Dáng đứng thẳng tắp, đầy tự tin, Diệp Phong nói với cô:
“Ta tuy không còn ký ức trước kia.
Nhưng trước đó ta đã dùng Tiểu Hắc chặt cây, dần dần quen với cảm giác cầm kiếm.
Chặt cây rất gọn gàng, nên xử lý một con thỏ chắc cũng đơn giản thôi.”
Nghe hắn nói, A Chiêu nhớ đến đống gỗ được xếp ngay ngắn trước đống phế tích, cảm thấy lời hắn nói cũng có lý.
Vì vậy, cô nhường chỗ cho Diệp Phong xử lý con thỏ lớn mà cô vừa vác về.
A Chiêu tràn đầy mong đợi bữa tối hôm nay:
“Thỏ hầm ngon lắm đấy…”
Lời cô còn chưa dứt, một tia sáng lạnh lóe qua trước mắt.
Diệp Phong cầm Tiểu Hắc dài hai thước, tay nâng tay hạ.
Con thỏ còn to hơn cả A Chiêu bị hắn chặt ra, thành từng khúc thịt to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh.
Diệp Phong nhìn kỹ những khúc thịt thỏ có kích thước gần như bằng nhau, vô cùng hài lòng.
Hắn quay đầu khoe công với cô bé:
“A Chiêu, xem này, ta xử lý xong rồi.”
A Chiêu ba tuổi dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn.
Diệp Phong:
“... Sao vậy?”
“A cha...”
A Chiêu giọng đầy u oán:
“Nhà ai mổ thỏ mà không lột da, không bỏ nội tạng vậy?”
Trán Diệp Phong đổ mồ hôi:
“Phải làm thế à?”
A Chiêu thở dài:
“Phải chứ, hơn nữa thường phải lột nguyên vẹn da thỏ, còn có thể làm áo nữa.”
A cha thì hay rồi, vung Tiểu Hắc vài cái, biến một con thỏ nguyên vẹn thành từng khúc thịt có cả lông.
Thịt thỏ còn nguyên lông khó xử lý lắm.
Diệp Phong cầm kiếm, lúng túng đứng trước mặt cô, như một đứa trẻ làm sai.
A Chiêu nhìn hắn, lại nhìn những khúc thịt, bất đắc dĩ nói:
“A cha, việc gì không biết thì đừng cố quá, con có đánh cha đâu.”
Diệp Phong giật mình:
“Con… con còn định đánh ta sao?”
A Chiêu phẩy tay trấn an:
“Con đâu phải bá mẫu, không biết làm việc là bị đánh đâu.”
Diệp Phong sững người, ý cô là trước đây cô thường xuyên bị bá mẫu đánh ư?
“Nhưng mà...”
A Chiêu lại thở dài.
Diệp Phong:
“Nhưng mà?”
A Chiêu:
“Con hơi hối hận vì nhặt cha về.”
Diệp Phong: “???”
A Chiêu:
“Cha cứ phá hoài, con với a nương phải theo sau dọn dẹp, haizz......”
Nhìn cô bé thở dài thườn thượt, Diệp Phong càng thấy áy náy, hắn cố chứng minh mình vẫn có giá trị:
“Tuy ta không biết làm nhiều việc, nhưng… nhưng vẫn có chút hữu dụng.”
Nghe vậy, đôi mắt đen láy của A Chiêu nhìn hắn:
“Ví dụ?”
Diệp Phong:
“Ví dụ… ta biết chặt cây, dựng nhà.”
A Chiêu:
“Căn nhà đó là do cha làm sập.”
Diệp Phong: “…”
“Xin lỗi.”
Hiện giờ hắn ngoài xin lỗi ra, chẳng biết làm gì nữa.
Nghĩ kỹ lại, hắn quả thật chẳng nên thân, còn kém cả một cô bé.
“Thôi, cha cũng đâu cố ý.”
A Chiêu chống tay nói:
“Sau này gặp việc không biết thì hỏi con, con dạy cha.”
Diệp Phong hơi ngượng:
“Vậy có làm phiền con không?”
“Cha cái gì cũng không biết, làm bừa mới phiền con ấy.”
A Chiêu giọng sữa sữa:
“Con nhặt cha về, cha vẫn là a cha của con, con phải có trách nhiệm với cha chứ.”
Nghe đến đây, Diệp Phong ho sặc sụa vì bị nước bọt nghẹn, ánh mắt phức tạp nhìn cô bé trước mặt.
Ừm, nói sao nhỉ, đôi khi cô thốt ra những câu thật kinh người.
