A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 16: Tiểu Bạch bị lũ trẻ con bắt cóc



A Chiêu phải đập vài cái mới chịu ném cành khô trong tay đi.

Cô nghiêm túc cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trên đất:

“Về sau ngươi không được đánh người nữa.

Nếu còn đánh, ta sẽ tiếp tục đánh ngươi.”

 

 

Dạy dỗ xong trường kiếm, A Chiêu cúi người nhặt nó lên.

Thanh kiếm nằm im, không còn vùng vẫy.

 

 

A Chiêu rất hài lòng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm.

Cô kéo thanh trường kiếm cao hơn cả người mình chạy đến bãi Nguyệt Kiến Thảo, vung loạn một trận.

Kiếm rất sắc bén, đi qua nơi nào, nguyệt kiến thảo đều bị c.h.é.m đứt ngang.

 

 

A Chiêu vui mừng, cúi đầu khen:

“Tiểu Hắc, ngươi thật là sắc bén, lần sau ta mang ngươi đi chặt củi nhé.”

Nói xong, cô tiện tay ném trường kiếm qua một bên, rồi lon ton chạy đi nhặt Nguyệt Kiến Thảo.

 

 

Tiếng “keng” vang lên khi kiếm đập vào tảng đá: …

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

Nàng nhìn bóng lưng vui vẻ của cô bé, rồi lại nhìn thanh trường kiếm trên đất.

Nàng có cảm giác thanh kiếm này toát ra sự tuyệt vọng cùng cực.

 

 

Kiếm linh vốn kiêu ngạo, linh kiếm có kiếm linh luôn được vô số kiếm tu truy cầu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên thanh kiếm ấy gặp phải một đứa trẻ xem nó như d.a.o chặt củi.

Lý Kinh Tuyết nhìn nhi nữ vui vẻ, trong mắt không nhịn được thoáng hiện ý cười.

Như vậy cũng tốt, sống vô ưu vô lo.

 

 

Có trường kiếm giúp sức, A Chiêu cùng nương hái được rất nhiều Nguyệt Kiến Thảo.

Giỏ nhỏ của cô đầy một nửa, phần còn lại đều chứa trong giỏ lớn của a nương.

 

 

A Chiêu nhìn a nương, có chút lo lắng.

Lý Kinh Tuyết nhận ra ánh mắt ấy, biết con đang lo gì, xoa đầu cô:

“Vết thương của ta gần như lành rồi, mang chút đồ không sao đâu.”

 

 

“Nếu khó chịu thì nói với con nhé.

Con khỏe lắm, con giúp a nương mang bao nhiêu cũng được.”

A Chiêu nói giọng non nớt.

 

 

Lý Kinh Tuyết mỉm cười gật đầu.

A Chiêu kéo trường kiếm đi trước.

Lý Kinh Tuyết muốn giúp cô cầm, nhưng linh kiếm lại cực kỳ kháng cự.

Vừa chạm vào liền rung dữ dội, khiến nàng không thể lại gần.

 

 

Mỗi lần trường kiếm rung lên, A Chiêu liền phồng má giận dữ nói lý với nó.

Cô bảo nó không được đánh người bừa bãi.

Nói xong lại nhặt cành khô đập vài cái.

Làm một hồi, thanh kiếm càng thêm ảm đạm.

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy thế cũng không dám động vào nữa.

Nàng từng là kiếm tu, vốn coi thanh linh kiếm này như bảo vật.

Nếu nàng còn cố chạm vào, nó tiếp tục kháng cự, e rằng nhi nữ sẽ cầm đá nện nó mất.

 

 

Nhưng thanh kiếm này dài bốn thước, còn cao hơn A Chiêu, cô chỉ có thể kéo lê nó.

Kéo được một lúc, A Chiêu cũng mệt.

Cô bé dừng lại, nhìn thanh kiếm dài trong tay, thương lượng:

“Tiểu Hắc, ngươi có thể biến nhỏ một chút được không?

Như vậy ta không phải kéo lê ngươi nữa.”

 

 

Trường kiếm: …

Thả ta xuống ngay!

 

 

A Chiêu thấy nó không phản ứng, hơi thất vọng:

“A nương vừa rồi còn bảo ngươi là thanh kiếm rất lợi hại.

