A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 33: Nghi ngờ thân phận của Diệp Phong



A Chiêu thấy vậy liền nhét bát thịt thỏ kho tàu vào tay hắn:

“A cha ăn thử đi, thịt A nương làm ngon lắm đó.”

Ngon hơn cả thịt của bá mẫu làm.

 

 

Diệp Phong nhìn chằm chằm bát thịt thỏ kho tàu hồi lâu.

Cuối cùng vẫn không cưỡng nổi mùi thơm ngào ngạt.

Hắn nếm một miếng, nhai mấy cái rồi động tác khựng lại.

 

 

Hắn cúi đầu nhìn bát thịt màu sắc óng đẹp, hương vị tuyệt hảo, trong lòng tràn đầy chấn động:

Ngon quá! Sao trên đời lại có món ăn ngon đến thế này?

 

 

Động tác của Diệp Phong dừng lại chốc lát, rồi bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Dù ăn rất nhanh, hắn vẫn giữ vẻ tao nhã, điềm đạm.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn hắn thật lâu, nhớ lại những lời nói cử chỉ của hắn:

Vẻ ngoài khiêm tốn nhưng giọng điệu lại như lẽ đương nhiên.

Tận trong xương tủy cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ.

Nhưng thực tế lại luôn làm hỏng chuyện.

Việc hắn đã quyết thì mười con trâu cũng kéo không lại.

 

 

Chỉ có người xuất thân từ đại tông môn hoặc thế gia tu chân mới có những đặc trưng phiền toái này.

Hơn nữa, một kiếm tu có linh kiếm và đã tu luyện ra kiếm ý, chỉ có thể được bồi dưỡng từ một đại tông môn hay thế gia lớn.

 

 

Diệp…

Trong tu chân giới có vị kiếm tu nổi danh nào họ Diệp không?

Diệp…

 

 

Lý Kinh Tuyết bỗng nhớ ra điều gì đó, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Diệp Phong.

Nhắc mới nhớ, nàng từng nghe qua một vị kiếm tu họ Diệp.

 

 

Đó là kiếm tu lợi hại nhất tông môn của nàng, là sư thúc tổ của tông chủ.

Kiếm cốt kiếm tâm, từ lúc mới sinh đã được thần kiếm Huyền Viễn kiếm nhận chủ.

Từ nhỏ thiên phú cực cao, hơn một tuổi đã đột phá Trúc Cơ, ba tuổi Kim Đan…

 

 

Lúc còn trẻ, hắn cầm kiếm đi khắp bốn phương.

Ma tộc xâm lấn, hắn một người một kiếm, diệt hơn nửa binh lực của ma tộc, khiến chúng nguyên khí đại thương.

Nhờ có hắn trấn giữ, nhân tộc ngàn năm không bị ma tộc xâm phạm.

 

 

Giờ đây, hắn là đệ nhất nhân của tu chân giới, được thế nhân tôn xưng là Dương Thần Tiên Tôn.

Lý Kinh Tuyết lớn lên nghe truyền thuyết về vị Tiên Tôn này, nàng từng thề sẽ trở nên lợi hại như ông.

Chỉ tiếc, từ sau đại chiến với ma tộc, vị đó luôn ẩn cư tại Huyền Viễn Phong, rất hiếm khi xuất hiện.

Lý Kinh Tuyết chưa từng thấy dung mạo ông.

Nghe nói đó là một lão tiên tôn tóc bạc phơ, uy nghiêm vô cùng.

 

 

Trong lòng Lý Kinh Tuyết khẽ động:

Diệp… Chẳng lẽ hắn có quan hệ với vị lão tiên tôn kia?

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị nàng lập tức phủ nhận.

Tiên Tôn tiền bối đã bế quan gần ngàn năm, nếu thu đồ đệ thì tông môn chắc chắn phải có tin tức truyền ra.

 

 

Hơn nữa…

Lý Kinh Tuyết nhìn Diệp Phong đang ăn thịt mắt sáng lấp lánh, trong lòng có chút nghi hoặc:

Sao đệ tử của đại tông môn thế gia lại có dáng vẻ như chưa từng ăn món ngon bao giờ thế?

