A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 169: Gặp thiếu chủ Đông Phương gia



A Chiêu chán ngấy đến tận cổ.

“A cha đi đâu rồi? A huynh lại đi đâu?”

 

 

Tiểu Bạch liếc nhìn cô nhóc rồi uể oải nằm xuống:

“Ta không biết.”

 

 

A Chiêu chăm chú nhìn nó.

Tiểu Bạch: …

 

 

“Ta thật sự không biết.”

Tiểu Bạch thấy cô bé nhìn mình mãi thì chịu không nổi, nói nhỏ.

“Ngươi trực tiếp đi hỏi họ đi.”

 

 

Kể từ khi rời khỏi Vực Diệt Tiên, Thiên Đạo đã đặt bao giới hạn với nó.

Bây giờ nếu nó tùy tiện nhìn mệnh cách người khác hay biết đi đâu thì Thiên Đạo sẽ có hình phạt.

Nhìn Đông Phương Mặc thì còn không sao, còn Diệp Phong Dương thì khác.

Hắn có thân phận “nhất nhân tu chân giới”, xem một lần có lẽ nó phải nôn máu.

Tiểu Bạch chả dại tự tìm phiền phức.

 

 

“Không phải.”

A Chiêu lắc đầu, nói:

“Ta đang nghĩ, nếu a cha và a huynh bận như vậy, liệu ta có thể lén đi ra ngoài chơi một chút không?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Nếu họ về mà không thấy ngươi, sẽ lo lắm.”

 

 

A Chiêu:

“Chúng ta về trước khi họ về là được rồi.”

 

 

Càng nói, cô bé càng thấy kế mình hay ho.

Tiểu Bạch thấy mắt cô bé ngày càng sáng lên, lần này đổi lại nó thở dài.

 

 

“Đừng thở dài nữa, chúng ta đi chơi đi.”

A Chiêu nói rồi nhảy xuống giường, nhanh chóng xỏ giày.

Cô ôm Tiểu Bạch vẫn còn uể oải cho vào cái giỏ đeo sau lưng, khoác giỏ lên rồi chạy ra cửa phòng.

 

 

“Cọt kẹt~”

Đầu nhỏ thò ra khỏi phòng, nhìn trái nhìn phải.

Chắc chắn ngoài không có ai, cô bé nhẹ nhàng đẩy cửa rồi lặng lẽ bước ra.

Khép cửa phòng nhẹ như kẻ trộm rồi rón rén xuống lầu.

 

 

Trên đường, cô bé né người khéo léo, tránh mặt mọi người.

Và rời khỏi khách điếm suôn sẻ, đứng giữa con phố nhộn nhịp.

Thiên Hải Thành rất náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập.

Hai bên đường bày đầy cửa hàng và sạp nhỏ, tiếng mời chào vang khắp.

A Chiêu đeo Tiểu Bạch đi thong thả, nơi nào có náo nhiệt là cô bé lại tiến đến.

 

 

Trong lúc A Chiêu và Tiểu Bạch rong chơi.

Đông Phương Mặc nắm chặt ẩn thân quyết.

Lặng lẽ đến gần một gia trang ở phía nam Thiên Hải thành.

Nơi này rất rộng, trải nghìn mẫu, kiến trúc tráng lệ lộng lẫy.

Trước cổng có nhiều người xếp hàng, có người đến biếu lễ, có người đến cầu học.

Một số người đứng chễm chệ trước cổng.

Hy vọng được quý nhân trong nhà xem trọng, trở thành một bộ phận trong gia tộc.

Ngoài ra, thỉnh thoảng còn có xe ngựa hoa lệ dừng lại trước đại trang.

Những người bước xuống xe đều không phải là người thường.

 

 

Đông Phương Mặc đứng nhìn cổng lớn có khách lui tới tấp nập, vòng đi một đoạn.

Đến gần một bức tường vắng, nhìn ngó xung quanh.

Xác định không có ai mới rẽ qua bụi cỏ rậm, nhìn thấy một cái hốc chó đủ cho người lớn chui qua.

Cậu khéo léo chui vào hốc đó, vừa bò vừa lẩm bẩm trong lòng:

Đông Phương gia cũng cẩu thả thật, cái hốc chó để ở đây mấy năm mà chẳng ai phát hiện.

He he, tiện cho việc của ta.

 

 

Vừa chui vào trong Đông Phương gia, chưa kịp ngồi dậy.

Đông Phương Mặc đã chạm mắt với một đôi ủng màu đen hiện trước tầm nhìn.

Chất liệu của đôi ủng cực tốt, thêu chỉ vàng thành mây rồng.

Nhìn thôi biết không phải thứ người thường mang được.

Vùng eo treo một khối ngọc tròn khắc long văn.

 

 

Khối ngọc long này Đông Phương Mặc nhận ra.

Cậu không nhìn lên nữa mà khẽ cười khổ:

“Xin lỗi, đi nhằm đường rồi.”

 

 

Nói xong, cậu cố lùi lại, chui ngược ra hốc chó.

