A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 167: Đại ca của Tô Nhược Sương trông có chút quen mắt



Đôi mắt của Tô Nhược Sương trợn to hơn:

“Ngay bây giờ?”

 

 

Đông Phương Mặc:

“Thế nào, ngươi thật sự muốn quỵt nợ?”

 

 

“Đương nhiên không phải.”

Tô Nhược Sương theo bản năng phản bác.

 

 

Đông Phương Mặc truy hỏi:

“Vậy ngươi định khi nào trả cho ta?”

 

 

Tô Nhược Sương do dự:

“Chuyện này…”

 

 

Nàng ta vừa do dự, Đông Phương Mặc lập tức nói:

“Ngươi muốn quỵt nợ!

Mọi người mau đến xem, nhanh lại đây mà xem.

Tiểu thư Tô gia Tô Nhược Sương cùng ta giải trừ hôn ước, lại không chịu trả lại sính lễ.

Khi xưa cha nương ta cùng ta đã tặng nàng ta vô số lễ vật, nàng ta đều không chịu trả lại…”

 

 

“Ta trả, ai nói ta không trả?”

Tô Nhược Sương tức giận giậm chân, hận không thể xông lên xé cái miệng Đông Phương Mặc.

 

 

“Thế thì được, trả đây.”

Đông Phương Mặc chìa tay ra trước mặt nàng ta.

 

 

Tô Nhược Sương nhìn bàn tay chìa ra trước mặt.

Nhất thời ngây ra, không biết nên phản ứng thế nào.

Trả… trả đồ cho hắn?

Bây giờ mình lấy gì mà trả?

 

 

A Chiêu chăm chú nhìn a huynh cùng vị tiền hôn thê kia.

Cô bé không hiểu “ăn dưa” là gì, nhưng cảm thấy chuyện trước mắt khiến cô không thể rời mắt.

Ngay cả Tiểu Bạch, vốn đang nằm trong giỏ ngủ say, cũng thò đầu ra, tròn mắt nhìn chằm chằm.

 

 

Đúng lúc Tô Nhược Sương đang hoảng loạn, một giọng nam trầm thấp vang lên:

“Đông Phương đạo hữu nói đùa rồi.

Sính lễ mà quý phủ đưa đến Tô gia, chúng ta tự nhiên sẽ không nuốt riêng, sẽ hoàn trả cho ngươi.”

 

 

“Đại ca!”

Tô Nhược Sương thấy người đến thì mặt mày sáng rỡ.

 

 

Người đó là một thiếu niên độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Thân mặc trường bào nguyệt bạch, trên áo thêu hoa văn trúc bằng kim tuyến bạc.

Đầu đội ngọc quan trắng, dung mạo tuấn lãng nhưng nét mặt nghiêm túc, lộ rõ là người ít nói cười.

 

 

“Ừm...?”

A Chiêu nhìn thấy thiếu niên kia thì chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu.

Người này trông thật quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.

 

 

“Tô Trạc đạo hữu, vậy khi nào quý phủ hoàn trả đồ cho ta?”

Đông Phương Mặc nhướng mày hỏi.

 

 

Tô Trạc không đáp, đi thẳng đến bên Tô Nhược Sương, gương mặt nghiêm khắc thoáng dịu lại:

“Nhược Sương, có bị thương không?”

 

 

Tô Nhược Sương lắc đầu, như bắt được cứu tinh mà nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn:

“Đại ca, huynh xem, hắn thật quá đáng, lại còn dám mở miệng đòi lại đồ.”

 

 

Tô Trạc chính là người sẽ kế nhiệm gia chủ Tô gia.

Trước kia, Đông Phương Mặc tuyệt đối không dám trêu chọc hắn.

 

 

Đông Phương Mặc nghe rõ lời Tô Nhược Sương, lập tức cười nhạo:

“Ồ? Vậy là Tô gia các ngươi thật sự muốn chiếm đoạt đồ của ta không trả?”