 

 

Sáng hôm sau.

A Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái.

 

 

Tiểu Bạch nằm cạnh cô cũng tỉnh, nó hít hít:

“Mùi thơm quá.”

 

 

Một người một thú đi ra ngoài, Lý Kinh Tuyết quay đầu nhìn họ mỉm cười:

“Tỉnh rồi à? Ta làm xong bữa sáng rồi, rửa mặt đi rồi đến ăn đi.”

 

 

“Dạaa~”

A Chiêu và Tiểu Bạch nhảy nhót chạy ra bờ sông rửa mặt.

 

 

A Chiêu ăn được nửa bữa thì nhớ ra chuyện gì, nhìn quanh:

“Ủa, a cha đâu rồi?”

 

 

Tiểu Bạch đang vùi đầu ăn bữa sáng lơ đãng đáp:

“Có khi đêm qua bị sói tha đi rồi.”

 

 

A Chiêu giật mình:

“Nơi này có sói à?”

 

 

Tiểu Bạch hừ hừ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn A Chiêu:

“Sợ rồi hả?”

 

 

A Chiêu lại mắt sáng rực:

“Thịt sói có ngon không?”

 

 

Tiểu Bạch: …

Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến ăn.

 

Nó không trả lời câu hỏi đó, cúi đầu tiếp tục ăn.

 

 

A Chiêu quay sang nhìn Lý Kinh Tuyết, nàng suy nghĩ một chút:

“Không ngon lắm.”

 

 

“Ồ~”

A Chiêu hơi thất vọng rồi lại hỏi:

“Vậy A cha đâu rồi?”

 

 

Lý Kinh Tuyết sáng dậy cũng không thấy Diệp Phong đâu.

Nàng trầm ngâm nhìn bức tường trời đen kịt:

“Có lẽ có việc bận rồi.”

 

 

Diệp Phong nhân lúc đêm khuya lặng lẽ bước vào sâu trong bức tường trời, rời xa mẫu tử A Chiêu.

Thực ra hắn rất muốn báo đáp, dù sao A Chiêu, Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch đối xử với hắn không tệ, đều là người lương thiện.

 

 

Nhưng về sau hắn có thể làm tổn thương họ, dù họ không để tâm chuyện đó, hắn cũng sẽ để tâm.

Hắn không muốn làm hại những người đã có ân với mình.

Không, dù là người lạ bình thường, hắn cũng không muốn hại.

 

 

Vậy nên, hắn tranh thủ lúc cả nhà A Chiêu ngủ say rời đi.

Hắn đã uống độc dược của Lý đạo hữu.

Theo lời nàng nói, mỗi sáu canh giờ phải uống một lần, bằng không sẽ trúng độc mà chết.

 

 

Bản thân hắn, một kẻ họa hại thế này, c.h.ế.t vì trúng độc có lẽ cũng không tệ.

Hắn tìm một nơi yên tĩnh, phong cảnh đẹp, nằm xuống chờ chết.

Diệp Phong nằm trên bãi cỏ, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm.

Mây trắng nhàn nhã trôi, gió thổi qua, cây cối bên cạnh xào xạc.

 

 

Hắn thấy c.h.ế.t ở nơi này cũng không tệ:

Có núi có nước có cây có hoa có cỏ, phong thủy cũng tốt, sau này chuyển kiếp có lẽ sẽ đầu thai vào nơi tốt.

Diệp Phong nhìn mây trắng trên trời thật lâu, từ từ nhắm mắt, chờ đợi cái c.h.ế.t đến.

 

 

Trong lòng hắn có chút tiếc nuối:

Đêm qua thịt thỏ kho tàu ăn ngon quá, đáng tiếc sau này không được ăn nữa.

Nếu sau này có cơ hội, nhất định hắn sẽ lột da thỏ cho đàng hoàng…

 

 

Nghĩ đến đây, Diệp Phong khẽ nhếch khóe môi.

Sắp c.h.ế.t rồi, còn nghĩ đến chuyện lột da thỏ làm gì.

