A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 30: Nhà của A Chiêu không còn nữa



 

A Chiêu cẩn thận ném thêm vài cục đất, mỗi lần lại lớn hơn lần trước.

Cuối cùng ném hẳn một cục to bằng nắm tay người lớn vào đầu con thỏ.

Con thỏ vẫn nằm im không nhúc nhích.

A Chiêu yên tâm hơn, xem ra nó tạm thời sẽ không tỉnh lại đâu.

Cô bế Tiểu Bạch tiến lại gần, mới phát hiện con thỏ ấy đã tắt thở rồi.

 

 

Cô vui vẻ nói với Tiểu Bạch:

“Thật tốt quá, con thỏ to như thế này, đủ ăn mấy ngày liền!”

 

 

Con thỏ c.h.ế.t rồi mà không biến nhỏ lại, vẫn to gần bằng A Chiêu.

A Chiêu vác nó lên, bước chân nhẹ nhàng đầy phấn khởi quay về nhà.

 

 

Vừa vác con thỏ to đùng về, A Chiêu liền thấy a nương mình đang ngồi trên tảng đá gọt gỗ.

Cô chạy nhanh đến:

“A nương~

Người xem con bắt được gì này!”

 

 

Lý Kinh Tuyết ngẩng đầu, thấy A Chiêu vác một con thỏ khổng lồ thì giật mình.

Vội vàng đặt đồ trong tay xuống, nhìn nhi nữ từ đầu đến chân, xác định không bị thương mới thở phào khen:

“A Chiêu giỏi lắm!”

 

 

A Chiêu cười híp mắt:

“Nó ngốc lắm, tự đ.â.m đầu vào cây mà c.h.ế.t đó.”

 

 

Lý Kinh Tuyết thuận miệng đáp:

“Đúng là ngốc thật.”

 

 

Nàng cúi người quan sát con thỏ bị A Chiêu vứt xuống đất.

Lông nó màu xám pha chút vàng, trông còn to hơn cả A Chiêu.

Lý Kinh Tuyết tách miệng nó ra xem, rồi lại nhìn chân ta.

Lập tức nhận ra đây không phải thỏ thường, mà là một con yêu thú:

Hôi Linh Thố.

 

 

Hôi Linh Thố là loại yêu thú cấp thấp, sống ngoài hoang dã.

Ăn tạp nhưng chủ yếu ăn linh dược linh quả, đôi khi cũng ăn thịt động vật khác.

Vì thế thịt nó mềm và rất ngon, là món khoái khẩu của nhiều tu sĩ.

 

 

Nhưng giống này sinh sôi cực nhanh, lại thích ăn linh thảo.

Thường tụ tập thành bầy đến trộm linh dược của y tu.

Khi bị đuổi bắt, chúng lại biến mất chỉ trong chớp mắt.

Chúng chạy rất nhanh, đến mức những y tu trồng thuốc cũng ghét cay ghét đắng, còn phải mời kiếm tu đến bắt giúp.

 

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ đến chuyện nhi nữ mình bị con thỏ này rượt đuổi một đường.

Không khỏi cảm thán vận may của A Chiêu:

Ra ngoài một chuyến lại nhặt được một con Hôi Linh Thố tự đ.â.m đầu chết.

 

 

“A nương…”

Giọng nhi nữ run run.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhận ra sự khác lạ, ngẩng đầu:

“Sao vậy?”

 

 

“Nhà mình đâu rồi?”

A Chiêu chỉ về hướng túp lều tranh cũ:

“Nhà đâu mất rồi?”

 

 

Lý Kinh Tuyết nắm tay nhi nữ hạ xuống, chỉ vào đống đổ nát trước mắt:

“Sập rồi.”

 

 

A Chiêu nhìn đống phế tích, thấy có vài cọng rơm quen mắt, hai mắt trợn to:

“Sập? Sập rồi?”

Cô chỉ mới ra ngoài một lúc, mà nhà đã sập?

“Vì sao sập vậy?”

 

 

“Là… a cha mà con nhặt về làm sập đó.”

Lý Kinh Tuyết vốn định nói là Diệp Phong, nhưng nhớ ra A Chiêu không biết tên, nên đổi cách nói.

 

 

A Chiêu trợn mắt càng lớn:

“A cha làm sao mà làm sập được nhà?”

 

 

“Ban đầu ta bảo hắn vá lại cái lỗ lớn hắn đ.â.m ra.

Nhưng hắn không biết vá nhà, một chút bất cẩn liền làm cả căn sập luôn.”

Lý Kinh Tuyết kể sơ qua đầu đuôi.

 

 

A Chiêu nghe xong, đôi mắt đen láy lại tròn xoe:

“Vậy là cha vốn chỉ định vá lỗ thủng, kết quả làm luôn cả nhà biến mất?”

