A Chiêu gọn gàng vung ra một chiêu hoa kiếm, rồi soái khí thu kiếm vào vỏ.
Cô bé ngẩng đầu liền thấy a huynh đang đứng trước mặt với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
A Chiêu phủi phủi bụi đất vốn không tồn tại trên áo bào, chậm rãi từng bước đi đến trước mặt a huynh.
Cô bé muốn học theo các kiếm tu khác, sau khi thắng thì vỗ vai đối thủ, an ủi vài câu.
Đáng tiếc, chiều cao hạn chế khiến cô không thể làm vậy.
A Chiêu chỉ có thể đưa tay kéo kéo vạt áo của a huynh:
“A huynh.”
Đông Phương Mặc đang ngẩn người liền hoàn hồn.
Cậu cúi đầu đối diện với đôi mắt sáng ngời chân thành vô cùng của muội muội.
Rồi cậu nghe thấy muội muội cất giọng mềm mại ngọt ngào:
“Huynh về sau phải luyện thêm nhiều nữa, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có thể đánh bại ta.”
Đông Phương Mặc: …
Khiêu khích?
Không giống lắm.
An ủi?
Hình như cũng không phải.
Cậu nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
“Những lời này muội học ở đâu vậy?”
Với tính cách ham học và trí nhớ siêu phàm của muội muội, nhất định là học từ người khác.
“Tiểu Hoa lúc thắng người khác thì nói như vậy đó.”
A Chiêu cười tít mắt đáp, rồi còn thêm nhận xét của mình:
“Ta thấy tỷ ấy như vậy thật là oai, rõ ràng đã thắng rồi, còn đi an ủi đối thủ thua cuộc.”
Đông Phương Mặc từng gặp Hoa Dạ Ánh, nghĩ lại tính cách nàng.
Cậu liền chắc rằng câu kia tám phần không phải an ủi, mà là châm chọc.
Khó trách nghe có chỗ không đúng.
“A huynh, sao vậy?”
A Chiêu chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của a huynh, nghiêng đầu:
“Có phải ta hiểu sai không?”
“Chuyện này…”
Đông Phương Mặc suy tư một lát, quyết định vẫn nên nói rõ sự thật.
Tránh cho muội muội nói mấy câu thiếu đòn này khi bọn họ không có ở bên, sẽ đắc tội với người khác.
Ra ngoài hành tẩu, ít nhiều phải hiểu nhân tình thế thái.
“Tiểu Hoa nói như vậy không phải để an ủi, mà là đang mỉa mai hắn yếu, bảo hắn về nhà luyện thêm.”
“Hả?”
A Chiêu ngẩn ra, rồi lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh:
“Chẳng trách lúc đó người kia nghe xong liền giận dữ bỏ đi, trước khi đi còn hô muốn tỷ ấy đợi.”
Khi ấy A Chiêu có hỏi Hoa Dạ Ánh vì sao người kia tức giận, còn bảo tỷ ấy đợi.
Hoa Dạ Ánh mỉm cười bảo tiểu cô nương, đối phương không có tức giận.
Chỉ cảm thấy nàng tốt, nên đi mua đồ ngon cho nàng, bảo nàng ở chỗ này đợi.
Lúc đó A Chiêu cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng thấy Hoa Dạ Ánh đầy mặt thành thật, cũng không nghĩ nhiều.
Cho rằng tỷ ấy là một người rất có khí độ.
A Chiêu tự nhủ mình là trưởng bối, tất nhiên cũng phải có khí độ trưởng bối.
Thế là lén ghi nhớ mấy lời này, đợi sau này thắng đối thủ thì lấy ra dùng.
Đông Phương Mặc nhìn muội muội, sờ cằm hỏi:
“Muội lén ghi nhớ chắc không chỉ một câu này chứ?”
Mắt A Chiêu cong thành hình trăng khuyết:
“A huynh giỏi thật, sao huynh biết ta ghi lại rất nhiều câu?”
Đông Phương Mặc thầm nghĩ, với tính cách của muội muội thì tuyệt đối không chỉ nhớ một hai câu.
Cậu liền nói:
“Muội đã nhớ những câu gì? Nói cho ta nghe thử.”
“Nhiều lắm.”
A Chiêu giọng sữa đáp.
“Có câu khen người và câu mắng người, huynh muốn nghe cái nào?”
Còn có cả câu mắng người?
Đông Phương Mặc thật bất ngờ, không cần nghĩ ngợi liền bảo:
“Cái mắng người đi.”
Muội muội mắng người?
Thật sự khó mà tưởng tượng.
“Khụ khụ.”
A Chiêu ho một tiếng, hừ lạnh, ngẩng cằm.
Gương mặt nhỏ nghiêm lại, liếc xéo Đông Phương Mặc:
“Kiếm thuật của ngươi, cho một con khỉ cầm vung mấy chiêu còn lợi hại hơn ngươi.”
Đông Phương Mặc: …
A Chiêu đưa tay vỗ vỗ má mình, cười khẩy, cố gắng làm ra vẻ cười mà như không cười:
“Về luyện thêm ba năm trăm năm nữa đi, phế vật.”