Nhưng mà ngươi không biết nói, cũng không biết biến nhỏ, ngươi thật sự lợi hại sao?”

A Chiêu đầy nghi ngờ.

 

 

Trường kiếm: …

Lý Kinh Tuyết: …

 

 

Trường kiếm bất phục, ong ong hai tiếng.

Ánh sáng trắng bùng lên, khi ánh sáng tan, thanh kiếm bốn thước biến thành hai thước.

 

 

A Chiêu mừng rỡ:

“Quào, thật sự biến nhỏ rồi!

Tiểu Hắc, ngươi lợi hại quá~~”

Nghe tiểu cô nương khen, trường kiếm đắc ý rung nhẹ.

Hừ, tất nhiên rồi.

 

 

A Chiêu cầm chuôi kiếm nhẹ nhàng vung mấy cái, thấy rất thuận tay, cô rất hài lòng:

“Tiểu Hắc thật tuyệt.”

 

 

Khen xong, cô tiện tay ném Tiểu Hắc vào giỏ nhỏ sau lưng, giải phóng hai tay, rồi quay đầu cười tít mắt nói với a nương:

“Giỏ nhỏ a nương làm vừa khéo chứa được Tiểu Hắc biến nhỏ, a nương giỏi thật đó.”

 

 

Tiểu Hắc tức giận:

Không phải, lẽ ra ngươi phải khen ta biến đúng kích cỡ mới đúng chứ?

Sao không khen?

 

 

Tất nhiên, A Chiêu đeo nó sau lưng, chẳng biết tâm tình nhỏ nhặt ấy của nó.

À không, kể cả có nhìn thẳng cũng không biết nó không vui, vì nó đâu có nói tiếng người.

 

 

Không phải kéo kiếm nữa, A Chiêu thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Bước chân cũng vui vẻ hơn, cùng Lý Kinh Tuyết hái được không ít dược thảo hữu ích.

 

 

Miệng cô không lúc nào ngừng, thấy dược thảo lạ là hỏi:

“A nương, đây là gì?

Nó có tác dụng gì?

Đắng không?

Có độc không?”

 

 

Đối diện chuỗi câu hỏi, Lý Kinh Tuyết không hề mất kiên nhẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từng câu trả lời, còn giảng giải dược tính, cách xử lý.

 

 

A Chiêu nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.

Hai mẫu tử vừa hái thuốc vừa trò chuyện.

 

 

Đột nhiên, A Chiêu như phát hiện gì đó, chỉ tay:

“Con nhặt được a nương ở chỗ kia.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn theo, thấy một bãi cỏ dại bị đè sụp, trên đó còn dính vết m.á.u sẫm.

Nàng nhìn bãi cỏ ấy, ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy bức tường trời cao chót vót, không biết cao bao nhiêu, rồi hỏi nhi nữ:

“Ta rơi từ trên đó xuống sao?”

 

 

“Ừ, a nương ‘vèo’ một cái, rồi ‘bốp’ một tiếng rơi xuống luôn.”

A Chiêu tay chân cùng múa, dùng động tác khoa trương miêu tả cảnh ấy.

 

 

Lý Kinh Tuyết thoáng trầm ngâm.

Lúc rơi xuống nàng đã hôn mê, chỉ nhớ gió lạnh như d.a.o cắt, quất rát mặt.

Nàng tưởng mình c.h.ế.t chắc rồi, không ngờ lại không chết.

Ngoài vết thương ở bụng, đến một cái xương cũng không gãy.

 

 

Còn nữa…

Lý Kinh Tuyết nhìn gốc linh dược vừa hái.

Trong khi không khí, đất đai nơi này không có linh khí, sao dược liệu lại tràn đầy linh khí như vậy?

 

 

Nghĩ không ra.

Nơi này thật quái lạ.

Phạm vi Hắc Sắc Thiên Bích này dường như rất thích hợp cho cây cối sinh trưởng.

Ngoài dược thảo còn có nhiều dại quả, Lý Kinh Tuyết hái một ít.

 

 

Chẳng bao lâu, hai mẩu tử thu hoạch đầy đủ trở về.

