Đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của cô bé, Tiểu Bạch không được tự nhiên.
Nó dùng móng cào cào mặt đất, giọng điệu tỏ vẻ không mấy quan trọng:
“Vừa nãy ta vỗ c.h.ế.t một con muỗi khổng lồ, đây là m.á.u của nó.”
“Trên đời này có con muỗi nào to thế sao?”
A Chiêu kinh ngạc.
“Tất nhiên là có rồi, ngươi quên con yêu thú to như quả núi hôm qua rồi sao?”
A Chiêu nhớ lại con yêu thú hôm qua mà vẫn thấy hơi sợ, suýt nữa đã bị nó nuốt sống rồi.
Nhưng…
A Chiêu chỉ vào miệng Tiểu Bạch:
“Nhưng miệng ngươi cũng dính m.á.u kìa.”
Quanh mép Tiểu Bạch có một vòng lông trắng nhuốm chút máu, nó hời hợt đưa chân trước lau vài cái:
“Ta vừa cắn một cái vào con muỗi đó, lỡ dính thôi.”
A Chiêu nghe vậy liền nhăn mặt:
“Ngươi… lại đi cắn muỗi ư?”
Tiểu Bạch:
“Không cắn thì làm sao g.i.ế.c được nó.”
“……”
A Chiêu nghiêng đầu:
“Ngươi không phải nói vỗ c.h.ế.t nó sao?”
Tiểu Bạch khựng lại:
“Là cắn trước rồi mới vỗ chết.”
A Chiêu “ồ” một tiếng.
Cố tưởng tượng cảnh đó mà không thể nào hình dung nổi con muỗi kia rốt cuộc to cỡ nào:
“Ta cũng muốn xem con muỗi to đó trông thế nào.”
Tiểu Bạch liếc nhìn cô:
“Sau này thế nào cũng gặp.”
A Chiêu truy hỏi:
“Ở đâu thì gặp được?”
“Thiên Bích.”
“Hả?”
“Trong Thiên Bích cái gì cũng có, còn có cả thỏ to hơn ngươi nữa.”
Tiểu Bạch vừa nói vừa bước về phía căn lều tranh cũ nát.
A Chiêu vội vàng đuổi theo:
“Thật sao? Thế thịt nó có ngon không?”
“Tạm được.”
“Ngươi từng ăn rồi à?”
“… Chưa.”
“Vậy sao ngươi biết thịt nó ngon?”
“Ta biết thì là biết.”
“Hử?”
A Chiêu nghiêng đầu:
“Tiểu Bạch hình như biết nhiều chuyện ghê.”
“Tất nhiên, bổn tọa là thần thú mà.”
Người và thú vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến nơi tạm trú.
A Chiêu đặt con trai sông trước bếp lò đơn sơ ở cửa, ló đầu nhìn vào trong.
Lập tức chạm phải ánh mắt của Lý Kinh Tuyết đang ngồi trên đống rơm.
A Chiêu mừng rỡ:
“A nương, người tỉnh rồi à?”
A Chiêu nhanh như chớp chạy đến, như con ong nhỏ tìm được mật hoa, cứ xoay quanh Lý Kinh Tuyết không ngừng.
Cô muốn đưa tay chạm vào a nương của mình, nhưng tay và quần áo lại lấm lem bùn đất, không dám động vào.
“A nương, vết thương của người có đau không?
Còn thấy khó chịu chỗ nào không?
Người ngủ lâu như vậy, có đói bụng không?”
Nghe cô bé tuôn một tràng câu hỏi, trong mắt Lý Kinh Tuyết thoáng hiện chút dịu dàng:
“Ta khỏe nhiều rồi, cảm ơn A Chiêu.”
Nàng đưa tay xoa đầu tròn trịa của con gái.
Bàn tay Lý Kinh Tuyết rất dịu dàng.
A Chiêu không nhịn được dụi dụi vào lòng bàn tay ấy, mắt cười cong cong:
A nương tỉnh rồi, thật tốt quá.
“Ục~~~”
Tiếng bụng réo phá tan khoảnh khắc ấm áp.
A Chiêu chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhìn bụng mình, lại xoa xoa, vẻ mặt đầy khó hiểu:
Ủa? Lạ nhỉ, bụng mình đâu có réo, sao lại có tiếng vậy?
Nghĩ đến đây, A Chiêu quay đầu nhìn Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, bụng ngươi kêu à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Bạch hừ lạnh:
“Bổn tọa đường đường thần thú, sao bụng lại kêu được?”
A Chiêu càng thắc mắc:
“Vậy bụng ai kêu?”
“Ục!!!”
Lời vừa dứt, lại vang lên tiếng to hơn nữa.
Ánh mắt A Chiêu và Tiểu Bạch đồng loạt nhìn về phía sau Lý Kinh Tuyết.
Nàng ho nhẹ một tiếng:
“Là ta đói rồi, để ta nấu cơm nhé.”
Nói rồi, nàng chống tay muốn đứng dậy, A Chiêu thấy vậy liền đặt bàn tay nhỏ lên vai nàng, ấn xuống.
Lý Kinh Tuyết hơi giật mình, sức lực của con bé hình như... hơi lớn?
A Chiêu nghiêm túc nói:
“A nương, vết thương của người chưa lành, phải nghỉ ngơi cho tốt, để con nấu cơm là được rồi.”
Lý Kinh Tuyết do dự nhìn cô bé gầy yếu trước mặt.
Không phải nàng không tin tay nghề nấu ăn của con, mà là con nhìn nhỏ quá.
