A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 161: Đông Phương Mặc gặp cố nhân



Lý Kinh Tuyết mỉm cười nhìn Đông Phương Mặc:

“Tiểu Mặc vẫn luôn là một người a huynh rất tốt.

Những lời ấy, con có thể đợi muội muội lớn thêm chút nữa rồi hãy dạy.”

 

 

Đông Phương Mặc mím môi không nói gì.

Cậu không biết những điều này phải đợi lớn mới học.

Bởi vì sau khi cha nương cậu mất tích, cậu chỉ cô độc sống trong Đông Phương gia.

Bị người ta bắt nạt đến thảm.

Nếu không phản kháng, không chửi lại, ngay cả một bát cháo loãng cậu cũng chẳng ăn nổi…

 

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu nhi nữ, dịu dàng hỏi:

“A Chiêu rất thích a huynh, đúng không?”

 

 

A Chiêu lập tức đáp lớn:

“Đúng, con rất thích a huynh ~”

 

 

Đông Phương Mặc ngây người nhìn a nương với gương mặt ôn nhu, cùng muội muội đôi mắt sáng lấp lánh.

Đúng vậy, muội muội khác hẳn cậu khi còn nhỏ.

Có a nương, a cha, có cả a tỷ Tô Vi Nguyệt.

Còn có chính cậu, thậm chí phần lớn đệ tử trong Kiếm Tông đều sẽ che chở muội trưởng thành.

Muội muội cho dù không học những kinh nghiệm của cậu , cũng có thể lớn lên vui vẻ, hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, mũi Đông Phương Mặc cay cay, vành mắt nóng lên.

 

 

Cậu giơ tay lau mặt, mỉm cười nói:

“Được, con biết rồi, sau này con sẽ không dạy muội những lời đó nữa.”

 

 

Lòng cậu bỗng thấy sáng sủa:

Muội muội không cần học cũng chẳng sao.

Nếu có kẻ nào dám bắt nạt a muội, cậu, với tư cách là a huynh, có thể mắng lại, đánh trả.

Sao lại phải để muội muội đáng yêu đi học những lời khó nghe ấy chứ?

 

 

Đừng nói muội muội, ngay cả cậu bây giờ cũng chẳng cần mắng người nữa.

Ai bảo a cha cậu là Dương Thần Thiên Tôn, đệ nhất nhân giới tu chân.

Còn a nương là đệ tử của Cốc chủ Thần Nông Cốc.

 

 

Đúng vậy, hiện giờ cậu là người có chỗ dựa lớn!

Hahahaha!

 

 

A Chiêu đang dựa trong lòng a nương, đôi tai khẽ động.

Cô có chút nghi hoặc nhìn về phía a huynh:

“A huynh…”

 

 

A huynh hình như muốn khóc?

Trước khi cô bé kịp nói gì, Lý Kinh Tuyết đã nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

A Chiêu bối rối ngẩng đầu nhìn a nương.

 

 

“Đúng rồi, a nương.”

Đông Phương Mặc như chợt nhớ ra chuyện gì, liền nói:

“Con muốn nhận một nhiệm vụ tông môn, phần thưởng chính là vật con cực kỳ cần.

Nhưng người đăng nhiệm vụ nói, phải có hai người lập đội mới được tiếp nhận.

Con muốn để muội muội cùng con lập đội.

Chỉ là nhiệm vụ ấy khá nguy hiểm.

Con nghĩ, sau khi lập đội với a muội, con sẽ tự mình đi cũng được.

Nhưng a muội rất muốn đi cùng, quá nguy hiểm, người có thể khuyên a muội giúp con không?”

 

 

A Chiêu nghe vậy liền tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy không thể tin, cô sốt ruột nói với Lý Kinh Tuyết:

“A nương, a nương, vừa rồi con đã thắng a huynh.

A huynh từng nói, nếu a huynh thắng thì con không được đi.

Còn nếu con thắng thì con được đi làm nhiệm vụ đó mà!”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ đến ba lần A Chiêu tham gia nhiệm vụ tông môn trước đó: …

Nàng có chút khó xử.

Khí vận của nhi nữ dường như không hợp với các nhiệm vụ.

Lần nào thoạt nhìn bình thường cũng thành ra khó hơn, hoặc gây thêm biến cố ngoài ý muốn.

Nếu để nhi nữ đi nhiệm vụ nguy hiểm, có phải sẽ càng nguy hiểm hơn không?

 

 

“Quân tử phải giữ lời.

A Chiêu đã thắng, vậy để con bé đi cùng đi.”

Người vẫn luôn như tấm phông nền, Diệp Phong Dương cất tiếng.

Chưa kịp để Lý Kinh Tuyết nói gì, hắn đã truyền âm:

“Yên tâm, ta sẽ đi theo.”

 

 

“A cha thật tốt ~”

A Chiêu nhào ngay vào lòng a cha.

Diệp Phong Dương thoáng cứng người, động tác hơi gượng gạo xoa đầu nhi nữ.

Chỉ thấy nhi nữ ngẩng mặt, đầy mong chờ:

“A cha, đã lâu rồi con chưa được ăn điểm tâm cha làm, a cha có thể làm cho con không?”

