A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 103: Kích động, cả đời ôm chặt đùi cha



Lục Tri Nhai nói:

“Ta là tông chủ tiền nhiệm của Kiếm Tông.

Bảy mươi năm trước vì bị thương nên thoái vị, giao chức tông chủ lại cho đại đệ tử.

Có thể khiến ta gọi là tiểu sư thúc chỉ có mình người thôi.”

 

 

Không xa chỗ cây cầu, có bóng người thoáng qua.

Đông Phương Mặc cố gắng vểnh tai nghe ngóng, nhưng chẳng nghe thấy gì, cậu lẩm bẩm:

“Sao chẳng nghe được gì cả.”

 

 

Tô Vi Nguyệt ngồi xổm bên cạnh:

“Ngươi đừng ồn, vốn đã nghe không rõ rồi, ngươi vừa mở miệng, chúng ta lại càng nghe không được.”

 

 

“Là sư tổ đã bày trận cách âm, các ngươi có cố nghe cũng vô ích.”

Giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau hai người.

 

 

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc khẽ cứng người, chậm rãi quay đầu.

Cả hai thấy Lý Kinh Tuyết chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.

Hai người ngượng ngùng đứng lên:

“A nương.”

 

 

Lý Kinh Tuyết liếc nhìn họ, rồi lại nhìn về phía hai người đang nói chuyện đằng xa, khẽ thở dài:

“Về thôi.”

 

 

Nói xong, nàng quay người đi về tiểu viện.

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt liếc nhau, vội vàng đi theo.

Đông Phương Mặc:

“A nương, hôm nay trăng lại tròn và sáng như vậy, người cũng ra đây tản bộ sao?”

 

 

Tô Vi Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm trên trời, hận không thể tát c.h.ế.t cậu, lời nói dối rõ rành rành.

 

 

“Không, ta cũng giống các ngươi, tò mò xem sư tổ muốn nói gì với Diệp đạo hữu mà ra đây thôi.”

Lý Kinh Tuyết nói thật.

 

 

Hai người Đông Phương Mặc:

“Ha ha, thật khéo, chúng ta cũng tò mò.”

 

 

Tô Vi Nguyệt hỏi:

“A nương, vậy chúng ta không nghe nữa sao?”

 

 

“Nghe không thấy, ở lại cũng vô ích, hơn nữa…”

Lý Kinh Tuyết dừng một chút rồi nói:

“Điều Diệp đạo hữu muốn nói, khi về hẳn sẽ nói rõ với chúng ta.”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Cũng đúng, có lẽ a cha cũng chưa hiểu rõ nên mới ra ngoài tìm hiểu.”

 

 

Đông Phương Mặc lầm bầm:

“Nếu muốn tìm hiểu thì cứ đường đường chính chính mà đi, lén lén lút lút thế này làm gì?”

 

 

Tô Vi Nguyệt trừng hắn một cái:

“Còn nói nữa, không thấy a nương tâm trạng không tốt à?”

 

 

Lý Kinh Tuyết suy nghĩ rất nhiều.

Nàng từng theo sư tổ học nghệ, đại khái biết người ấy là kiểu người nào.

Sư tổ từng là tông chủ Kiếm Tông, danh chấn tu chân giới.

Là Kiếm Tôn, ngay cả Yêu Hoàng nghe danh cũng phải nhường ba phần.

Trên đời này ai có thể khiến lão nhân gia ấy có thái độ như vậy?

 

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ đến một người:

Truyền kỳ của Kiếm Tông, đệ nhất nhân của tu chân giới, Dương Thần Tiên Tôn.

 

 

Nàng hơi chấn động:

Nhi nữ mình lại nhặt được Dương Thần Tiên Tôn.

 

 

Nàng đang nghĩ:

Nên làm thế nào để buộc người nghi là Dương Thần Tiên Tôn kia gắn chặt với nhi nữ mình?

Nếu nhi nữ có Dương Thần Tiên Tôn làm a cha, sau này cũng chẳng lo bị ai bắt nạt.

Trước đây nhi nữ từng nói muốn tìm một kiếm tu lợi hại nhất làm sư phụ, giờ có sẵn rồi, cũng tốt.

 

 

Khi Diệp Phong trở về, vừa mở cửa đã thấy ba người Lý Kinh Tuyết ngồi trong sân.

Hắn khựng lại, rồi bước vào:

“Trễ thế này còn chưa ngủ?”

 

 

Tô Vi Nguyệt đáp:

“Hôm nay trăng đẹp, chúng ta cùng a nương thưởng trăng.”

 

 

Thưởng trăng?

Diệp Phong ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm trên trời: …

Hắn kéo một cái ghế, ngồi trước mặt ba người:

“Các ngươi đều có mặt thì tốt, ta có chuyện muốn nói.”

 

 

Nghe vậy, Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc nhìn nhau, người sau nói:

“Vậy chúng ta…”

 

 

“Chuyện có liên quan đến hai ngươi, cùng ngồi nghe đi.”

Diệp Phong ôn hòa nói.

Hai người chỉ đành ngồi xuống nghe tiếp.

 

 

“……”

Diệp Phong đang suy nghĩ cách mở lời, mãi không nói.

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy vậy hỏi:

“Ngươi biết được thân phận của mình từ miệng sư tổ?”

 

 

“Không sai.”

Diệp Phong khẽ gật đầu.

Không hiểu sao, đối diện với những người này, hắn lại khó nói ra thân phận thật của mình.