“Hay để a nương nấu, lỡ con bị lửa làm phỏng thì sao?”
“Không cần lo.”
A Chiêu vỗ ngực, đầy tự tin:
“Con lợi hại lắm, biết nhóm lửa, cho gà ăn, chặt củi…”
Cô đếm từng việc mình làm được, bắt chước dáng vẻ Tiểu Bạch, kiêu hãnh ngẩng đầu:
“Con là đứa trẻ giỏi nhất làng đó!
Con đi nấu cơm đây, a nương cứ chờ nhé~”
A Chiêu nói xong lon ton chạy ra ngoài, háo hức bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Lý Kinh Tuyết nhìn bóng dáng cô bé mà thấy xót xa.
Nếu có cha nương yêu thương, tuổi còn nhỏ như vậy đâu cần phải học bao nhiêu đó việc?
Nàng vẫn muốn tự tay nấu ăn nhưng Tiểu Bạch nhìn thấu tâm tư ấy, lên tiếng:
“Ta khuyên ngươi đừng làm loạn, giờ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lý Kinh Tuyết nghiêng đầu nhìn nó, Tiểu Bạch nói tiếp:
“Những ngày ngươi hôn mê, toàn là nó một mình nhóm lửa nấu cơm, nó làm những việc đó đã quen rồi.
Ngươi thật sự muốn giảm bớt gánh nặng cho nó thì hãy dưỡng thương cho tốt.
Nếu ngươi không lo cho vết thương của mình, cứ cố đi nấu ăn.
Sẽ chỉ làm thương nặng thêm, nó lại càng vất vả hơn để chăm ngươi.
Chỉ khi ngươi khỏe lại, mới có thể giảm bớt gánh nặng cho nó.”
Lời Tiểu Bạch như tiếng sét giữa trời quang, khiến Lý Kinh Tuyết vốn mơ hồ bỗng tỉnh táo.
Nàng ngẩn người, vô thức khẽ xoa vết thương ở bụng:
“Đúng, ngươi nói đúng, ta phải dưỡng thương cho tốt, cảm ơn.”
Lời Tiểu Bạch làm nàng nhận ra một điều:
Nàng đã rời khỏi nơi khiến bản thân đau lòng tuyệt vọng kia rồi.
Nghĩ kỹ lại, đã lâu rồi không có ai nói với nàng rằng:
Hãy chữa lành vết thương của bản thân trước, rồi mới lo cho người khác.
Trước kia ở sư môn, nàng luôn kéo thân thể mệt mỏi để cống hiến cho cái gọi là đạo lữ, nhi tử và một đám đệ tử...
Mà đổi lại chỉ toàn là khinh thường và ghét bỏ.
Tiểu Bạch nói đúng, giờ việc nàng phải làm là dưỡng thương, đừng để vết thương này kéo nhi nữ lún theo.
Dù không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho nhi nữ.
Tiểu Bạch không biết tâm trạng phức tạp trong lòng nàng, hừ lạnh:
“Không cần cảm ơn.
Người tốt với ngươi là nhi nữ ngươi.
Sau này ngươi phải đối xử tốt với nó.
Nếu ngươi làm không tròn bổn phận a nương, dám làm nó buồn...
Bổn tọa sẽ nuốt ngươi một phát.”
“Nó là nhi nữ ta, ta tất nhiên sẽ đối tốt với nó.”
Lý Kinh Tuyết nghe lời đe dọa kia lại không giận, mà mỉm cười nhìn Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, ngươi thật tốt với A Chiêu.
Có ngươi quan tâm nó, bảo vệ nó, ta cũng yên tâm hơn.
Cảm ơn Tiểu Bạch.”
Nàng hiểu Tiểu Bạch dọa mình, là sợ sau này nàng không tốt với A Chiêu.
Nhưng A Chiêu ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ai lại không thương yêu chứ?
Tiểu Bạch nghe lời nàng lập tức xù lông, tức giận phản bác:
“Bổn… bổn tọa mới không quan tâm nó đâu!
Còn nữa, ai cho ngươi gọi bổn tọa là Tiểu Bạch hả?
Thật vô lễ, phải gọi ta là Đại Nhân Thần Thú!”
Lý Kinh Tuyết bật cười, thuận miệng đổi:
“Được rồi, Đại Nhân Thần Thú.”
Nghe nàng gọi như vậy, Tiểu Bạch rất hài lòng, vẫy đuôi, đứng dậy:
“Xem như ngươi biết điều, ta đi xem A Chiêu nấu thế nào rồi.”
Nói xong, nó lướt đi nhẹ nhàng.
Lý Kinh Tuyết hơi ngạc nhiên, lại không nhịn được che miệng cười:
Vị tiểu thần thú này thật dễ dỗ.
Tiểu Bạch đi đến bên A Chiêu, cô bé đang ngồi trước bếp đá hỏi:
“Nấu xong chưa?”
“Gần xong rồi, ta nấu cháo kê với trai sông cho người bệnh ăn đó.”
A Chiêu giọng mềm mại đáp.
Cháo kê là do người làng tốt bụng lén mang cho A Chiêu.
“Ừm, nghe có vẻ ngon đấy, để bổn tọa xem nào… đây là gì thế?”
Tiểu Bạch vừa nói vừa thò đầu nhìn vào cái nồi đất sứt sẹo.
Nhưng khi nhìn rõ thứ đang sôi sùng sục trong đó, mắt nó trợn tròn.
Thứ trong nồi này khiến người ta có cảm giác… chỉ cần ăn một miếng là đi chầu trời luôn.