Hắn cố sửa lời cô:
“A Chiêu, câu đó không dùng như vậy.”
“Hử?”
“Nói chịu trách nhiệm với người khác ấy.”
“Tại sao, bá phụ với bá mẫu thường nói thế mà.”
Những lời A Chiêu nói đều học từ người khác, ghi nhớ kỹ trong lòng.
Diệp Phong còn định nói gì đó, nhưng cô bé đã hết kiên nhẫn:
“Thôi được rồi, đừng dây dưa chuyện này nữa, chậm chạp thật…”
Ánh mắt A Chiêu rơi vào mái tóc đen buộc nửa bằng trâm gỗ của Diệp Phong, dài ngang eo, trông cũng đẹp.
“Đúng là tóc dài mà thiển cận.”
A Chiêu thong thả buông câu cuối.
Diệp Phong ngơ ngác chỉ vào mình:
“Ta…”
Hắn tóc dài thì thiển cận???
Hắn thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không biết phản bác thế nào.
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, A Chiêu rất hài lòng.
Bá phụ thường dùng câu này để khiến bá mẫu lắm lời phải câm miệng, quả nhiên hữu dụng.
Lúc này A Chiêu đưa tay ra.
Diệp Phong nhìn bàn tay nhỏ ấy, thô ráp, hẳn là thường làm việc nặng.
Hắn nhìn cô bé gầy gò, nhỏ thế mà đảm đang hiểu chuyện, rồi lại nhìn bản thân vô dụng.
Hắn âm thầm mắng mình một trận, rồi mới đưa tay ra, đặt lên tay cô.
A Chiêu: “…”
“A cha, con bảo cha đưa Tiểu Hắc cho con.”
Diệp Phong: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ho khan vài tiếng, rút tay về, đưa Tiểu Hắc cho cô.
Mũi kiếm hướng về mình, chuôi kiếm đặt vào tay cô bé:
“Cẩn thận, đừng làm mình bị thương.”
A Chiêu cầm Tiểu Hắc, ngồi xuống, nhặt một khúc thịt thỏ còn da, nhìn qua, bất lực thở dài, rồi bắt đầu lột da.
Da dính thịt khó lột, côvất vả lắm mới lột được một miếng, rồi lại một miếng.
Lột liền mấy khúc, tay A Chiêu mỏi nhừ, việc này khó thật.
Cô nhìn đống thịt thỏ như núi, lại thở dài.
“Cái đó…”
Một giọng nói dè dặt vang lên, A Chiêu quay đầu nhìn hung thủ xẻ thịt thỏ, ánh mắt đầy oán trách.
Diệp Phong nhỏ giọng giơ hai tay:
“Ta vừa thấy con lột da nên học thử, con xem ta lột thế này được không?”
Hắn một tay cầm khúc thịt thỏ, một tay cầm miếng da đẫm máu.
A Chiêu ngẩn ra, nhìn kỹ khối thịt vuông vức và miếng da xử lý gọn gàng trong tay hắn, lông mày cau chặt cũng giãn ra:
“Lột tốt lắm.”
Cô khen hắn:
“A cha, cha thông minh ghê, nhìn cái là học được.”
Thế là, phần thịt thỏ còn lại giao cho Diệp Phong lột.
Diệp Phong khỏe hơn A Chiêu, lại là người lớn, làm việc rất cẩn thận.
Đến khi mặt trời lặn mới tách xong thịt và da thỏ.
Trong lúc đó, A Chiêu mang một phần thịt về nấu, làm xong việc là có thể ăn luôn.
“A cha!”
A Chiêu lon ton chạy đến:
“Cha xong chưa?
Thỏ kho tàu của a nương chín rồi, con đến gọi cha về ăn, thơm lắm.”
Diệp Phong rửa tay:
“Xong rồi.”
A Chiêu:
“Vậy mau dọn đồ rồi về ăn thôi.”
Thịt và da thỏ đã xử lý xong, bỏ vào gùi, gùi đều do Lý Kinh Tuyết đan rất chắc chắn.
Vì A Chiêu đã chạy hai chuyến, chỗ thịt còn lại vừa vặn đầy một gùi lớn một gùi nhỏ.
A Chiêu đeo gùi, háo hức chạy về hang Tiểu Bạch, vừa chạy vừa gọi:
“A cha, nhanh lên, không nhanh là Tiểu Bạch ăn hết thịt đó.”
Diệp Phong ừ một tiếng, đứng dậy, mặt lập tức nhăn lại...
Chân, chân tê rồi…
“Bịch!”