 

 

“Ngươi…”

Tô Nhược Sương tức đến trợn mắt, còn chưa kịp mở miệng đã bị Tô Trạc ngăn lại.

 

 

“Đông Phương đạo hữu nghĩ nhiều rồi.

Tô gia ta hành sự xưa nay quang minh lỗi lạc.

Tự nhiên sẽ không chiếm của Đông Phương gia.

Chỉ có điều…”

Ánh mắt Tô Trạc liếc qua tấm lệnh bài đệ tử Kiếm Tông đeo bên hông thiếu niên.

Bỗng như hiểu ra điều gì, khóe môi lộ nụ cười nhạt.

“Hôn ước giữa Nhược Sương và ngươi đã giải trừ.

Nhưng hôn sự giữa Tô gia cùng Đông Phương gia vẫn còn.

Muội muội của ta, Nhược Sương sắp cùng đường huynh ngươi kết thành đạo lữ.

Há lại có chuyện trả lại sính lễ?”

 

 

Đông Phương Mặc khẽ ngẩn người, nhìn Tô Trạc với vẻ đầy tự tin, cậu mỉm cười:

“Sính lễ mà Đông Phương gia đưa ra thì thôi không nhắc đến.

Nhưng trong đó có những thứ là cha nương ta đặc biệt tìm cho con dâu tương lai:

Như Vạn Niên Tử nhân sâm, cùng vô số kỳ trân dị bảo.

Những thứ đó, các ngươi phải trả.”

 

 

Nghe ba chữ “Vạn Niên Tử nhân sâm”, đám người vây xem lập tức xôn xao.

Có tu sĩ nhớ ra, vội lên tiếng:

“Đúng rồi, ta nhớ khi Tô tiên tử ba tuổi từng trọng bệnh, tính mệnh mong manh.

Chính là cha nương Đông Phương Mặc lặn lội tìm Vạn Niên Tử nhân sâm mới cứu được nàng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta cũng nhớ, không chỉ có nhân sâm, còn mời cả Nguy đạo hữu từ Thần Nông cốc đến chữa trị.”

 

 

“Còn tặng rất nhiều pháp bảo hộ thân…”

 

 

Tô Trạc nghe bàn tán, thần sắc vẫn bất biến:

“Những thứ ấy tất nhiên sẽ trả lại cho Đông Phương đạo hữu.”

 

 

Đông Phương Mặc lại tiếp lời:

“Còn nữa, những thứ ta tặng nàng ta bao năm qua cũng phải trả.

Để ta nhớ xem… ba viên Thanh Tâm đan, hai mươi xâu kẹo hồ lô, hai cây kẹo nhân…”

 

 

“Những thứ đó mà ngươi cũng muốn ta trả?”

Tô Nhược Sương tròn mắt, khó tin nhìn cậu.

“Ngươi có còn là nam nhân không?”

 

 

Đông Phương Mặc nhún vai:

“Ngươi là tiểu thư cành vàng lá ngọc nên không biết.

Ta bây giờ trắng tay, muốn cưới thê tử chẳng dễ dàng.

Phải tự mình kiếm tiền tích góp.

Ngay cả một khối linh thạch hạ phẩm cũng phải chẻ ra dùng từng phần.”

 

 

Đông Phương Mặc vốn chán ghét Tô Nhược Sương.

Lại càng ghét cái vẻ giả nhân giả nghĩa của Tô gia.

Cậu không muốn để bọn họ chiếm lấy nửa điểm tiện nghi, ngay cả một xâu kẹo hồ lô cũng không.

 

 

Dĩ nhiên, mấy thứ đó chỉ là chuyện nhỏ.

Cậu quan tâm nhất vẫn là đồ cha nương từng đưa cho Tô gia.

Đặc biệt là gốc Vạn Niên Tử nhân sâm.

Chắc hẳn Tô gia vẫn còn thừa quá nửa, đem về cho a nương bồi dưỡng thân thể là tốt nhất.

