A Chiêu lặp lại theo nó:
“Thiên địa chi linh khí, thính ngô chi hiệu lệnh.”
“…Ngô dữ ngô chi khế ước linh thú, giải trừ khế ước.”
“Ngô dữ ngô chi… chi khế ước linh thú, giải trừ khế ước.”
Giọng non nớt ngắt quãng đọc xong câu đó.
Ngay khi tiếng nói vừa dứt, một luồng gió cuốn lấy A Chiêu và Tiểu Bạch làm trung tâm cuộn lên.
Những tia sáng vàng kim nhấp nháy xung quanh.
A Chiêu cảm nhận được sự bất thường bên ngoài.
Theo bản năng mở mắt ra, trông thấy vô số sợi tơ vàng bay lượn giữa cô và Tiểu Bạch.
Ánh mắt cô dõi theo những sợi tơ ấy.
Đẹp quá!
“Vù!!!!!!!!”
Chẳng bao lâu, luồng gió bao quanh một người một thú đột nhiên dừng lại.
Những sợi tơ vàng đẹp đẽ kia cũng tan biến mất.
A Chiêu chớp mắt, nhìn lại bàn tay mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Hình như chẳng có gì thay đổi.
Cô bé nhìn Tiểu Bạch đang gần như hóa đá trước mặt, cẩn thận hỏi:
“Tiểu Bạch? Giải được chưa?”
“Á!!!”
Tiểu Bạch hoàn hồn, gào lên:
“Sao lại không giải được???”
Nó không phục!
“A Chiêu!”
Tiểu Bạch hét xong, quay đầu sang, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chúng ta thử lại lần nữa.”
A Chiêu cùng nó lặp đi lặp lại mấy lần để giải trừ khế ước linh thú, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Tiểu Bạch tức đến dựng cả lông:
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Nó vốn chẳng định rời A Chiêu.
Dù sao cả cô và Lý Kinh Tuyết hình như đều có bí mật.
Nó còn muốn ở lại bên cô bé để xem kịch vui cơ.
Nhưng điều nó không ngờ là, khế ước linh thú mà nó lập với cô chỉ vì một giọt m.á.u mũi lại không thể giải được.
Tiểu Bạch nổi giận, dùng hai móng trước liên tục cào đất để xả khí:
“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!!!”
“Có phải… là do ta vô dụng quá không?”
Một giọng nói rụt rè vang lên.
Động tác cào đất của Tiểu Bạch khựng lại, nó ngẩng đầu nhìn cô bé bên cạnh đang ủ rũ.
A Chiêu không còn nét tự tin, vui tươi như thường ngày đối diện với nó.
Tiểu Bạch nhìn cô, bỗng nhớ lại những lời đồn nó vô tình nghe được khi dạo quanh thôn làng.
Nói cho cùng, cô bé này cũng khá thảm.
Tự tin, lạc quan gì đó, có lẽ đều là giả vờ cả.
Con người thật của cô, hẳn là chất chứa đầy bất an.
“Hừ, không liên quan đến ngươi.”
Tiểu Bạch ngồi nghiêm chỉnh, cằm khẽ nhấc:
“Đại khái là vì bản tọa là đại thần thú.
Thiên đạo muốn áp chế sự trưởng thành của bản tọa.
Không muốn bản tọa giải trừ được khế ước linh thú này.”
A Chiêu không hiểu lắm:
“Cái thiên đạo đó…
Tại sao phải áp chế sự trưởng thành của ngươi?”
“Hừ, đương nhiên là vì bản tọa là thần thú vô sở bất tri, vô sở bất năng!
Nếu thiên đạo mặc kệ cho bản tọa trưởng thành.
Bản tọa có thể trở thành thần thú siêu cường đủ sức hủy thiên diệt địa.
Nó tất nhiên phải kìm hãm bản tọa rồi!”
Tiểu Bạch ngạo nghễ nói.
Những lời này nếu được một thần thú oai phong lẫm liệt nói ra, còn khiến người ta tin được vài phần.
Nhưng giờ phút này, Tiểu Bạch chỉ to bằng cái đầu của A Chiêu.
Lông trắng như tuyết của nó vì lúc nãy nổi giận cào đất mà dính đầy bùn đất.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy con linh thú trông giống chó này đang khoác lác.
Cơ mà, người nghe giờ chỉ là một cô bé ba tuổi mơ màng.
A Chiêu nghe không hiểu lắm, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp chớp nhìn nó.
Tiểu Bạch liếc cô một cái, có chút không hài lòng:
“Ngây người ra làm gì?
Nghe bản tọa lợi hại vậy, ngươi không nên vỗ tay à?”
“Ồ ồ!”
A Chiêu nghe vậy liền nhanh nhảu vỗ tay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiểu Bạch lợi hại quá!!!!”
Tiểu Bạch lại hừ một tiếng:
“Cho nên, việc không giải được khế ước linh thú không liên quan đến ngươ.
Ngươi không cần phải tự trách.