 

 

Diệp Phong Dương: …

“Được.”

 

 

“A cha thật tốt ~”

A Chiêu cười tươi rạng rỡ, nghĩ ngợi một chút lại quay đầu ôm lấy chân a huynh:

“A huynh cũng tốt.”

 

 

Rồi lại chạy đến chỗ Tiểu Bạch đang nằm phơi nắng ngủ, bế lên ôm một cái:

“Tiểu Bạch cũng tốt.”

Chưa kịp để Tiểu Bạch phản ứng, tiểu cô nương đã đặt nó xuống, rồi lại ôm lấy Tiểu Hôi bên cạnh:

“Tiểu Hôi cũng tốt.”

 

 

Chủ trương công bằng, ai cũng được một cái ôm.

Mọi người: …

 

 

Sau khi A Chiêu ôm hết một vòng, liền cùng a huynh đến nơi tiếp nhận nhiệm vụ tông môn.

Thành công nhận nhiệm vụ xong, tiểu cô nương trịnh trọng cầm cuộn nhiệm vụ đọc to:

“Săn mười con yêu thú Đông Hải trên mặt biển, phần thưởng một giọt Nguyệt Hoa Tích Lộ?”

 

 

“A huynh, Nguyệt Hoa Tích Lộ là gì vậy?”

A Chiêu ngẩng đầu hỏi.

 

 

“Là tinh hoa từ mặt trăng, có thể giúp linh căn phát triển, tăng cường tu vi.”

Đông Phương Mặc đưa ra lời giải thích ai cũng biết.

 

 

“Ồ, a huynh vẫn chưa hài lòng với linh căn à?

Ta ở đây còn có…”

Tẩy Thiên Đan.

 

 

“Đa tạ muội, nhưng ta muốn tự mình cố gắng.”

Đông Phương Mặc lập tức nhanh tay che miệng muội muội.

Muội muội à, ba chữ Tẩy Thiên Đan tuyệt đối không thể tùy tiện nói ra ngoài.

Đó là loại đan dược thất truyền nhiều năm, sẽ khiến kẻ có dã tâm tìm đến.

 

 

Trên đường về, A Chiêu nghe a huynh dặn dò, cô vội vàng gật đầu:

“Được, sau này ta sẽ không nhắc nữa.

Nhưng mà, đợi ta luyện được nhiều, ai cũng có, họ sẽ không giành nữa đâu.”

Ý nghĩ của tiểu cô nương đơn thuần đến buồn cười.

 

 

Đông Phương Mặc nhìn muội muội chỉ khẽ lắc đầu.

Loại đan này đâu dễ mà luyện.

Muội muội luyện được Tẩy Thiên Đan, hẳn là nhờ Tiểu Bạch đại nhân, dù sao thì…

 

 

“Hình như ta ngửi thấy mùi điểm tâm ngọt ngào, a cha thật sự đang làm sao?”

Lời của A Chiêu cắt ngang suy nghĩ của Đông Phương Mặc.

Tiểu cô nương nhanh chóng sải bước chân nhỏ chạy về tiểu viện, chạy được một đoạn còn quay đầu gọi:

“A huynh nhanh lên, chúng ta ăn điểm tâm xong rồi xuất phát ~”

 

 

“Được, ta đến ngay.”

Đông Phương Mặc bước nhanh đuổi theo.

 

 

Thần Nông Cốc.

“Ầm!”

Lò đan phát nổ, tiếng vang chấn động bốn phía.

 

 

Có đệ tử nhỏ giọng bàn tán:

“Đại sư huynh, nhị sư huynh lại nổ lò sao?”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao lại thế?

Nhị sư huynh thì thường, nhưng ta chưa từng thấy đại sư huynh nổ lò bao giờ.”

 

 

“Có phải nhị sư huynh trêu chọc đại sư huynh không?”

 

 

“…”

“Cũng không hẳn là không có khả năng.”

 

 

Trong phòng luyện đan hạng Giáp.

Minh Triết vừa ho khan vừa xua khói, sắc mặt u ám:

“Sao lại thất bại nữa rồi?

Rõ ràng ở Kiếm Tông, ta luyện thành ngay lần đầu cơ mà.”

 

 

Hắn nghĩ mãi không thông:

“Đan phương đúng, dược liệu giống hệt.

Chẳng lẽ phong thủy Kiếm Tông tốt hơn, thuận lợi hơn cho việc luyện ra Tẩy Linh Đan?”

 

 

Nguy Bán Hạ mắt lóe tia suy nghĩ:

“Không, có chỗ khác biệt.”

 

 

“Ý huynh là việc huynh rời đi giữa chừng?

Nhưng chúng ta cũng thử rồi, vẫn không thành công mà.”

 

 

“Không phải.”

Nguy Bán Hạ lắc đầu.

“Là linh thú của A Chiêu đi theo chúng ta.”

 

 

Minh Triết sững lại.

Ừ nhỉ, con linh thú có hành vi quái lạ kia quả thật có theo vào.

Nhưng sau khi vào lò đan, nó chỉ ngồi một bên.