A Chiêu chạy được một đoạn, nghe tiếng động sau lưng, quay lại thấy Diệp Phong ngã nhào xuống đất.
A Chiêu hoảng hốt, vội chạy lại:
“A cha, cha không sao chứ?”
Diệp Phong nằm sấp, không nhúc nhích.
A Chiêu cúi xuống khẽ vỗ hắn:
“A cha?”
“Khẹt…”
A Chiêu nghiêng đầu, chớp mắt:
“Khẹt?”
“Khẹt khẹt!!!”
Tiếng cười quái dị vang lên.
Diệp Phong chống khuỷu tay nhấc đầu dậy, khuôn mặt dính đầy bùn mang nụ cười tà dị:
“Khẹt khẹt!”
A Chiêu nhìn vào đôi mắt đỏ rực ấy.
Nhớ đến bộ dạng sáng nay của hắn, cô lạnh sống lưng, vội chạy:
“A nương, Tiểu Bạch!”
A cha lại hóa ngốc rồi!
“Khẹt khẹt, đừng chạy…”
Sau lưng, nam nhân mắt đỏ lao dậy định đuổi theo.
Nhưng ngay sau đó, cơn tê liệt từ chân truyền lên, khiến hắn loạng choạng.
“Bịch!”
Nam nhân mắt đỏ rơi tõm xuống sông bên cạnh.
“Khẹt khẹt… ộc ộc… khẹt khẹt…”
Dù rơi xuống sông, lại không đứng dậy nổi, sắp bị nước nhấn chìm, hắn vẫn cười quái dị.
A Chiêu nghe tiếng nước phía sau, dừng chân, do dự nhìn hắn đang vùng vẫy dưới sông.
Không hiểu sao, cùng một gương mặt, nhưng cô lại sợ phiên bản mắt đỏ này.
Linh cảm bảo cô, người nam nhân mắt đỏ không phải a cha lúc bình thường.
“A Chiêu, ngươi đang làm gì đấy?
Không về ăn cơm à?”
Lúc này, Tiểu Bạch không biết từ đâu nhảy ra.
Nó nhanh chóng thấy Diệp Phong đang vùng vẫy, tò mò hỏi:
“Hắn tắm sao không cởi đồ?”
A Chiêu nói:
“Hắn ngã xuống đó.”
Tiểu Bạch ồ một tiếng, nhìn dòng nước đục ngầu đầy khó hiểu:
“Nước này còn chưa qua đầu ngươi, sao hắn lại ngã?
Nhìn thế này là sắp c.h.ế.t đuối rồi, sao không tự đứng lên?”
A Chiêu định giải thích, Tiểu Bạch đã cười ha hả:
“Haha, cười c.h.ế.t bản tọa rồi, chân tê ngã, tâm ma thừa cơ nhập.
Tâm ma lại vì chân tê mà ngã xuống sông không đứng dậy được, haha.
Bản tọa lần đầu thấy tâm ma c.h.ế.t đuối trong nước cạn đấy, haha.”
A Chiêu: “…”
Cô kinh ngạc:
“Thật sự c.h.ế.t đuối được à?”
Nước này chỉ ngang cổ cô, sao c.h.ế.t được?
Tiểu Bạch:
“Haha, tất nhiên là c.h.ế.t được, đừng thấy nước cạn, nước cạn cũng dìm c.h.ế.t vịt.”
Trong lúc người và thú trò chuyện, nam nhân vùng vẫy dưới sông đã ngừng, cả người chìm xuống.
A Chiêu hốt hoảng, lập tức bỏ gùi, chạy xuống nước, hít sâu một hơi, lặn xuống kéo Diệp Phong đã hôn mê lên bờ.
Bị kéo lên, sắc mặt Diệp Phong trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
A Chiêu vỗ mặt hắn:
“A cha, tỉnh lại.”
Diệp Phong không phản ứng, A Chiêu suýt khóc.
Tiểu Bạch liếc nhìn, giơ móng vỗ bụng hắn:
“Ngươi ấn chỗ này, ép nước trong bụng hắn ra.”
A Chiêu lập tức làm theo, hai tay đặt lên bụng hắn, ấn mạnh.
“Ọc!”
Diệp Phong cả người cong như con tôm, ói ra một ngụm nước lớn.
Thấy có hiệu quả, A Chiêu ấn thêm mấy cái.
“Ọc!”
Mặt Diệp Phong méo mó, Tiểu Bạch vội nói:
“Đủ rồi, ấn nữa chưa c.h.ế.t cũng thành chết.”