A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 170: Ta đem những bảo vật này tặng cho đường huynh làm lễ mừng



Sáng sớm.

Dưới lầu khách điếm nơi A Chiêu ở truyền đến một trận ồn ào huyên náo.

Tiểu cô nương bị đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt.

Cô bé xuống giường, mang giày, lạch cạch chạy đến bên cửa sổ.

Trèo lên ghế, thò đầu nhìn xuống.

Liền thấy trước khách điếm tụ tập rất nhiều người, lại còn bày ra không ít gánh hàng.

 

 

Đây là có chuyện gì?

Mắt A Chiêu lóe lên vẻ tò mò, tầm mắt rơi lên người thiếu niên mà cô đã gặp hôm qua.

A Chiêu nghiêng đầu, thì thầm:

“Quả nhiên giống như Chấp Pháp sư điệt, lúc nào cũng bày bộ mặt lạnh tanh.”

 

 

Đứng trước khách điếm, Tô Trạc dường như cảm giác được gì đó.

Hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn chạm vào ánh mắt A Chiêu.

A Chiêu nào quên được hắn và a huynh nhà mình bất hòa, lại còn có thù oán.

Cô bé lập tức trừng mắt lườm một cái, xoay người nhảy xuống ghế, không buồn nhìn nữa.

 

 

Tô Trạc bất ngờ bị tiểu cô nương trừng mắt: …

 

 

Hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì một giọng điệu lười nhác vang lên:

“Ôi chao, Tô đạo hữu, sao dậy sớm vậy?”

 

 

Tô Trạc nhìn sang, liền thấy Đông Phương Mặc tinh thần phấn chấn.

Mặt đầy ý cười bước ra từ trong khách điếm.

 

 

Hắn khẽ liếc Đông Phương Mặc.

Mắt thoáng hiện vài phần chán ghét cùng căm ghét, nhưng vẫn cố nén giọng điềm tĩnh:

“Đây là lễ vật trước kia ngươi và song thân từng tặng muội ta, nay trả lại cho ngươi.”

 

 

Đông Phương Mặc nhìn mười mấy chiếc rương gỗ lim đặt trước khách điếm, trên mặt hiện chút xấu hổ:

“Không cần gấp như vậy.”

 

 

Tô Trạc:

“Gần đây Thiên Hải thành lời đồn nổi lên tứ phía, vẫn là sớm trả lại cho ngươi thì hơn.”

 

 

Mấy ngày trước, khi Tô Trạc trở về Đông Hàng thành nơi Tô gia ở.

Hắn đã khuyên phụ mẫu đem những thứ mà Đông Phương Mặc cùng song thân từng tặng cho muội muội trả lại hết.

Ngay lúc ấy, trong Thiên Hải thành đã xuất hiện một lời đồn.

 

 

Lời đồn nói rằng Tô gia vong ân phụ nghĩa.

Đông Phương Mặc vốn không có linh căn.

Thiên kim tô gia vì tương lai mà hủy hôn vốn là chuyện hợp lẽ thường.

Nhưng sau khi hủy hôn, Tô gia chẳng những không trả lại sính lễ mà song thân Đông Phương Mặc tặng.

Còn xem việc gả thiên kim Tô gia cho một kẻ phế vật không có linh căn là ô nhục.

Âm thầm thuê sát thủ đuổi g.i.ế.c Đông Phương Mặc.

 

 

Kết quả là Đông Phương Mặc bị truy sát.

Trong tuyệt cảnh lại bùng nổ ra sức mạnh, ngưng tụ linh căn.

Phản g.i.ế.c sát thủ, rồi còn gặp được kỳ duyên.

Bái nhập vào Kiếm tông, đệ nhất tông môn tu chân giới, trở thành một đệ tử trong đó.

 

 

Sau khi học thành trở về.

Đông Phương Mặc bất ngờ gặp thiên kim Tô gia Tô Nhược Sương cùng kẻ theo đuôi nàng ta.

Cậu ta lấy hết dũng khí mở miệng, muốn lấy lại sính lễ mà song thân mình từng đưa.

Nào ngờ lại bị Tô Nhược Sương chán ghét, còn bị kẻ theo đuôi nàng ta đánh đập.

 

 

Phải biết rằng năm đó song thân Đông Phương Mặc có ân với Tô gia.

Mối hôn sự từ tấm bé cũng là do phụ mẫu Tô gia chủ động đề nghị.

Nay song thân cậu mất tích, nhi tử trở thành phế vật, thế là nói hủy hôn liền hủy hôn.

Hủy hôn thì thôi, sính lễ cũng không trả lại, hành xử thật khiến người khinh thường.

 

 

Người đời vốn thích bát quái, tu đạo cũng khó thoát tục.

Bởi lời đồn này, lại kéo ra thêm nhiều chuyện bát quái khác.

Nào là song thân Đông Phương Mặc bị Tô gia ám hại.

