 

 

Xuân Hoa cười khẩy:

“Ngươi là đứa con hoang không cha không nương mà đòi có nhà?

Cút!”

 

 

Xuân Hoa mắng mỏ rồi đuổi A Chiêu ra khỏi cửa, lại “rầm” một tiếng đóng cổng sân.

A Chiêu nhỏ bé bất lực nhìn cánh cửa đóng chặt, mặt đầy ngơ ngác.

Đây không phải nhà cô sao?

Vậy nhà cô ở đâu?

 

 

Thần thú cảnh giác nhìn cô bé trước mắt:

“Sao ngươi lại quay về?”

 

 

A Chiêu cúi đầu nói khẽ:

“Ta nghĩ ra một điều ước rồi, ta muốn tìm được cha nương ta.”

Cô không muốn làm một đứa trẻ hoang không nhà, cô muốn có một mái ấm của riêng mình.

 

 

Nghe vậy, thần thú hơi bất ngờ, rồi ưỡn n.g.ự.c nói:

“Chuyện này đơn giản, giao cho ta là được.”

 

 

Tuy tìm người không phải sở trường của nó.

Nhưng nó biết rất nhiều chuyện trên đời, cũng giỏi tìm đáp án cho vấn đề.

Chỉ cần dùng năng lực với đứa trẻ này, nó có thể dễ dàng tìm ra cha mẹ ruột của cô.

 

 

Thần thú quan sát cô bé.

Cô hơi gầy, gương mặt gầy gò khiến đôi mắt càng thêm to.

Mái tóc xơ vàng vì thiếu dinh dưỡng được buộc thành hai búi nhỏ.

Quần áo vá chằng vá đụp giặt đến bạc màu, trông thật đáng thương.

 

 

Thần thú vận dụng năng lực.

Đồng tử đen biến thành màu vàng kim.

Cặp mắt vàng rực ấy nhìn cô bé thật lâu thật lâu.

 

 

Lâu đến mức A Chiêu ngồi không yên, khẽ gọi:

“Thần thú?”

 

 

Thần thú khép mắt lại, khi mở ra đã trở về màu đen, nó vô cùng khó hiểu:

“Lạ thật.”

 

 

A Chiêu ngước mắt mong chờ nhìn nó, thần thú nói:

“Ngươi không có cha nương.”

 

 

Người bình thường đều có cha nương.

Nhưng nó lại không thấy sợi dây huyết thống nào của đứa trẻ này.

Cô như thể là một đứa trẻ do trời sinh ra, nuôi dưỡng giữa trời đất vậy, thật kỳ lạ.