Nếu đặc biệt nhấn mạnh, có vẻ như hắn đang khoe khoang?

 

 

“A cha, người là ai?”

Đông Phương Mặc đầy tò mò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

Tô Vi Nguyệt cũng truy hỏi:

“Vị tiền bối đó kính trọng người như thế, chắc chắn người rất lợi hại.”

 

 

“Bình thường thôi.”

Diệp Phong khẽ ho một tiếng:

“Hắn nói tên đầy đủ của ta là Diệp Phong Dương.”

 

 

“Diệp Phong Dương?”

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc nghe xong đều ngẩn ra.

Cả hai nhìn nhau, thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương:

“Đây là ai? Chưa nghe bao giờ.”

 

 

Lý Kinh Tuyết lặp lại hai lần cái tên này, chú ý thấy sự mơ hồ trên mặt hai đứa, bèn mở lời:

“Trong tu chân giới, chẳng mấy ai dám gọi tên a cha các ngươi.

Các ngươi hẳn quen hơn với một danh hiệu khác của a cha các ngươi.

Thế nhân gọi hắn là…”

 

 

Nàng ngừng lại, hít một hơi rồi thốt ra cái tên:

“Dương Thần Tiên Tôn.”

 

 

"Bịch!"

Đông Phương Mặc ngồi trên ghế nhỏ lập tức ngã nhào xuống đất, làm mọi người giật cả mình.

 

 

Diệp Phong Dương ngồi cạnh cậu, thấy cậu ngã bèn đưa tay đỡ:

“Sao lại bất cẩn thế…”

 

 

Lời chưa dứt, Đông Phương Mặc bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, dưới ánh trăng mờ, đôi mắt hắn sáng rực kinh người:

“A cha, người vẫn sẽ nhận ta làm con chứ?”

 

 

Dương Thần Tiên Tôn!

Cha cậu lại là Dương Thần Tiên Tôn!

Ha ha, cái đùi này ôm quá xứng đáng, cậu phải ôm cả đời!

 

 

Diệp Phong Dương bị cậu làm cho dở khóc dở cười:

“Ta đã nhận ngươi làm con, đương nhiên sẽ không đổi.”

 

 

“Hahaha! A cha! A cha! Haha!!”

Tiếng cười lớn của Đông Phương Mặc vang vọng cả tiểu viện.

 

 

A Chiêu đang ngủ trở mình khó chịu, chui đầu vào gối:

“Tiếng cười của a huynh thật phiền.”

 

 

Tiểu Bạch vốn dậy rất gắt gỏng, không chịu được, lăn một vòng.

Nghe thấy Đông Phương Mặc còn đang cười, chẳng định dừng.

Nó bật dậy, vèo một cái lao ra khỏi phòng, mắng:

“Nửa đêm nửa hôm ồn cái gì vậy!”

Rồi tung một cú đá bay.

 

 

Đầu Đông Phương Mặc lệch sang một bên, cậu lập tức ôm chặt Tiểu Bạch, cười khúc khích:

“Tiểu Bạch, hề hề, hề hề.”

 

 

Tiểu Bạch cố đẩy cậu ra, nhưng cậu không chịu buông.

Tiểu Bạch:

Thằng nhóc này hỏng rồi à?

 

 

“Nó... hiện tại đang hơi kích động.”

Lý Kinh Tuyết khẽ ho một tiếng nói với Tiểu Bạch.

 

 

Tiểu Bạch:

“Là hơi thôi sao?”

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

Quả thật rất kích động.

 

 

Tiểu Bạch tức giận hỏi:

“Có chuyện gì mà kích động như vậy?”

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Diệp… đạo hữu đã xác định được thân phận của mình.”

 

 

Khi gọi Diệp Phong Dương, nàng khựng một nhịp, suy nghĩ một chút rồi vẫn gọi hắn là đạo hữu.

Có lợi mà không chiếm là đồ ngốc.

 

 

“Thân phận gì khiến cậu ta kích động thế?”

Tiểu Bạch nghi hoặc.

 

 

“Dương Thần Tiên Tôn.”

 

 

Tiểu Bạch: …

Nó nhìn Diệp Phong Dương bằng ánh mắt nghi hoặc, đối phương mỉm cười với nó.

Tiểu Bạch không tin nổi:

“Hắn chỗ nào giống đệ nhất nhân của tu chân giới?”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ:

Quả thật không giống, khí chất quá ôn hòa.

Nàng chưa từng tiếp xúc với đại trưởng lão của Kiếm Tông, nhưng Lục sư huynh từng gặp qua.

 

 

Có một lần, trong đại hội môn phái năm năm một lần.

Khi đó Lục Tri Nhai còn là tông chủ, đã đưa ra phần thưởng không ai cưỡng lại nổi:

Gặp mặt đại trưởng lão Dương Thần Kiếm Tôn.

 

 

Lần đó, các kiếm tu trẻ tranh đấu kịch liệt.

Lý Kinh Tuyết vì tu vi hơi thấp nên thua đại sư huynh Lục Diêu Phong.

Lục Diêu Phong sau khi gặp đại trưởng lão liền bế quan nhiều năm.

Khi xuất quan đã đột phá bình cảnh, tiến vào Nguyên Anh.

Sau này còn trở thành đệ nhất nhân Nguyên Anh kỳ.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhớ Lục sư huynh từng khoe:

Đại Trưởng Lão rất cao lãnh, có khí chất cao nhân ẩn thế, ra tay cũng độc, đánh người rất đau.

Nhưng mà…