Nhưng mà, món thịt thỏ kho đó quả thật ngon.

 

 

Hắn lại nghĩ đến ân cứu mạng chưa báo đáp, còn làm mất cả túp lều tranh.

A Chiêu là một đứa trẻ ngoan, sau này nhất định sẽ tìm được a cha tốt hơn.

Tiểu Bạch tuy xấu xí, nhưng bất ngờ lại khá đáng tin…

 

 

Diệp Phong nghĩ nhiều lắm, ngoài mấy người A Chiêu ra, còn nghĩ về bản thân.

Trước kia hắn là người như thế nào nhỉ?

Tiếc rằng, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra, thật phiền.

Hy vọng sau này đầu thai làm người tốt, hy vọng khi độc phát không đau đớn quá…

 

 

Độc phát?

Diệp Phong mở mắt, trước mắt vẫn là bầu trời xanh.

Hắn ngơ ngác nhìn trời, đưa tay che mắt rồi lại hạ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn chưa chết?

 

 

Theo lý mà nói, sáu canh giờ đã qua lâu rồi mà.

Sao hắn còn sống?

Diệp Phong nhắm mắt suy nghĩ:

Chẳng lẽ độc dược của Lý đạo hữu không có độc?

Không thể nào…

 

 

“Tìm thấy a cha rồi~”

Giọng nói mềm mại vang lên bên tai Diệp Phong, cắt ngang dòng suy nghĩ.

 

 

Diệp Phong mở mắt, đối diện một đôi mắt sáng long lanh.

Chủ nhân đôi mắt cúi đầu nhìn hắn, tò mò hỏi:

“A cha, cha làm gì ở đây thế?”

 

 

Diệp Phong mấp máy môi, định nói hắn đang chờ chết.

Nhưng nghĩ nói thế với trẻ con không hay, nên đành im lặng.

 

 

A Chiêu thấy hắn không nói, nghiêng đầu, rồi chợt lóe lên một ý, cô tức giận hỏi:

“A cha, có phải cha trốn ở đây lười biếng không?”

 

 

Diệp Phong:

“Hả? Gì cơ?”

 

 

Thấy phản ứng đó, A Chiêu càng chắc chắn suy nghĩ của mình:

“Sáng sớm đã không thấy bóng dáng, thì ra cha trốn ở đây lười biếng.

Thế là không được đâu, cha mau dậy chặt cây dựng nhà đi.”

A Chiêu nói rồi cúi xuống nắm cổ tay hắn, kéo một cái, lôi hắn từ mặt đất đứng dậy.

 

 

Diệp Phong: ???

Hắn từ từ cúi đầu nhìn bản thân:

Thân thể khỏe mạnh, bắp tay cơ bắp cuồn cuộn.

Rồi ngẩng đầu nhìn cô bé gầy gò, mặt nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh.

Vậy mà lôi được hắn dậy chỉ trong nháy mắt?

 

 

Nhưng Diệp Phong nghĩ lại:

Đứa trẻ này từng cứu mình, một mình lôi mình về nhà, còn kéo ra khỏi sông, quả thực sức lực không nhỏ.

Ánh mắt hắn lóe lên tia suy tư:

Đứa trẻ này có nên bồi dưỡng theo hướng kiếm tu không nhỉ?

 

 

A Chiêu chống nạnh nói với hắn:

“Cha không được lười đâu, mau về làm việc đi.”

 

 

“…Được.”

Diệp Phong trầm mặc đáp lại.

Hắn phải về hỏi Lý đạo hữu chuyện thuốc độc này là thế nào, chẳng lẽ đưa nhầm?

Diệp Phong đứng dậy, phủi cỏ trên áo, chỉnh lại nếp gấp trên y bào, rồi chỉnh cây trâm gỗ đen trên đầu cho ngay ngắn.

 

 

Làm xong hết, hắn nói với A Chiêu:

“Chúng ta đi thôi.”

 

 

A Chiêu:

“Cha tự về đi, con với Tiểu Bạch phải đi hái thuốc.”

