“Rầm!”
Con quái thú khổng lồ bước lên một bước, mặt đất rung chuyển.
Nó nhe hàm răng sắc nhọn, há to miệng gầm về phía đám trẻ đang sợ đến mềm nhũn cả chân:
“Gào!!!”
Ở góc phía bắc thôn Thiên Bích.
Lý Kinh Tuyết đang bận xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Chợt động tác nàng khựng lại, nhíu mày nhìn về hướng tiếng gầm truyền đến:
Yêu thú?
Trong một căn phòng ánh sáng lờ mờ, một thiếu nữ yếu ớt nằm trên giường, nghe thấy tiếng gầm kia liền rùng mình một cái.
Nhiều dân làng cũng nghe thấy, xôn xao bàn tán:
“Tiếng gì vậy?”
“Đáng sợ quá.”
“Có phải bọn trẻ con chơi đùa bên đó không?”
Đại Bảo cảm giác cái miệng khổng lồ của con đại yêu thú kia sắp chạm vào mình.
Thậm chí còn thấy cả mấy cọng rau dại mắc giữa kẽ răng của nó.
Hồn vía cậu bé bay mất, mắt trợn trắng rồi lăn đùng ra ngất.
Không chỉ có cậu, mấy đứa trẻ khác cũng bị dọa ngất xỉu.
Con quái thú dữ tợn thấy vậy, động tác gầm rú chững lại, khinh bỉ liếc qua đám Đại Bảo:
“Đồ vô dụng.”
Nó mới chỉ gầm một tiếng, mấy đứa nhóc này đã sợ đến bất tỉnh.
Hừ, hừ, quả nhiên nó chính là thần thú lợi hại nhất thiên địa…
Ủa???
Quái thú bước thêm hai bước, rất nhanh nhận ra có gì đó không ổn.
Tầm nhìn của nó dường như…
Cao hơn rồi?
Đôi mắt thú màu vàng rực to như đèn lồng thoáng vẻ ngơ ngác.
Cái đầu to tướng nghiêng sang một bên, rồi nhấc cái móng có thể đập nát cả một căn nhà lên.
Nó: ????
“Ch...chuyện gì vậy?”
Ánh mắt con thú lộ vẻ kinh ngạc.
Nó nhìn cái móng to, quay đầu nhìn lại cơ thể khổng lồ của mình.
Trái nhìn phải nhìn, phát hiện hình thể của nó đã trở nên khổng lồ hơn.
Nó ngây ra một lúc, sau đó phá lên cười:
“Ha ha, chẳng lẽ bổn tọa đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi sao?
Ha ha…
Á!”
Chưa kịp cười xong, một cảm giác mất trọng lực ập đến.
Ánh sáng trắng lóe lên, con quái thú lập tức biến thành một tiểu linh thú nhỏ xíu.
Tiểu Bạch nhận ra sự thay đổi.
Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, cúi đầu nhìn đôi móng đã teo lại, tức đến mức kêu ầm lên:
“Á, chuyện gì đây?
Thân thể vĩ đại của ta đâu rồi?”
“Tiểu Bạch~”
Một giọng non nớt mềm mại vang lên từ không xa.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn, thấy cô bé đang chạy vội về phía mình.
Mồ hôi thấm đây trán cô vì chạy một quãng dài, giọng lo lắng hỏi:
“Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?
Có bị thương không?”
Tiểu Bạch hừ lạnh:
“Bổn tọa đường đường là thần thú, sao có thể bị thương được.”
“Ta vừa nãy trên đường đến đây thấy một con yêu thú rất to, to như thế này này.”
A Chiêu vừa nói vừa dang tay vẽ một vòng tròn thật lớn.
Tiểu Bạch ngẩng đầu định nói cho cô biết nó chính là con yêu thú to lớn đó.
Nhưng cô bé đã luyên thuyên tiếp:
“Con yêu thú đó trông dữ lắm.
Ta sắp bị nó dọa c.h.ế.t rồi, còn tưởng nó ăn mất ngươi rồi cơ.
May mà ngươi không sao.”
“Nói mới nhớ, con đại yêu thú đó đâu rồi?”
A Chiêu vừa nói vừa nhìn quanh.
Nhanh chóng thấy đám Đại Bảo nằm ngất, hoảng hốt chạy lại kiểm tra, thấy bọn họ vẫn còn sống mới thở phào:
“Sao bọn họ lại như vậy?”
Tiểu Bạch:
“…Con yêu thú đó đáng sợ lắm sao?”
Không phải nó rất oai phong ư?
A Chiêu nhớ lại, cô chỉ thấy bóng lưng của con yêu thú đó.
Lại nghe tiếng gầm giận dữ kia, chính tiếng gầm đó khiến cô hoảng sợ.
“Ừ, đáng sợ lắm.”
A Chiêu gật đầu mạnh, còn xoa xoa tai mình.
“Ta ở xa như vậy mà còn thấy tai bị ù đi.”
Tiểu Bạch: …
Nó nuốt lại mấy lời khoe khoang, bực bội nghĩ:
Đáng sợ chỗ nào chứ, rõ ràng là oai phong.
Con nhóc này gan bé quá.
Hừ.
A Chiêu ngồi xổm cạnh Đại Bảo, đưa tay chọc chọc cậu ta, không thấy phản ứng, bèn hỏi Tiểu Bạch:
“Bọn họ bị sao thế?”