Đợi sau này, có thời cơ thích hợp, bản tọa sẽ tự giải trừ khế ước với ngươi.
Lúc đó ngươi phối hợp một chút là được.”
A Chiêu:
“Nhưng mà…”
“Thôi đủ rồi, bản tọa hôm nay muốn ăn canh trai sông, ngươi đi đào đi, đào nhiều vào, ta muốn ăn thật nhiều.”
Tiểu Bạch ngắt lời cô.
Trẻ con vốn dễ bị phân tâm, A Chiêu nghe vậy liền vui vẻ:
“Được, ta đào trai sông giỏi lắm.”
Cô thoăn thoắt cởi đôi dép rơm, xắn tay áo cùng ống quần, lạch bạch chạy ra bờ sông, bắt đầu tìm trai.
A Chiêu chưa đi được mấy bước, đã dẫm phải một vật cứng.
Cô cúi người, thò tay lôi lên, là một con trai to bằng bàn tay đàn ông trưởng thành.
A Chiêu mặt mày hớn hở, một tay giơ cao con trai, tay kia vẫy vẫy về phía Tiểu Bạch trên bờ:
“Tiểu Bạch, nhìn nè, ta đào được trai rồi~~~”
Tiếng reo vui của cô bé vang xa.
Tiểu Bạch nhìn cô bé vui vẻ, khẽ nhấc móng vuốt, xem như đáp lại.
A Chiêu mắt tinh, thấy nó giơ móng, càng cười tươi hơn, tiếp tục tìm trai.
Tiểu Bạch nhìn theo bóng cô, giọng đầy khinh thường:
“Loài người nhỏ bé, để lấy lòng bản tọa mà siêng năng đến thế.
Hừ, bản tọa sẽ không bị một con trai mua chuộc đâu.”
Thế nhưng, chính nó cũng không nhận ra cái đuôi lông xù phía sau đang đung đưa không ngừng.
“Bản tọa phải xem cho rõ, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến bản tọa không thể giải trừ khế ước với ngươi.”
Tiểu Bạch nói, con ngươi đen láy chuyển thành màu vàng óng ánh.
Đôi mắt thú vàng kim ấy phản chiếu hình bóng nhỏ bé của A Chiêu hôm nay.
Rồi chớp loáng hiện lên vô số bóng đen cùng cảnh tượng khác nhau.
Chớp quá nhanh, đến mức Tiểu Bạch cũng hoa cả mắt.
Không được, phải nhìn nữa, nhìn nữa…
Bất chợt, Tiểu Bạch cảm thấy cổ họng nghẹn lại, “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Nó mềm nhũn ngã xuống đất:
“Khốn kiếp!
Trên người con bé này rốt cuộc có bí mật tày trời gì vậy?”
Nó vốn cho rằng việc không nhìn rõ cha nương cô là do cha nương cô có vấn đề.
Nhưng giờ xem ra, nguyên nhân thực sự khiến nó không nhìn thấy rõ, lại có liên quan đến cô bé thần bí này.
Tiểu Bạch nằm dưới đất rất lâu mới hồi phục.
Nó lật mình, bốn chân chổng lên trời, nằm nhìn bầu trời xanh thẳm.
Cố gắng nhớ lại những bóng đen và cảnh tượng mơ hồ ban nãy.
“Khốn kiếp!”
Toàn là một màu đen kịt, nó tìm ra được manh mối nào sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch giơ một móng vuốt lên, chỉ vào bầu trời xanh mắng to:
“Bản thần thú sinh ra vốn vô sở bất tri.
Ngươi cái lão trời khốn kiếp kia, ngươi có cái gì mà giấu nổi ta?
Ngươi cứ chờ đấy!”
“Tiểu Bạch?”
Giọng mềm mại vang lên.
Gương mặt gầy gò, lấm lem bùn đất của A Chiêu xuất hiện trong tầm nhìn nó, che khuất cả bầu trời xanh.
Đôi mắt cô to và sáng, rất đẹp:
“Ngươi sao vậy?”
Tiểu Bạch lăn một vòng, ngồi dậy:
“Không sao cả.”
Nó nhìn cô bé, hỏi:
“Ngươi không đi đào trai à?”
“Đào xong rồi, xem nè,”
A Chiêu hai tay kéo vạt áo, nhích tới.
Cho Tiểu Bạch xem bảy tám con trai lớn đã rửa sạch nằm trong đó.
Tiểu Bạch khá bất ngờ, sông này sao lại có nhiều trai thế?
Mới một lúc mà đã tìm được ngần này.
A Chiêu mắt sáng lấp lánh:
“Ta có giỏi không?”
Tiểu Bạch hời hợt đáp:
“Giỏi, rất giỏi.”
“Ủa? Sao có m.á.u vậy?
Tiểu Bạch, ngươi bị thương à?”
Lúc này, A Chiêu tinh mắt phát hiện trên đám cỏ bên cạnh có một vệt máu.