Người kia giọng trầm ra lệnh:

“Dừng lại, đứng dậy.”

 

 

Đông Phương Mặc: …

Cậu lúng túng cười, tay chân vừa dùng vừa bò đứng lên, nhanh chóng đứng thẳng.

 

 

Người kia nhìn cậu, giọng nghiêm trang:

“Không biết chào người sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“…Đường huynh.”

Đông Phương Mặc ngẩng lên nhìn người thanh niên mặt nghiêm trước mặt, thoa tay.

“Sao huynh lại ở đây?”

 

 

Người xuất hiện trước mặt Đông Phương Mặc chính là thiếu chủ hiện tại của Đông Phương gia.

Đông Phương Hán.

 

 

Đông Phương Hán:

“Qua đây.”

 

 

Đông Phương Mặc giật miệng cười.

Thật ra cậu không giỏi đối phó người này.

Đại đường ca của cậu luôn là đầu tàu thế hệ trẻ Đông Phương gia.

Có biến dị phong linh căn nên thiên phú cực cao, làm việc chín chắn và chuẩn mực.

Trên năm mươi tuổi, trong giới tu chân vẫn còn là khá trẻ.

Hành sự lại còn khô khan hơn cả trưởng tộc Đông Phương kia.

 

 

“Không đi cửa lớn mà lại chui hốc chó làm gì?”

Đông Phương Hán nhíu mày, nhìn bộ áo bào lem luốc của Đông Phương Mặc.

 

 

Đông Phương Mặc gãi đầu:

“Đi cửa lớn phiền phức quá.”

Vị kỳ lân tử này chắc chẳng biết người như cậu bị cấm bước qua cửa lớn Đông Phương gia.

 

 

“Nửa năm nay chạy đi đâu vậy?”

Đông Phương Hán hỏi. 

“Có bị thương không?”

 

 

Đông Phương Mặc:

“Ha ha, tâm trạng không tốt, đi đó đi đây.”

Cậu không định kể chuyện có người Tô gia cho người truy sát mình.

Dù gì hiện giờ, Tô Nhược Sương là hôn thê của hắn.

 

 

“……”

Đông Phương Hán nghĩ đến Tô Nhược Sương, trầm mặc một lát rồi nói:

“Ta và Tô tiên tử có hôn ước là do gia chủ và Tô gia bàn với nhau.

Nếu ngươi vẫn thích Tô tiên tử, ta có thể……”

 

 

“Không, ta hoàn toàn không thích nàng ta một chút nào.”

Đông Phương Mặc vội vàng cắt ngang.

“Huynh rất hợp với Tô tiên tử, vô cùng hợp.

À, ta còn có chuyện, phải đi đây.”

Đông Phương Mặc tìm cớ rời đi thật nhanh.

 

 

Chạy một đoạn xa, cậu quay lại nhìn.

Xác định Đông Phương Hán không theo mình thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thật sự không biết đối phó với người đường huynh tính cách khô khan này.

 

 

Đông Phương Mặc gặp vị thiếu chủ này khá ít, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng ấn tượng sâu sắc.

Mỗi lần gặp, đối phương đều nghiêm mặt dặn dò cậu cố gắng.

Dù không tu luyện được thì cũng nên chăm học để thành người có ích.

 

 

Ban đầu cậu tưởng người đó cùng hàng với những kẻ chế nhạo mình.

Sau mới biết hắn không cười nhạo mà thật lòng khuyên nhủ.

Đông Phương Mặc càng thấy ngại ngùng, bị cười nhạo thì còn có cơ hội trả thù.

Nhưng trước lời khuyên khô khan mà không ác ý này, cậu chỉ biết tránh.

 

 

“Chậc, thật xui xẻo!”

Đông Phương Mặc lầm bầm, gặp Đông Phương Hán thì mọi toan tính phải tạm gác.

 

 

Chiều tối, Đông Phương Mặc về lại khách điếm.

Chưa làm được chuyện mưu mô gì.

Cậu hoàn toàn không để ý ánh mắt của muội muội mình thoáng lóe qua.

Vừa có chút áy náy, vừa nhẹ nhõm.

 

 

“Choang!!!”

Khuôn mặt thanh tú của Tô Nhược Sương vặn vẹo đầy giận dữ.

Nàng ta phá tan những thứ trong sảnh hoa có thể đập phá:

“Tên đáng chết kia, dám nói như vậy với ta!”

 

 

Nàng ta ghét Đông Phương Mặc là lẽ thường, cậu có tư cách gì chê trách nàng ta?

 

 

“Tô tiên tử, nàng bớt nóng giận..”

Đông Phương Bách vội vàng an ủi: 

“Hiện tên tiểu tử đó vẫn ở Thiên Hải thành, có nhiều cách xử lý lắm.”

 

 

“Nhưng đại ca nói hắn bây giờ là đệ tử kiếm tông.

Không thể để xảy ra chuyện trong Thiên Hải Thành...”

Mắt Tô Nhược Sương lóe lên thoáng do dự.

 

 

“Điều đó dễ mà, nghĩ cách dụ hắn ra ngoài là được.”