“Bị dọa ngất.”
Tiểu Bạch đáp.
“A, là con đại yêu thú đó sao?”
“Đúng.”
A Chiêu lộ vẻ suy nghĩ:
“Ta nghĩ, biết đâu con đại yêu thú đó là yêu thú tốt ấy chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe vậy, Tiểu Bạch kinh ngạc:
“Tại sao ngươi lại nói vậy?”
“Nó to như thế, nếu thực sự là yêu thú xấu, chỉ cần một vuốt là có thể đập c.h.ế.t bọn họ rồi.
Nhưng nó chỉ làm họ ngất, biết đâu chính bọn họ trêu chọc nó trước.”
A Chiêu nghiêm túc nói ra suy đoán của mình.
“Hơn nữa...”
Cô dừng lại, nhìn khuôn mặt lem nhem nước mắt nước mũi của Đại Bảo, nói:
“Cậu ta không bị thương, chứng tỏ con đại yêu thú đó còn hiền hơn cả ta.”
Tiểu Bạch:
"Hả?"
A Chiêu nói:
“Ta ghét Đại Bảo, nếu ta lợi hại như con đại yêu thú đó, ta sẽ đánh cậu ta một trận, chứ không chỉ hù cho ngất.”
Tiểu Bạch cào cào đất:
“Có thể là nó có việc phải đi, chưa kịp đánh họ thôi.”
A Chiêu:
“Thế thì nó vẫn hiền hơn ta, ta mà đi chắc chắn cũng phải đánh họ vài cái.”
Tiểu Bạch:
“Nó cũng muốn đánh họ vài cái đấy.”
A Chiêu nghi ngờ nhìn Tiểu Bạch:
“Sao ngươi cứ nói con đại yêu thú đó xấu thế?
Ngươi có thù với nó à?”
“Ta khi nào nói nó xấu?”
Tiểu Bạch kinh hãi.
“Ngươi hình như luôn nói xấu nó đó.”
A Chiêu nói.
Tiểu Bạch trợn tròn mắt:
“Ta không có!”
A Chiêu nhìn nó, ngập ngừng rồi thở dài, giọng an ủi:
“Tiểu Bạch, ngươi không cần vì con đại yêu thú đó to lớn hơn ngươi mà nói xấu nó đâu.”
“Ta chính là con đại yêu thú đó, sao ta có thể nói xấu chính mình chứ?”
Tiểu Bạch cạn lời.
A Chiêu nhìn nó, ánh mắt dường như mang chút cảm xúc khó tả.
Nó: “Sao?”
A Chiêu giơ tay làm động tác so chiều cao của Tiểu Bạch lúc này.
Nó đứng bốn chân, còn chưa cao đến đầu gối cô, nhỏ xíu, trông rất đáng yêu.
Tiểu Bạch lập tức hiểu ý, con nhóc này đang ám chỉ nó lúc này lùn tịt, khác xa hình dạng to lớn oai vệ ban nãy.
Tiểu Bạch nghiến răng ken két:
“Ngươi chờ đó, ta biến cho ngươi xem.”
Nó vận hết sức toàn thân, cố gắng biến lại dáng vẻ khổng lồ oai hùng kia.
Mong nhận được ánh mắt thán phục của cô, nhưng dù cố thế nào, hình dạng vẫn không thay đổi.
Nó nghiến chặt răng, cố hơn nữa…
"Bụp!"
Tiểu Bạch đánh rắm một cái rõ to.
Tiểu Bạch: …
A Chiêu trợn mắt, lập tức bịt mũi lùi lại hai bước, cách xa nó.
Đồng tử Tiểu Bạch co rút mạnh, cả con hóa đá.
A Chiêu do dự một lúc, không kiềm được tò mò hỏi:
“Thần thú cũng biết đánh rắm thối sao?”
Giọng nói mềm mềm non nớt của cô khiến Tiểu Bạch hoàn hồn.
Nó đảo mắt cứng đờ hai cái, chạm phải đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô.
Tiểu Bạch mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì.
A Chiêu nghiêng đầu:
“Hửm?”
“Oa!!!”
Tiểu Bạch nhịn không nổi, òa khóc.
Mất mặt quá!
Nó đường đường là thần thú lại đánh rắm khi đang định phô trương thanh thế.
Huhu, nó không muốn sống nữa, nhục nhã, thật sự nhục nhã, thú này không muốn sống nữa!
A Chiêu lần đầu tiên thấy nó khóc, ngẩn người, rồi luống cuống vụng về dỗ dành:
“Này, đừng khóc mà, ai chả đánh rắm chứ.”
Tiểu Bạch ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn cô:
“Thật không?”
A Chiêu gật mạnh:
“Tất nhiên, ta cũng đánh mà.”
Tiểu Bạch nghẹn ngào:
“Vậy ngươi đánh một cái đi.”
A Chiêu: …
Tiểu Bạch thấy vậy lại òa khóc:
“Ngươi lừa thú, rõ ràng ngươi không biết!”
A Chiêu định nói gì đó, nhưng từ xa vang lên tiếng ồn ào:
“Ở bên kia kìa!”
“Mau, đi xem!”
A Chiêu tinh mắt thấy nhiều dân làng cầm nông cụ chạy về phía này.