Thỉnh thoảng nói mấy câu, rồi hôn mê, cũng chẳng đụng vào lò.

Không, nó chắc chắn đã làm gì đó.

Nếu không, sao lại nhất định đòi theo vào?

 

 

Minh Triết xoa cằm lẩm bẩm:

“Xem ra linh thú của A Chiêu lai lịch không nhỏ đâu.”

 

 

Nguy Bán Hạ liếc hắn, không nói gì.

Minh Triết bất lực:

“Sư huynh, đừng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn ta được không?”

 

 

“Linh thú mà biết đan phương Tẩy Linh Đan thì sao lại không có lai lịch?”

Nói xong, Nguy Bán Hạ xoay người rời đi.

 

 

Minh Triết vỗ trán:

Ừ nhỉ, sao lại quên mất.

 

 

“Sư huynh, đi đâu vậy?

Không luyện đan nữa à?”

 

 

Giọng nói nhạt nhòa truyền lại:

“Dù sao cũng luyện không thành, luyện nữa cũng vô ích.”

 

 

Bờ biển Đông Hải.

Đôi mắt A Chiêu sáng rực nhìn đại dương trước mặt.

Thật đẹp!

 

 

Mênh m.ô.n.g vô tận, trời biển một màu.

Cảnh tượng khiến cô rung động đến ngẩn ngơ.

Mãi lâu sau cô mới hoàn hồn, hưng phấn gọi Tiểu Bạch trong giỏ tre sau lưng:

“Tiểu Bạch, biển rộng quá, dường như không thấy điểm tận cùng đó nha.

Trong đó có phải có cá rất to không?”

 

 

“Có, có những con to như cả ngọn núi nhỏ.”

Đông Phương Mặc đáp.

 

 

“Lớn vậy sao?”

A Chiêu tròn mắt kinh ngạc, nhìn ra biển:

“Không biết có thấy được không.”

 

 

“Phải ra tận vùng biển sâu mới thấy.

Đợi xong nhiệm vụ, ta sẽ đưa muội đi thuyền ra khơi, có thể sẽ gặp.”

Đông Phương Mặc xoa đầu muội muội.

 

 

“Được!”

Cô bé nắm chặt Tiểu Hắc bên hông:

“Vậy đi thôi, làm nhiệm vụ nào!”

 

 

“Đừng gấp, còn sớm.

Yêu thú biển thường lên bờ lúc hoàng hôn hoặc ban đêm.”

Đông Phương Mặc nói.

 

 

Đây là lần đầu A Chiêu biết chuyện này, cô lập tức khen:

“A huynh thật lợi hại, mấy chuyện này cũng rõ.”

 

 

Đông Phương Mặc mỉm cười:

“Ta từng sống gần đây, nên biết chút ít.”

 

 

“A huynh từng sống ở đây?”

Đôi mắt A Chiêu sáng bừng. 

“A huynh và a tỷ biết nhau khi trước, vậy a tỷ cũng từng ở gần đây sao?”

 

 

Đông Phương Mặc: …

Cái miệng c.h.ế.t tiệt này!

 

 

“Chúng ta làm xong nhiệm vụ, xem xong cá rồi, có thể đến nhà a huynh không?”

 

 

Đông Phương Mặc trầm mặc hồi lâu mới đáp:

“Nhà ta chẳng phải ở Kiếm Tông sao?”

 

 

A Chiêu sững lại, nhận ra mình lỡ lời, bất an:

“Xin lỗi…”

A huynh trước kia không có nhà, chắc hẳn rất đau lòng.

 

 

“Nhưng mà, trong thành có nhiều món ngon.

Đợi xong nhiệm vụ, ta đưa muội vào thành ăn.”

Đông Phương Mặc vội nói.

 

 

“…Thật chứ?”

A Chiêu ngập ngừng nhìn cậu.

 

 

“Đương nhiên!”

Đông Phương Mặc vỗ ngực.

“A huynh của muội chính là bản đồ sống của Thiên Hải thành.

Đảm bảo đưa muội ăn hết chỗ ngon.

Muội còn nhớ ta từng nói về điểm tâm của tửu lâu kia không…”

 

 

Bị điểm tâm ngon hấp dẫn, A Chiêu ngay cả cá cũng chẳng còn muốn xem nữa.

Cô chỉ mong trời mau tối, nhanh chóng săn mười con yêu thú rồi lập tức đến tửu lâu kia ăn điểm tâm.

Hai huynh muội ở bờ biển đợi đêm xuống, thỉnh thoảng trên trời có người cưỡi kiếm lướt qua.

 

 

A Chiêu ngạc nhiên:

“Nhiều người ghê.”

 

 

“Ừ, cuối thu đầu đông là lúc yêu thú Đông Hải quấy phá.

Thành chủ Thiên Hải thành sẽ phát nhiều nhiệm vụ treo thưởng.

Để đệ tử các tông môn đến săn bắt…”

 

 

“Yo?

Đây chẳng phải phế vật Đông Phương gia sao?

Ta còn tưởng mình nhìn nhầm chứ.”

Một giọng nói vang lên, cắt ngang lời Đông Phương Mặc.