Sắc mặt Lý Kinh Tuyết phức tạp nhìn Diệp Phong Dương.
Nàng từng nhiều lần nghi ngờ hắn có liên quan đến Dương Thần Thiên Tôn.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ hắn lại chính là người đó.
“Thật ra còn một chuyện nữa...”
Diệp Phong Dương khẽ ho khan, nhìn ba người Lý Kinh Tuyết rồi nói:
“Sư điệt của ta đã kiểm tra thân thể ta, nói rằng nguyên nhân ta thành ra thế này là do kinh mạch bị phong ấn.
Nếu muốn khôi phục thực lực trước đây, cần phải giải phong ấn trong cơ thể, cho nên…”
Diệp Phong Dương dừng một chút.
“Cho nên, chúng ta cần đến Kiếm Tông, các ngươi thấy thế nào?”
Kiếm Tông?
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Lý Kinh Tuyết hơi khựng lại.
Nàng như vừa mới rời khỏi nơi đó không lâu, nhưng khi nghe nói quay lại, lại có cảm giác như đã cách cả đời.
Tựa hồ bản thân đã rời Kiếm Tông từ rất lâu rồi.
Lý Kinh Tuyết trầm ngâm giây lát, nhìn về phía Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt:
“Hai đứa muốn đi không?”
Mắt cả hai sáng rực, đồng thanh nói:
“Đi, tất nhiên đi.”
Đông Phương Mặc:
Dương Thần Thiên Tôn đấy, bây giờ không ôm đùi thì còn đợi lúc nào.
Tô Vi Nguyệt:
Hỏi nàng sao có thù với đệ tử Kiếm Tông mà còn dám đi Kiếm Tông ư?
Ha, chuyện đó không phải là chuyện nàng cần lo.
Ánh mắt Diệp Phong Dương rơi lên người Lý Kinh Tuyết, nàng mỉm cười:
“Tất nhiên là đi.”
Nàng và Tô Vi Nguyệt, Đông Phương Mặc nghĩ giống nhau:
Dương Thần Thiên Tôn của Kiếm Tông, một cái đùi to hiếm có.
Hơn nữa Kiếm Tông lại sở hữu tài nguyên tốt nhất giới tu chân.
Ngay cả khi chưa biết thân phận thật của Diệp Phong Dương.
Lý Kinh Tuyết đã dạy cho bọn trẻ Phi Tiêu Kiếm Thuật, vốn cũng định chờ thời cơ thích hợp sẽ đưa chúng về Kiếm Tông.
Trong giới tu chân, kẻ mạnh vi tôn, xuất thân từ môn phái nào lại vô cùng quan trọng.
Có danh phận đệ tử Kiếm Tông, người khác cũng phải nể ba phần.
Ban đầu, Lý Kinh Tuyết định chờ khi mình khôi phục căn cơ.
Giải quyết chuyện rắc rối ở Thanh Phong Phong, rồi mới đưa bọn trẻ trở về Kiếm Tông.
Như câu nói, dựa lưng cây to dễ hóng mát.
Với thân phận của Dương Thần Thiên Tôn, nàng không cần lo bọn trẻ sẽ bị bắt nạt nữa.
Sáng sớm hôm sau.
A Chiêu tỉnh dậy, dụi mắt bước ra khỏi phòng, thấy a huynh a tỷ đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
Đông Phương Mặc:
“Đồ trong bếp thu dọn xong rồi.”
Tô Vi Nguyệt bỏ nốt vị dược liệu cuối cùng vào túi trữ vật:
“Dược liệu cũng thu dọn rồi.”
A Chiêu: ???
“A huynh, a tỷ, hai người đang làm gì thế?”
A Chiêu lo lắng nhìn sân nhỏ trống trơn:
“Chúng ta sắp chạy trốn à?”
“Muội tỉnh rồi à.”
Đông Phương Mặc thấy A Chiêu liền cười rạng rỡ.
Cậu bước nhanh đến bế muội tung lên cao, khiến A Chiêu hét lên một tiếng.
Tô Vi Nguyệt lườm một cái, kiểm tra túi trữ vật lần cuối.
Chắc chắn không bỏ sót gì, rồi lấy ra một xấp phù lục, quay sang A Chiêu:
“Muội muội, đêm qua ta vẽ ít phù lục, cho muội nè.”
Đông Phương Mặc đặt A Chiêu xuống.
Cô bé lon ton chạy đến trước mặt Tô Vi Nguyệt, giọng ngọt lịm cảm ơn:
“Cảm ơn a tỷ.”
Nhận phù lục xong, cô theo thói quen nhét vào túi trữ vật đeo bên hông, nhưng sờ một cái lại trống trơn.
A Chiêu cúi đầu nhìn, rồi nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nói với a huynh và a tỷ:
“Túi trữ vật của muội bị kẻ xấu lấy mất rồi.”
“Bị lấy rồi?”