 

 

Lý Kinh Tuyết gật đầu:

“Đúng vậy.”

 

 

Mặt A Chiêu ỉu xìu:

“Cha còn ngốc hơn cả Tiểu Bạch.”

 

 

Tiểu Bạch bên cạnh nghe thế, lập tức dựng lông, tức tối:

“Bản tọa thông minh lắm đó!”

 

 

A Chiêu không để ý đến nó, lo lắng nhìn đống đổ nát:

“Vậy sau này chúng ta ở đâu?”

 

 

Trong làng chỉ có mỗi căn nhà hoang này là bỏ không.

 

 

Tiểu Bạch hất cằm cao:

“Tưởng chuyện gì ghê gớm, chỗ ở thôi mà?

Bản tọa có động phủ rộng lắm.

Nể tình mấy hôm nay ngươi nấu đồ ăn ngon cho ta.

Bản tọa miễn cưỡng cho các ngươi ở tạm vậy.”

 

 

A Chiêu cảm động nhìn nó:

“Tiểu Bạch…”

 

 

Động phủ của Tiểu Bạch ở gần Hắc Sắc Thiên Bích.

Chính xác hơn, nó đào một cái hang to ngay dưới chân Hắc Sắc Thiên Bích làm nơi ở.

Động phủ không lớn, cao chỉ đến eo Lý Kinh Tuyết.

Chỉ có A Chiêu và Tiểu Bạch là không bị ảnh hưởng bởi chiều cao, có thể tự do ra vào hang nhỏ.

 

 

Lý Kinh Tuyết phải cúi người quan sát cái hang thấp ấy.

Hang của Tiểu Bạch được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Nền trải cỏ khô, không dính một viên đá nào, chứng tỏ chủ nhân khá chăm chút.

 

 

Chỉ là…

Cái hang này chỉ đủ cho A Chiêu và Tiểu Bạch ngủ.

Nửa người của Lý Kinh Tuyết cũng không nhét nổi.

 

 

Lý Kinh Tuyết quyết định để A Chiêu và Tiểu Bạch ngủ bên trong.

Còn mình sẽ tìm chỗ nào đó bên ngoài nghỉ tạm cũng được.

A Chiêu lo lắng, nhưng Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô:

“Không sao, a nương lợi hại lắm, trước đây thường ngủ ngoài trời đấy.”

 

 

Nàng không nói dối.

Trước khi căn cơ bị tổn hại, nàng thường nhận nhiệm vụ của tông môn, đi diệt yêu khắp nơi.

Nhiều lần qua đêm ngoài hoang dã, kinh nghiệm đầy mình.

 

 

“A nương còn biết trừ yêu?”

Mắt A Chiêu sáng rực.

Tiểu Bạch im lặng nhích xa Lý Kinh Tuyết một chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lý Kinh Tuyết dịu giọng:

“Ừ.”

 

 

A Chiêu tò mò:

“Yêu có dữ lắm không?

Con nghe bá mẫu nói yêu ăn thịt người đó.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ rồi đáp:

“Có vài con xấu thì ăn người, nhưng cũng có con tốt.”

 

 

Mắt A Chiêu càng sáng, nhào vào lòng a nương nũng nịu:

“A nương kể cho con nghe đi?”

 

 

“Được chứ…”

Lý Kinh Tuyết dịu dàng kể chuyện xưa cho nhi nữ nghe.

Tiểu Bạch vểnh tai nghe, không phải vì tò mò, mà là muốn hiểu thêm về tu sĩ nhân loại thời nay.

 

 

Chỉ là…

Nó cào cào đất, để lại vài vết móng, trong lòng thắc mắc:

Bọn họ hình như quên mất chuyện gì đó quan trọng?

 

 

Diệp Phong vác mấy khúc gỗ nặng trịch về hướng túp lều tranh cũ.

Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng đặt được mấy khúc gỗ xuống, sắp xếp ngay ngắn.

Rồi đảo mắt tìm quanh, không thấy bóng dáng Lý Kinh Tuyết đâu cả, bất giác ngẩn người:

Người đâu rồi?

 

 

Lý Kinh Tuyết, A Chiêu, lẫn Tiểu Bạch đều quên mất sự tồn tại của Diệp Phong.

Mãi đến khi bụng A Chiêu réo, hai người một thú mới quay về chỗ cũ lấy nồi đất và vỏ trai để nấu ăn.

 

 

A Chiêu tung tăng chạy phía trước.

Từ xa đã thấy một nam nhân ngồi lẻ loi trên đống gỗ, cô chớp mắt, chỉ tay:

“A nương, a cha về rồi kìa.”

