“Bộp!”
Kẻ đánh lén A Chiêu bị cô bé một kiếm quét vỏ mà bay ra ngoài.
Hắn nặng nề đập vào một xe gỗ bày quả bên cạnh.
Xe quả trong nháy mắt liền vỡ nát bốn phía, người kia cũng nặng nề ngã xuống đất.
A Chiêu hai chân chạm đất, cô bé nhìn kẻ ngã lăn ra, khẽ “chà” một tiếng.
Rồi lại lắc lắc vỏ kiếm trong tay, trên mặt lộ ra thần sắc trầm ngâm.
“Đúng là phế vật.”
A Chiêu thu hồi thần trí, theo tiếng mắng nhìn qua.
Liền thấy a huynh của mình bị người dẫm dưới đất.
Khó khăn nghiêng đầu nhìn về phía cô, lại nở ra một nụ cười an tâm.
Đông Phương Mặc vốn giỏi nhất là chạy trốn.
Cậu một chọi nhiều cũng không sợ, vừa né tránh vừa thừa cơ đánh vài cái.
Chỉ là vừa rồi nơi khóe mắt cậu thấy có kẻ muốn đánh lén muội muội.
Nên tâm tư lập tức đặt hết lên cô, thành ra không kịp né, bị người đánh ngã xuống đất.
Đông Phương Mặc thấy muội muội một kiếm quét vỏ đã đánh bay kẻ địch.
Trong kinh hãi lại vô cùng vui mừng.
Không hổ là muội muội của cậu, sức lực mạnh mẽ, chẳng sợ bị ai khi dễ.
Đúng lúc cậu đang vui mừng, lưng lại bị người hung hăng đạp một cước.
“Phế vật, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi cười ngây ngô cái gì.”
“A huynh!”
Giọng mang theo đầy lo lắng vang lên.
Đông Phương Mặc theo bản năng hô:
“Đừng lại đây, a huynh không sao.”
A Chiêu vốn muốn lao đến liền dừng bước.
Cô bé rút kiếm trong tay, thần sắc nghiêm nghị nhìn đám ác nhân vây quanh a huynh:
“Buông a huynh của ta ra, bằng không các ngươi sẽ phải hối hận.”
Tên thiếu niên gầy gò thấy vậy hừ lạnh một tiếng, lại cúi nhìn Đông Phương Mặc bị đè dưới đất:
“Phế vật, trước kia ở trong nhà có Tô tiên tử che chở.
Bây giờ lại sa sút đến mức phải dựa vào một tiểu hài tử ba tuổi.
Ha ha, đúng là thiên hạ chê cười.”
“Ta thích dựa vào tiểu hài tử đó thì sao?
Các ngươi muốn dựa cũng không được.
Muội muội nhà ta thiên hạ đệ nhất.”
Giọng Đông Phương Mặc mang vài phần khoe khoang.
Chúng nhân: “???”
Thấy bọn họ không nói, Đông Phương Mặc lại đắc ý:
“Cái người các ngươi gọi là Tô tiên tử gì đó.
Trong mắt ta còn chẳng bằng một ngón tay của muội muội ta.”
Muội muội cậu, người thân yêu nhất.
Đã vì cậu luyện ra Tẩy Thiên Đan, để cậu có được linh căn.
Từ khi có muội muội, cậu không còn đau lưng mỏi gối, đan dược muốn dùng liền có.
Cái ả Tô Nhược Sương kia, nhận từ cậu không ít thứ, lại chẳng hề cho cậu chút lợi ích.
Nhớ lại năm đó khi đến cửa từ hôn, những thứ cậu tặng nàng ta, nàng ta chẳng hề trả lại một món.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Mặc cảm thấy mình lỗ to, lỗ đến chết.
“Ngươi dám sỉ nhục Tô tiên tử!”
Thiếu niên cầm đầu nghe vậy tức đỏ mặt, giận đến run người.
“Uổng cho Tô tiên tử từng che chở ngươi.
Ngươi lại mở miệng nói nàng chẳng bằng một tiểu hài tử.
Đúng là vong ân bội nghĩa!”
“Cặn bã! Đồ bại hoại!”
Đông Phương Mặc xem lời bọn họ như gió thoảng bên tai.
Thừa dịp bọn chúng đang mắng hăng say, cậu bất ngờ chống tay bật dậy.
Chân dài quét ngang, một cước quét ngã cả một đám.
Cậu thừa cơ nhảy dựng lên như thỏ.
Từ túi trữ vật móc ra một nắm bột màu vàng nhạt.
Tung ra như tiên nữ rải hoa, vẩy khắp bốn phía kẻ địch.
A Chiêu vốn định tiến lên hỗ trợ.
Vừa thấy cậu tung bột liền lập tức lui ra sau, kéo giãn khoảng cách với đám người kia.
Tên gầy gò hít phải mấy ngụm, bị sặc đến ho khan.
Đang muốn gượng dậy thì một tia hàn quang lóe lên.
Một thanh kiếm đã kề sát cổ hắn.
“Đừng động.
Nhúc nhích thêm một chút, ta lập tức c.h.é.m đầu ngươi.”
Đông Phương Mặc lạnh lùng nhìn hắn.