Tô Vi Nguyệt nhíu mày, rồi lại giãn ra:
“Mất thì thôi, ta làm cái mới cho muội.”
“Nhưng trong túi trữ vật có phù lục a tỷ cho muội.”
A Chiêu hơi tiếc, mặt xị xuống.
Tô Vi Nguyệt xoa đầu cô bé:
“Không sao, ta vẽ lại.”
“Đúng đó, a tỷ muội vẽ được phù lục, đừng lo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đông Phương Mặc cũng an ủi.
“Vậy à...”
A Chiêu luyến tiếc.
“Đan dược cũng phải luyện lại nữa.”
“……”
Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc khựng lại, sắc mặt hơi đổi:
“Mấy viên đan dược muội luyện cũng ở trong túi đó?”
Cô bé gật đầu thật mạnh:
“Đúng vậy.”
Đông Phương Mặc ôm tia hy vọng hỏi:
“Là Tẩy Thiên Đan?”
A Chiêu:
“Còn ba viên, đều ở trong đó.”
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt nhìn nhau:
“Vậy nhất định phải lấy lại.”
Đan dược như Tẩy Thiên Đan, họ không dùng cũng không sao.
Nhưng tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.
Muội muội mới ba tuổi, nếu bị kẻ có ý đồ biết cô bé có thể luyện ra Tẩy Thiên Đan, thì rắc rối to.
Đông Phương Mặc giải thích cho muội nghe:
“Bởi vì giữa các đại tông môn và tán tu thường xuyên có xung đột.
Để xử lý tốt những xung đột này, Kiếm Tông đứng ra làm đầu.
Mấy đại tông môn khác hưởng ứng, lập nên Đạo Minh.
Đạo Minh bình thường chủ yếu xử lý tranh chấp giữa các tông môn.
Còn có những phạm nhân cũng bị giam ở đại lao của Đạo Minh.”
A Chiêu hiểu ra:
“Giống như bổ khoái vậy.”
Đông Phương Mặc khen:
“A Chiêu còn biết cả bổ khoái, thật giỏi!”
“Hứa thúc kể trong truyện cho muội nghe đó.”
A Chiêu cong mắt cười.
Tô Vi Nguyệt xoa đầu cô bé.
Thời gian chầm chậm trôi, đội ngũ cũng từ từ di chuyển lên phía trước.
Đợi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến lượt ba người A Chiêu.
Trong sân phủ thành chủ, có người đến gần Cố Trạch Lạc hỏi:
“Sư đệ, mấy thứ kia có ai đến nhận không?”
Cố Trạch Lạc thấy người đến, gọi một tiếng sư huynh, rồi lắc đầu:
“Ta nghĩ bọn họ không ngu tới mức tự đưa đầu đến cửa đâu.”
Người kia cười:
“Ai mà biết được, có khi bên trong có thứ hữu dụng với họ thì sao.
Đám ma tộc trông không thông minh lắm mà.”
Hắn nói đầy khinh miệt.
“Vị đạo hữu này, muội muội ta làm mất một túi trữ vật.”
Đông Phương Mặc vừa vào cửa đã thấy một thiếu niên mặc văn võ y bạch lục đứng bên bàn án.
Cậu nghĩ thầm:
Bộ y phục này đẹp ghê, mai sau ta mặc chắc còn đẹp hơn.
Thiếu niên liếc nhìn ba người A Chiêu.
Với tu vi Kim Đan của hắn, lập tức thấy rõ cô bé có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn.
Lòng hắn thoáng ngạc nhiên:
Tiểu nha đầu này trông không lớn, vậy mà có tu vi thế này.
Thiếu niên nở nụ cười hiền hòa:
“Ba vị đạo hữu muốn tìm túi trữ vật có hình dáng thế nào?”
“Màu xanh thiên thanh, bên trên đó thêu mấy cành trúc xanh, còn có một con… mèo trắng.”
Tô Vi Nguyệt hơi khựng, nghĩ cách miêu tả Tiểu Bạch thêu trên túi.
Sắc mặt thiếu niên không đổi, khẽ liếc Cố Trạch Lạc sau bàn án, rồi mỉm cười:
“Đồ khá nhiều, để ta bảo sư đệ tìm thử, ba vị đợi chút.”
Cố Trạch Lạc nhận được ánh mắt của sư huynh, lòng hơi chột dạ, vội đi gọi người.
Trước khi rời đi, nó hiếu kỳ ngoái lại nhìn xem là ai đến, không nhịn được quay đầu liếc.
“Là ngươi?”
Khi thấy A Chiêu cười rạng rỡ, mắt nó trừng to.
A Chiêu nghe thấy giọng đáng ghét, nhíu mày, quay đầu nhìn.
Thấy Cố Trạch Lạc bĩu môi, rồi quay sang a tỷ a huynh:
“A tỷ a huynh, lần sau chúng ta ra ngoài phải xem hoàng lịch nhé, gặp phải tên đáng ghét…
Hừ, thật xui xẻo!”