 

 

Giọng trẻ con mềm mại bay theo gió.

Diệp Phong giật mình quay lại, thấy hai mẫu tử nắm tay nhau cùng con ch.ó lông xù theo sau.

 

 

“A cha~”

A Chiêu vẫy tay gọi.

 

 

Không hiểu sao, Diệp Phong nhìn họ đi đến, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả, có chút rung động kỳ lạ.

 

 

“Diệp đạo hữu.”

Lý Kinh Tuyết gật nhẹ, thấy vẻ mặt phức tạp của hắn, bèn hỏi:

“Sao vậy?”

 

 

Diệp Phong:

“Ta tưởng các người bỏ ta đi rồi.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

Sao thấy hắn hơi tủi thân thế?

 

 

A Chiêu lên tiếng:

“A cha đừng nghĩ vậy, chúng con sẽ không bỏ cha đâu.”

 

 

Diệp Phong cảm động:

“A Chiêu…”

 

 

A Chiêu nói tiếp:

“Cha làm nhà sập rồi, trước khi xây xong nhà mới, chúng con sẽ không bỏ cha chạy đâu.”

 

 

Diệp Phong: …

Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô bé, bật cười:

“Vậy thì ta yên tâm rồi.”

 

 

Hắn chặt cây về, không thấy Lý Kinh Tuyết đâu.

Đợi mãi cũng không thấy A Chiêu với Tiểu Bạch.

Còn tưởng họ giận mình giúp không thành lại gây phiền, nên đã dắt nhau trốn đi.

May mà họ trở về.

 

 

“Ta còn chặt được nhiều cây nữa.”

Diệp Phong chỉ đống gỗ.

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy mấy khúc gỗ to bằng eo A Chiêu, vết cắt lại rất gọn, liền ngạc nhiên.

Nàng bước lên, sờ vết cắt nhẵn, ngẩng lên nhìn hắn:

“Tất cả đều do ngươi chặt?”

Nàng cảm nhận được chút kiếm khí mơ hồ.

 

 

“Phải!”

Diệp Phong vỗ vào thanh tiểu kiếm buộc ngang hông:

“Thanh này sắc lắm.”

 

 

Lý Kinh Tuyết liếc thanh kiếm, lại nhìn hắn, muốn nói rằng:

Thanh kiếm tuy sắc, nhưng để chặt một nhát đứt khúc gỗ to thế kia, còn phải xem người cầm kiếm.

Kinh mạch hắn giống hệt phàm nhân, vậy mà có thể bổ cây ra như thế…

Thân phận hắn chắc chắn không đơn giản.

 

 

A Chiêu không để ý ánh mắt khác lạ của a nương.

Cô vui vẻ khen cha giỏi, còn kể luôn chuyện họ tạm dọn qua động phủ của Tiểu Bạch.

 

 

Diệp Phong:

“Sao phải dọn đi?”

 

 

A Chiêu:

“Tại cha làm nhà sập mà!”

 

 

Diệp Phong: …

“Xin lỗi.”

 

 

Là nguyên nhân khiến cả nhà phải dọn đi, Diệp Phong vội vàng giúp dọn đồ sang chỗ mới.

Nhưng nhà A Chiêu chẳng có mấy thứ, mình hắn cũng khiêng hết được.

Dù vậy, khi thấy cái hang nhỏ ấy, Diệp Phong cũng trầm mặc.

 

 

Lý Kinh Tuyết nói rõ kế hoạch:

Để A Chiêu và Tiểu Bạch ở trong, còn hai người lớn thì chịu khó bên ngoài.

Hang thấp không thể ở lâu dài, phải nhanh chóng dựng nhà mới.

 

 

Diệp Phong đồng ý, nắm chặt tay:

“Ta sẽ giúp.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn hắn:

“Ngươi chỉ cần chặt cây thôi.”

 

 

Nàng rốt cuộc nhớ ra một điều quan trọng.

Kiếm tu rất giỏi đánh nhau, cũng rất giỏi… phá nhà.

Năm xưa khi còn là kiếm tu, nàng cũng từng lỡ tay phá không ít nhà cửa…

Thế nên, tuyệt đối không để Diệp Phong tùy tiện ra tay.

 

 

A Chiêu vác con thỏ to gấp đôi mình ra bờ sông, định làm thịt nấu bữa tối.

Khi cô chuẩn bị động tay, Diệp Phong đến.

Sau khi biết ý định của cô, hắn nghiêm túc nói mình có thể giúp làm thịt con thỏ.

 

 

A Chiêu nghi hoặc:

“A cha, cha còn biết làm thịt thỏ nữa à?”

Hắn đến cái lỗ thủng còn không vá nổi kia mà…