Trước khi rời khỏi phạm vi Hắc Sắc Thiên Bích, Lý Kinh Tuyết dừng chân, ngoái đầu nhìn sâu một cái.

 

 

A Chiêu đeo giỏ vừa nhảy vừa chạy về nhà, lao vào căn lều tranh cũ kĩ hét to:

“Tiểu Bạch, nhìn nè, ta hái được nhiều quả ngọt lắm…

Tiểu Bạch?”

 

 

A Chiêu thấy đống cỏ trống trơn, ngẩn ra, nhìn quanh không thấy bóng Tiểu Bạch.

Cô nghiêng đầu, lẩm bẩm:

“Lại chạy đi đâu chơi rồi?”

 

 

Nóng, nóng quá.

Trong mộng, Tiểu Bạch giật mình tỉnh dậy.

Nó vừa mơ một cơn ác mộng:

Bị người ta trói tứ chi, đặt lên đống lửa nướng, sợ c.h.ế.t khiếp…

 

 

“Ê, nó tỉnh rồi.”

Một giọng trẻ con vang lên.

 

 

Tiểu Bạch mở mắt, thấy mấy gương mặt vừa quen vừa lạ.

Nó nhận ra bọn trẻ này, đứng đầu chính là Đại Bảo.

 

 

Đại Bảo thấy Tiểu Bạch tỉnh, nở nụ cười đầy ác ý:

“Tỉnh nhanh vậy, còn chưa nướng đâu.

Nào, thêm củi vào!”

Câu cuối nó nói với đồng bọn.

 

 

Tiểu Bạch:

Thêm củi?

 

 

Có đứa đáp:

“Được thôi.”

 

 

Tiểu Bạch lập tức thấy lưng mình nóng rát, đau đớn co rụt người lại.

Rồi mới nhận ra cơn ác mộng đã thành sự thật:

Nó bị lũ nhóc c.h.ế.t tiệt trói chân tay, đặt lên đống lửa nướng.

 

 

“Lũ nhóc c.h.ế.t tiệt, các ngươi định làm gì?

Mau thả bản tọa ra!”

Tiểu Bạch giận đến lông dựng đứng.

 

 

Lũ trẻ nghe nó gào thì sợ hãi lùi vài bước.

Đại Bảo cầm gậy gỗ vung vài cái, lấy dũng khí:

“Sợ, sợ gì chứ?

Con nhóc hoang A Chiêu và con yêu nữ kia không ở đây, bọn ta lại sợ một con ch.ó chắc?”

 

 

“Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó!”

Tiểu Bạch càng tức, ánh sáng vàng nhạt lóe lên trên đầu nó.

Ngay khoảnh khắc sắp thành hình, trước mắt nó lóe lên, đầu nó đau nhói.

Tiểu Bạch choáng váng, ánh sáng vàng lập tức biến mất.

 

 

Đại Bảo thấy thế liền tự tin, vung gậy:

“Ta đã nói rồi mà, chỉ là một con chó, sợ cái gì?”

 

 

“Hả, ngươi cái đồ tiểu nhân hèn hạ, dám đánh lén bản tọa, còn gõ đầu bản tọa!!!

Muốn c.h.ế.t à!”

 

 

Bóng đen khổng lồ phủ lên mấy đứa trẻ, chúng hoảng hốt.

Bàn chân khổng lồ màu đen giẫm mạnh lên đống lửa, lửa lập tức tắt.

Cặp mắt thú khổng lồ như đèn lồng ánh vàng bùng lửa giận:

“Muốn chết!!!”

 

 

“Á!!!”

Tiếng la thảm vang xa.

 

 

Đang chạy khắp nơi tìm Tiểu Bạch, A Chiêu khựng bước, đặt tay lên n.g.ự.c nhìn về hướng ấy:

“Tiểu Bạch ở bên kia.”

 

 

Cô vội vàng chạy về phía ngoài thôn.

Đại Bảo ngã lăn trên đất, hoảng hốt nhìn cự thú dần áp sát.

Con thú cao như ngọn núi, lông trắng như tuyết, mắt vàng bùng lửa, trên đầu mọc sừng đen gồ ghề.