 

 

Tô Nhược Sương tức đến mặt mày trắng bệch:

“Ngươi…”

Người này sao có thể trơ trẽn đến vậy? 

Dám giữa chốn đông người nói gì mà “tích góp cưới thê tử”?

 

 

“Những thứ đó, Tô gia sẽ quy ra linh thạch bồi thường cho ngươi.”

Tô Trạc lạnh nhạt nói.

 

 

Đông Phương Mặc gật đầu:

“Vậy thì tốt. Ta trọ ở Vân Lai Lâu, các ngươi cứ đưa đến đó.”

 

 

“Được.”

Tô Trạc đáp, liếc nhìn Đông Phương Mặc đang ngẩng cao đầu, lòng thầm cười nhạt.

Nghe nói tên phế vật này bỗng dưng có linh căn, còn được Kiếm Tông thu nhận.

Hắn cố ý đến đây thăm dò hư thực.

Trong lúc nói chuyện, hắn đã ngầm dùng thần thức dò xét, mà đối phương hoàn toàn không hề phát giác.

 

 

Tô Trạc thầm nghĩ:

Tên này chắc có được chút kỳ ngộ mới thức tỉnh linh căn.

Nhưng với cái tính kiêu căng chẳng nể ai này...

Giới tu chân cường giả vi tôn, hắn sống chẳng được bao lâu.

 

 

“Nhược Sương, đi thôi.”

Tô Trạc đã hiểu rõ tình hình, chẳng buồn ở lại nữa, xoay người rời đi.

 

 

Tô Nhược Sương hung hăng trừng mắt với Đông Phương Mặc, vội đuổi theo ca ca:

“Đại ca, đợi ta.”

 

 

Đông Phương Mặc trong lòng khoái trá.

Xem ra cậu sắp thành một kiếm tu nhiều tiền rồi.

 

 

“Ồ, các ngươi vừa mới vì Tô Nhược Sương mà ra mặt.

Nàng ta và ca ca mình lại chẳng thèm liếc nhìn, đã bỏ đi rồi.”

Đông Phương Mặc cúi nhìn đám Đông Phương Bách đang bị Ha Ha Ngứa Ngứa Phấn hành cho lăn lộn dưới đất.

Lắc đầu chậc chậc, bước ngang qua bọn họ.

 

 

“Muội muội, chúng ta đi thôi.”

Đông Phương Mặc chìa tay về phía tiểu cô nương.

 

 

A Chiêu “ừm” một tiếng, đặt tay vào bàn tay a huynh.

Đông Phương Mặc nắm tay cô rời đi.

Nhưng chưa đi được bao xa, A Chiêu liền nhận ra không đúng:

“A huynh, chẳng phải chúng ta định đi săn yêu thú sao?

Sao lại quay về?”

 

 

“Vừa đắc tội người ta, tốt nhất đừng chạy ra ngoài.

Cứ yên tâm ở trong khách điếm thôi.

Kẻo vừa ra khỏi thành đã bị người ta g.i.ế.c để hả giận.”

 

 

A Chiêu nghe xong thì chớp chớp mắt, nửa hiểu nửa không.

Cô bé chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi:

“Vừa rồi nam nhân kia trông có chút quen mắt, ta đã gặp ở đâu rồi phải không?”

 

 

Đông Phương Mặc nghe vậy, khẽ nhíu mày:

“Đúng là có chút quen.”

Cậu ngẫm nghĩ một hồi, rồi bỗng vỗ tay:

“Ta nhớ ra rồi, cái bộ mặt nghiêm khắc kia giống hệt Chấp Pháp trưởng lão.

Toàn trưng bộ dạng hung dữ ấy.”

 

 

A Chiêu nghe thế cũng nhớ lại, gật đầu đồng ý:

“Đúng vậy, Chấp Pháp sư điệt trông rất hung dữ~”