“Không chỉ ngươi kém, mà thanh kiếm của ngươi cũng mù mắt.
Sao lại chọn một kiếm tu như ngươi chứ?”
Đông Phương Mặc không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Câu này với kiếm tu mà nói, sát thương quá lớn.
“Thanh kiếm đeo trên hông, mở mắt rồi…”
A Chiêu phối hợp cả nét mặt lẫn động tác mắng vài câu.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ khiến đối phương giận đến nghiến răng.
Nhưng tiểu cô nương này giả vờ nghiêm túc, vừa mắng vừa phối hợp động tác.
Thật sự quá đáng yêu!
Đông Phương Mặc thậm chí còn lén dùng Lưu Ảnh Châu ghi lại cảnh này.
Lưu giữ kỷ niệm muội muội vui vẻ trưởng thành.
A Chiêu lại mắng thêm vài câu, rồi trông mong nhìn a huynh:
“A huynh, thế nào?”
Đông Phương Mặc cố nén cười:
“Rất được.”
Gạt chuyện muội muội đáng yêu sang một bên.
Những câu này đúng là đả kích cực mạnh với kiếm tu.
Được khẳng định, A Chiêu rất vui:
“Vừa nãy là bản ôn hòa, còn bản kịch liệt hơn nữa, a huynh có muốn nghe không?”
“Muốn.”
Đông Phương Mặc gật đầu.
“Đợi một chút, ta xem nào.”
A Chiêu vừa nói vừa lôi từ túi trữ vật ra một quyển sách bìa xanh.
Đông Phương Mặc nhìn bốn chữ non nớt trên bìa:
"Bộ Sưu Tập Mắng Người."
Đông Phương Mặc: …
Âm thầm che mặt, muội muội nhà ai thế này?
Ha, là muội muội nhà cậu.
“Ừm, ta tìm thấy rồi!”
A Chiêu lật vài trang, rất nhanh tìm được câu mình muốn, mắt trừng to, cố gắng làm ra vẻ hung ác:
“Ngươi cái đồ… con bà nó, cha nhà ngươi, tiên nhân bảng bảng… ưm?”
Miệng cô bé bị che lại.
A Chiêu chớp mắt, đôi mắt trong veo đầy nghi hoặc.
“Muội à, mấy cái này là lời bẩn, ít nói thì hơn.”
Đông Phương Mặc giọng thấm thía nhắc nhở.
A Chiêu gạt tay a huynh ra, ngẩng đầu hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ít nói, tức là vẫn có thể nói?”
Đông Phương Mặc đáp:
“Gặp người rất chán ghét thì có thể dùng, nhưng theo ta, chửi tục không có nhiều hiệu quả.”
“Vậy phải mắng thế nào mới có hiệu quả?”
A Chiêu ham học hỏi ngay.
Đông Phương Mặc:
“Thật ra muội đã nắm được tinh túy mắng người rồi.”
“Hử?”
“Chính là nét mặt, ngữ khí, tiểu động tác.
Ba thứ hợp lại, dù có nói mấy lời văn vẻ cũng đủ khiến đối phương tức đến thổ huyết.”
“Ví dụ?”
“Để ta nghĩ xem…”
Đông Phương Mặc trầm tư một chút, rồi quyết định dùng lời của muội muội vừa nói để làm mẫu.
Chỉ thấy thiếu niên dáng đứng thẳng tắp như tùng, gương mặt tuấn mỹ mang theo khinh miệt.
Cậu hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt tùy ý quét qua mấy thân cây, ngữ khí đầy giễu cợt:
“Kiếm thuật của ngươi, cho một con khỉ cầm vung mấy chiêu còn lợi hại hơn.”
Đôi mắt A Chiêu sáng rực, quả nhiên là a huynh.
Nghe một câu thôi mà đã khiến người ta ngứa ngáy muốn động thủ.
Đông Phương Mặc nói xong, quay sang muội muội:
“Thế nào?”
“A huynh lợi hại quá!”
A Chiêu vỗ tay khen.
Đông Phương Mặc đắc ý ngẩng cằm:
“Chuyện nhỏ, nào, muội thử lại xem.”
“Được~”
Thế là, một lớn một nhỏ, tình huynh muội sâu nặng, bắt đầu lớp học “mắng người”.
Một người dạy hăng say, một người học hào hứng.
Bên cạnh, Tiểu Bạch: …
Nó giơ móng vỗ vỗ vỏ trứng của Tiểu Hôi:
“Cái này ngươi không cần học.”
Rất nhanh, lớp học mắng người huynh muội bị gián đoạn.
Lý Kinh Tuyết đang luyện đan, nghe bên ngoài truyền đến giọng mắng mỏ mơ hồ của nhi nữ.
Trong lòng kinh hãi, còn tưởng lại có kẻ đến gây sự.
Nàng vội vàng đẩy cửa ra xem.
Liền thấy nhi tử vẻ mặt hứng khởi đang dạy muội muội cách mỉa mai người ta.
Còn tiểu nhi nữ thì nghiêm túc lặp lại từng chữ một.