Nào là Tô gia cùng Đông Phương gia liên thủ g.i.ế.c c.h.ế.t phụ mẫu cậu…

Tin đồn càng truyền càng thái quá.

 

 

Ở tận Đông Hàng thành xa xôi, Tô Trạc nghe thuộc hạ truyền lại mà tức đến gân xanh nổi đầy trán.

Những tin này nhìn thế nào cũng đều có lợi cho cái tên phế vật Đông Phương Mặc.

Cho nên người tung tin là ai đã quá rõ ràng.

 

 

Để muội muội không bị cuốn vào những lời đồn thất thiệt này.

Tô Trạc lập tức sắp xếp lại sính lễ trong phủ.

Đem toàn bộ vật phẩm mà song thân Đông Phương Mặc từng đưa tìm ra hết.

Những gì đã dùng, thiếu hụt, liền dùng bảo vật giá trị ngang bằng để bù lại.

 

 

Phụ mẫu hắn không chịu trả, Tô phụ khí thế hùng hồn nói:

“Đây vốn là bọn họ tự đưa đến, không phải chúng ta cầu xin, dựa vào cái gì mà trả?”

 

 

Tô mẫu cũng tán thành.

Bà không nỡ rời mắt khỏi nửa gốc Vạn Niên Tử nhân sâm đặt trong hộp ngọc đặc chế:

“Đúng vậy, những thứ này là cả nhà bọn họ tặng, sao phải trả?

Những vật khác thì thôi đi, nhưng nửa gốc nhân sâm này có thể giữ lại không?

Ngươi cũng biết, muội ngươi bẩm sinh thiếu hụt, thân thể suy yếu.

Năm đó đều nhờ Vạn Niên Tử nhân sâm này mới cứu được một mạng.

Chính vì vậy mới giữ lại nửa gốc, phòng khi cần dùng sau này, lỡ như Châu nhi…”

 

 

Lời sau Tô mẫu nghẹn lại, không thốt tiếp, song Tô Trạc đã hiểu.

Hắn nói:

“Nhưng Đông Phương Mặc cố ý trước mặt mọi người nhắc đến Vạn Niên Tử nhân sâm.

Rõ ràng mục đích là nó.

Nếu không trả, chắc chắn sẽ không yên.”

 

 

Nói đoạn, Tô Trạc ngừng một thoáng rồi tiếp:

“Thân thể Châu nhi nay đã vô sự, vật này tạm thời cứ trả lại đi.”

 

 

“Châu nhi” là tiểu danh của Tô Nhược Sương, phụ mẫu Tô gia xem nàng ta như châu báu mà đặt tên.

Phụ mẫu Tô gia không bỏ qua hai chữ “tạm thời” trong lời nhi tử. 

Hai người nhìn nhau, ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng đồng ý đem bảo vật trả lại Đông Phương Mặc.

 

 

Thế là Tô Trạc thu dọn mọi thứ, suốt đêm chạy đến Thiên Hải thành.

Sáng sớm liền rầm rộ mang theo người khiêng lễ vật đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mục đích chính là muốn cho thiên hạ biết:

Tô gia đã đem toàn bộ kỳ trân dị bảo mà song thân Đông Phương Mặc từng tặng trả lại hết.

 

 

Còn việc một tu sĩ Trúc Cơ như Đông Phương Mặc cầm nhiều bảo vật khiến người thèm muốn như vậy sẽ gặp họa gì.

Tô gia mặc kệ.

Dù sao, Tô gia bọn họ đã trả hết.

 

 

Đông Phương Mặc nghe hắn nói, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc đúng mực:

“Lời đồn? Gần đây trong thành có lời đồn gì sao?”

 

 

Tô Trạc thấy cậu giả vờ ngu ngơ cũng không để tâm, nhàn nhạt mở miệng:

“Đồ vật đều ở đây, ngươi có muốn kiểm tra?”

 

 

Hắn vừa nói, thuộc hạ phía sau đã tiến lên, đưa cho Đông Phương Mặc một tờ danh mục.

Đông Phương Mặc nhận lấy, lật ra xem.

Ánh mắt dừng trên nửa gốc Vạn Niên Tử nhân sâm.

 

 

Cậu còn chưa mở miệng thì Tô Trạc đã lên tiếng:

“Năm đó Đông Phương tiền bối tặng Vạn Niên Tử nhân sâm.

Muội ta bệnh nặng, Tô gia đã dùng đi nửa gốc, chỉ còn một nửa.

Loại nhân sâm này hiếm có, huống chi là vạn năm, vốn chỉ có một gốc.

Bởi vậy, Tô gia ta lấy trăm viên Ngàn Năm Giao Nhân Châu thay thế nửa gốc nhân sâm kia.

Không biết Đông Phương đạo hữu thấy thế nào?

Nếu ngươi cảm thấy chưa đủ, Tô gia có thể bù thêm.”

 

 

Lời hắn vừa ra, đám người xung quanh liền xôn xao bàn tán.

Có người nói quý, có người nói nhân sâm vạn năm mới là độc nhất vô nhị.