“Khụ khụ…
Đông Phương Mặc, ngươi hèn hạ vô sỉ, lại dám tung độc phấn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu niên gầy gò ho sặc mấy tiếng, vì thế mà cổ bị lưỡi kiếm cứa ra một vệt m.á.u mảnh.
Hắn trừng mắt giận dữ nhìn cậu.
Bọn còn lại lấy hắn làm chủ, thấy thế cũng không dám vọng động.
Sợ Đông Phương Mặc lỡ tay g.i.ế.c người.
Đông Phương Mặc cười nhạt:
“Ai nói ta tung độc phấn?
Đông Phương Bách, ngươi vẫn cái tật thích vu oan cho người khác.”
Không phải độc phấn?
Đông Phương Bách nghe vậy, mắt lóe lên tính toán.
Nhưng lưỡi kiếm lạnh buốt trên cổ khiến hắn lập tức tỉnh táo.
Hắn cứng cổ mắng:
“Ngươi chính là kẻ vong ân bội nghĩa.
Năm đó Tô tiên tử hết lòng bảo hộ ngươi.
Vậy mà ngươi lại nói nàng chẳng bằng một ngón tay của tiểu hài tử.”
“Ngươi nói đúng, ta không nên nói như thế.”
Đông Phương Mặc gật gù như thật.
Đông Phương Bách thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ “xem như ngươi còn chút lương tâm”.
Nhưng ngay sau đó liền nghe Đông Phương Mặc nói tiếp:
“Tô Nhược Sương ngay cả một sợi tóc của muội muội ta cũng chẳng sánh được.”
“Ngươi… ha ha ha… ngứa… thật ngứa… ha ha ha…”
Đông Phương Bách muốn mắng chửi, mặt mũi vặn vẹo, vừa cười to vừa gãi khắp người.
Không chỉ hắn, những kẻ khác cũng cười lớn kêu ngứa.
Có kẻ gãi không đến liền lăn lộn dưới đất, lấy lưng cọ sát điên cuồng, muốn ngứa đâu gãi đó.
“Đông… ha ha… Đông Phương Mặc, ngứa… ha ha… ngươi… ngươi đã làm gì bọn ta…”
Đông Phương Bách vừa cười vừa nghiến răng gằn từng chữ.
Đông Phương Mặc thong thả thu kiếm vào vỏ, nhàn nhạt nói:
“Là ‘Ha Ha Ngứa Ngứa Phấn’!
Hễ dính một chút liền vừa ngứa toàn thân vừa cười không ngừng.”
Thứ này cậu lấy được từ chỗ Minh sư bá.
Tất nhiên ngoài ra còn vơ vét được không ít linh đan diệu dược, thậm chí cả độc dược.
Có điều, hôm nay muội muội cậu còn đứng bên cạnh, lại ở chốn đông người.
Không tiện hạ độc g.i.ế.c người, cho nên mới dùng thứ phấn này để dạy dỗ bọn chúng.
“A Mặc, dừng tay đi.”
Một giọng nữ thanh thanh uyển uyển vang lên.
Chúng nhân theo tiếng nhìn lại, đám người vây xem liền tách ra thành một lối đi.
Một thân bạch y phiêu phiêu, Tô Nhược Sương với vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ bước đến.
“Ha ha… Tô… ha ha… Tô tiên tử…”
Đám Đông Phương Bách méo mặt vừa cười vừa nhìn về phía nàng ta.
Tô Nhược Sương đi đến trước mặt Đông Phương Mặc.
Dung nhan thanh lệ mang theo vài phần bất đắc dĩ, khẽ mở miệng:
“A Mặc…”
“Đến thật đúng lúc.”
Đông Phương Mặc lập tức ngắt lời:
“Trước kia ngươi cùng ta từ hôn, chỉ hủy hôn thư.
Nhưng những thiên tài địa bảo, pháp y pháp bảo pháp khí ta cùng cha nương ta tặng cho ngươi.
Ngươi còn chưa trả lại.”
Tô Nhược Sương không ngờ cậu sẽ nói vậy.
Đôi mắt hạnh khẽ trợn tròn, ngơ ngác nhìn cậu:
“A Mặc…”
“Này, ta với ngươi không thân, đừng kêu thân mật thế.
Xin hãy gọi ta là đạo hữu.”
Đông Phương Mặc nhíu mày, lùi lại mấy bước.
Ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng ta, rồi cố ý cất giọng to cho mọi người đều nghe rõ:
“Có phải ngươi không muốn trả đồ? Định quỵt sao?”
Người xem xung quanh xôn xao:
“Không ngờ đấy, đã từ hôn rồi mà còn không chịu trả đồ cho người ta.”
“Tô gia cũng đâu phải thiếu pháp bảo.”
“Các ngươi không biết sao?
Cha Đông Phương Mặc từng là thiếu chủ Đông Phương gia.
Nương hắn lại là một vị đại năng, bảo vật bọn họ có chưa chắc Tô gia sẽ có.”
“À, ra là thế.”
“Ta… ta không có…”
Từ nhỏ đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.
Tô Nhược Sương chưa từng gặp tình cảnh này.
Gương mặt vốn bình thản tự tại liền lộ vẻ hoảng loạn.
Đông Phương Mặc lạnh nhạt:
“Không có thì tốt.
Chọn ngày chi bằng hôm nay, bây giờ ngươi hãy đem tất cả trả lại cho ta.”