Nàng: …
Thế là, Đông Phương Mặc bị phạt nâng chậu nước quỳ gối.
Tiểu A Chiêu bị phạt úp mặt suy ngẫm.
Hai đứa nhỏ ỉu xìu.
Chiều tối, Diệp Phong Dương vừa bước chân qua cửa đã thấy trong viện cực kỳ yên ắng.
Khi hắn bước vào, nhìn thấy nhi tử đang quỳ nâng chậu nước giữa sân.
Còn tiểu nhi nữ ỉu xìu đứng úp mặt vào vách tường, hắn hơi ngẩn ra.
Đây là sao?
Hắn cố ý bước chân mạnh hơn.
Đông Phương Mặc quỳ đã nửa ngày, A Chiêu cũng úp mặt nửa ngày.
Nghe thấy tiếng bước chân, liền đồng loạt quay đầu, mắt sáng lên khi thấy Diệp Phong Dương.
Bên kia, Lý Kinh Tuyết đang xử lý dược liệu, thản nhiên nói:
“Quỳ cho nghiêm, đứng cho ngay.”
Đông Phương Mặc và A Chiêu lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Diệp Phong Dương nhìn hai đứa con, đi đến ngồi cạnh Lý Kinh Tuyết.
Hắn tiện tay giúp nàng xử lý dược liệu, hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Kinh Tuyết liếc hai đứa nhỏ, thở dài, kể sơ lại chuyện xảy ra hôm nay.
Nghe đến đoạn nhi nữ mắng người tận mười tám đời tổ tông.
Diệp Phong Dương hơi sửng sốt, nhìn hai đứa con:
“Quả thật không ổn.”
Vốn mong A cha sẽ nói đỡ vài câu, A Chiêu nghe vậy thì hoàn toàn xụ mặt.
Diệp Phong Dương:
“Mắng người phiền phức, một kiếm c.h.é.m luôn là xong.”
Lý Kinh Tuyết: …
Nàng nhịn không được hỏi:
“Lúc nhỏ và khi còn trẻ, mỗi lần ngươi gặp kẻ ngứa mắt đều rút kiếm c.h.é.m sao?”
Câu hỏi này khiến Diệp Phong Dương sững lại, giọng bình thản:
“Ta đã sống hơn ngàn năm, chuyện tuổi trẻ đã sớm quên sạch.”
Lý Kinh Tuyết hơi ngẩn người, nhìn gương mặt như băng sương của hắn.
Nàng xoa xoa thái dương đau nhức, rồi vẫy tay gọi hai đứa con:
“Lại đây.”
A Chiêu nghe thấy lời a nương, lập tức vui mừng, “vèo” một cái nhào vào lòng nàng:
“A nương~~~”
Lý Kinh Tuyết bất đắc dĩ chạm nhẹ vào chóp mũi con, hỏi:
“Có biết tự kiểm điểm chưa?”
“Con nghĩ rồi, a nương chắc là giận con mắng quá khó nghe.
Về sau con sẽ không như vậy nữa.”
A Chiêu làm ra vẻ nghiêm túc:
“Sau này con sẽ mắng văn nhã hơn.”
Lý Kinh Tuyết: …
Nàng nhìn sang Đông Phương Mặc:
“Còn con?”
Đông Phương Mặc im lặng.
Lý Kinh Tuyết thở dài, hỏi:
“Có trách a nương phạt không?”
A Chiêu vội lắc đầu, Đông Phương Mặc cũng lắc:
“Con biết a nương vì muốn tốt cho bọn con, thấy bọn con sai mới phạt.”
Tuy cậu nghĩ mãi không hiểu mình sai chỗ nào, nhưng biết chắc a nương không phải cố ý làm khó.
“Tiểu Mặc, muội muội con giờ mới bốn tuổi, vẫn là đứa nhỏ, rất nhiều chuyện phân biệt chưa rõ.
Chúng ta là a nương, là a huynh, phải làm gương cho nó, không phải dạy nó học mắng người.”
Thấy Đông Phương Mặc còn ngơ ngác, nàng lại hỏi:
“Con thử nghĩ xem, nếu ngày sau A Chiêu mở miệng ba câu thì hai câu là mắng, con thấy thế nào?”
“… Hẳn là không đến mức vậy đâu.”
Đông Phương Mặc hơi chần chừ.
Muội muội thông minh, hiếu học, chăm chỉ, sao có thể biến thành người mở miệng toàn mắng chứ.
“Gần son thì đỏ, gần mực thì đen.
Người ta không thay đổi ngay, nhưng tích tụ lâu dần sẽ ảnh hưởng đến trưởng thành.
Hôm nay nó có thể cảm thấy mắng người là trò vui, ngày mai sẽ thấy đó là chuyện rất bình thường…”
Lý Kinh Tuyết dừng lại một chút, rồi dịu giọng:
“Ta biết con sợ muội muội bị ức h.i.ế.p nên mới dạy nó, nhưng cái gì cũng phải có chừng mực.
Ta nghĩ với tính cách của nó còn chưa định hình, không nên tiếp xúc quá nhiều những lời như vậy, con thấy sao?”