Cũng có người khen Tô gia giữ chữ tín.

 

 

Khóe môi Tô Trạc hơi nhếch lên, trong lòng nghĩ:

Thấy chưa, lời đồn dễ dàng phá bỏ thế đấy, muốn bôi nhọ thanh danh Tô gia, mơ tưởng!

 

 

“Hả?”

Gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Mặc lộ vẻ mờ mịt, dường như hơi ngượng ngùng:

“Năm đó song thân ta đưa nhân sâm qua chính là để cứu Tô tiên tử.

Dùng đi nửa gốc vốn dĩ là lẽ thường, nên ta chưa từng nghĩ phải đòi lại.”

 

 

Lời cậu khiến lòng Tô Trạc dấy lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên nghe Đông Phương Mặc xúc động nói tiếp:

“Không ngờ Tô đạo hữu để tâm đến vậy.

Còn đặc biệt đưa trăm viên Ngọc châu ngàn năm cho ta.

Tuy ta không muốn nhận, nhưng nếu không nhận...

E rằng Tô đạo hữu đêm nay về nhà sẽ khó ngủ, thôi thì ta đành nhận vậy.”

 

 

Tô Trạc: !!!

Hắn bị những lời mặt dày của Đông Phương Mặc chọc giận.

Bàn tay trong tay áo siết chặt, gân xanh nổi lên, nhưng mặt ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Ngươi nhận là được, có cần kiểm tra không?”

 

 

“Kiểm tra ư?

Ta tin phẩm hạnh của Tô đạo hữu, chỉ là…”

Đông Phương Mặc bỗng đổi giọng:

“Kiểm tra một chút vẫn tốt cho cả hai.

Lỡ như có kẻ dưới tay ngươi tham lam lấy trộm đồ của ta thì phiền toái.

Cho nên, ta vẫn nên kiểm tra thôi.”

 

 

Sắc mặt Tô Trạc rốt cuộc căng cứng.

Tên tiểu tử đáng ghét này!

 

 

Đông Phương Mặc bước lên, lần lượt mở nắp rương kiểm tra từng món.

Ánh sáng rực rỡ khiến mọi người nheo mắt.

Sau khi xem xong, cậu mừng rỡ nói:

“Đa tạ Tô đạo hữu, vất vả rồi.”

 

 

Tô Trạc:

“Xác nhận không sai thì tốt.”

 

 

Hắn thản nhiên liếc một vòng.

Phát hiện trong đám đông có vài kẻ thần sắc khác thường.

Thậm chí có kẻ tham lam hiện rõ trên mặt.

Lại nhìn Đông Phương Mặc đang hớn hở thu hết bảo vật vào túi trữ vật.

Ánh mắt Tô Trạc lóe lên sắc lạnh:

Sắp c.h.ế.t đến nơi mà còn không biết!

 

 

Thế nhưng...

Sau khi thu xong, Đông Phương Mặc vui vẻ nói với Tô Trạc:

“Đúng lúc, đường huynh ta Đông Phương Hàn sắp cùng Tô tiên tử kết thành đạo lữ.

Ta đang lo không có lễ vật, nay liền mang những thứ này làm lễ mừng.”

 

 

Nói xong, cậu cất bước khoan khoái đi về phía Đông Phương gia.

Nụ cười nơi khóe môi Tô Trạc khựng lại.

Hắn không tin Đông Phương Mặc sẽ thật sự đem những bảo vật hiếm có ấy tặng cho Đông Phương Hàn.

 

 

Đông Phương Hàn là người thay cha cậu trở thành thiếu chủ Đông Phương gia.

Mà theo hắn biết, Đông Phương Hàn và Đông Phương Mặc không hề qua lại.

Nếu quan hệ tốt, năm đó Đông Phương Mặc trong Đông Phương gia cũng đã chẳng khổ sở như vậy.

Bởi thế, chắc chắn Đông Phương Mặc đang nói dối.

Bày ra màn che mắt thiên hạ, để người ta tưởng toàn bộ bảo vật đều nằm trong tay Đông Phương Hàn.

 

 

Tô Trạc âm thầm bám theo.

Quả nhiên, chẳng bao lâu hắn liền thấy Đông Phương Mặc đối diện Đông Phương Hàn đang đi đến.

 

 

Đông Phương Mặc vui vẻ tiến lên:

“Đường huynh.”

 

 

Đông Phương Hàn dừng bước:

“Có việc gì?”

 

 

Tô Trạc tu vi không bằng Đông Phương Hàn, cũng không dám đến quá gần, sợ bị Đông Phương Mặc phát hiện.

Chỉ thấy Đông Phương Mặc lấy túi trữ vật vừa đựng đầy bảo vật đưa cho Đông Phương Hàn.

Đông Phương Hàn thoáng sững sờ, không biết đối phương nói gì, nhưng rồi vẫn mỉm cười nhận lấy.

Hai người trò chuyện cười nói, nhìn qua quan hệ vô cùng tốt đẹp.