 

 

Tiểu Bạch nói nơi này có nhiều thảo dược, bảo cô hái về luyện vài viên đan dược cơ bản.

Chuẩn bị cho việc luyện Tẩy Linh Đan sau này.

 

 

Diệp Phong:

“Chỉ có hai đứa đi thôi à?”

 

 

“Còn Tiểu Hắc nữa.”

A Chiêu xoay đầu để hắn thấy Tiểu Hắc trong cái giỏ tre sau lưng.

Tiểu Hắc thấy ánh mắt hắn dừng trên mình, kêu vo ve dữ dội.

 

 

Diệp Phong nhìn cô bé nhỏ gầy, linh thú không rõ danh tính nhìn yếu ớt.

Cả hai cùng với một thanh linh kiếm không biến hình được.

 

 

Hắn: …

“Ta đi cùng các ngươi.”

 

 

A Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:

“Cha không muốn về dựng nhà đúng không?”

 

 

Trên mặt cô bé như viết rõ mấy chữ:

Cha lại muốn lười nữa hả?

 

 

Diệp Phong:

“Không phải, a nương con nói khu vực này rất nguy hiểm, con còn nhỏ, gặp nguy hiểm sẽ rắc rối.”

 

 

A Chiêu nhìn hắn hỏi:

“Cha theo con là để bảo vệ con à?”

 

 

Diệp Phong gật đầu:

“Đúng, ta muốn bảo vệ con.”

 

 

A Chiêu:

“Tại sao cha muốn bảo vệ con?”

 

 

Diệp Phong mỉm cười, xoa đầu cô:

“Người lớn bảo vệ trẻ con chẳng phải điều đương nhiên sao?”

 

 

A Chiêu chớp mắt mấy cái, cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ dưới chân, không nói nữa.

Thật vậy à?

Người lớn phải bảo vệ trẻ con?

 

 

Diệp Phong hơi khó hiểu tâm tư cô bé.

Tiểu Bạch bên cạnh thấy cô ngượng ngùng, nhớ đến những khúc gỗ được hắn chặt gọn gàng, liền hắng giọng:

“Cho hắn đi theo cũng được, như vậy chúng ta có thể đi sâu hơn.”

 

 

Nghe vậy, A Chiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Phong, hắn có chút căng thẳng.

A Chiêu nghĩ một lúc rồi nói:

“Được thôi, nhưng cha phải theo sát đó, lạc thì con không tìm đâu.”

 

 

Diệp Phong thở phào:

“Được, ta sẽ theo sát con.”

 

 

Hắn nhìn cái giỏ tre sau lưng A Chiêu, định hỏi có cần hắn mang giúp không, nhưng bị cô từ chối:

“Đây là a nương đặc biệt đan cho con.”

Đồ A nương tặng, cô sẽ không để người khác mang, cô phải tự đeo.

 

 

Diệp Phong thấy vậy cũng không ép, khen:

“Lý đạo hữu khéo tay thật.”

 

 

“A nương con lợi hại lắm~”

 

 

Tiểu Bạch nhìn cô bé phấn khởi, rồi nhìn Diệp Phong mỉm cười, bĩu môi:

Trẻ con dễ dỗ thật.

 

 

Tiểu Bạch dắt theo một lớn một nhỏ cùng một thanh kiếm đi sâu vào bức tường trời.

Dọc đường hái được không ít dược liệu hữu dụng.

 

 

Diệp Phong nhìn những thảo dược linh khí dồi dào mọc trên đất hoàn toàn không có linh khí thì rất bất ngờ.

Hắn ngồi xổm đào đất, đào ra một cái hố nhỏ, vẫn không thấy dấu vết linh khí.

 

 

“Đừng đào nữa, đất này không có linh khí đâu.”

Tiểu Bạch thấy vậy nói.

 

 

Diệp Phong khó hiểu:

“Vậy những thảo dược này?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Ai biết chúng mọc ra kiểu gì chứ.”

A Chiêu không có cuốc đào dược, đành làm khổ Tiểu Hắc, dùng nó đào thuốc, Tiểu Hắc càng thêm oán trách.