A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 34: Độc Dược Không Phát Tác



Diệp Phong thấy A Chiêu đào rất vất vả liền nói mình có thể giúp.

Rồi nhanh nhẹn moi ra một cây thảo dược hoàn hảo, tốt hơn nhiều so với cây mà A Chiêu đào lên đã héo rũ.

 

A Chiêu và Tiểu Bạch liếc nhau.

Sau đó A Chiêu ném cây thảo dược héo đó vào chiếc gùi nhỏ sau lưng, ưỡn n.g.ự.c nói:

“Vậy giao cho a cha đấy.”

 

 

Diệp Phong cầm Tiểu Hắc có chút vui vẻ, chăm chú đào thảo dược.

A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn quanh, thỉnh thoảng hái vài quả dại.

Ở đây quả rất ngọt, ăn ngon, A Chiêu vui vẻ hái, định hái nhiều đem về cho a nương nếm thử.

 

 

Đang lúc A Chiêu và Tiểu Bạch mải mê hái quả, bụi cây thấp bên cạnh A Chiêu vang lên tiếng kêu chói tai, dọa cô giật mình.

Chỉ thấy trước mắt hoa lên, một con chim lạ to gần bằng cô, mỏ nhọn hoắt, lao thẳng đến.

Thấy móng vuốt nó sắp chộp lấy mình, A Chiêu vội ôm đầu ngồi thụp xuống.

 

 

Lúc ấy, giọng quát trầm của Diệp Phong vang lên:

“A Chiêu, ngồi xuống!”

 

 

“Vút!”

Tiếng lưỡi đao xé gió vang lên, kèm tiếng “phập”.

Con quái điểu phát ra tiếng kêu chói tai, rồi ngã gục ngay trước mặt A Chiêu.

 

 

A Chiêu ngẩng đầu, theo tiếng động nhìn qua.

Thấy trên lưng con chim lông sặc sỡ đó cắm một thanh đoản kiếm dài hai thước.

Quái điểu chưa c.h.ế.t hẳn, đôi mắt xanh biếc to bằng trứng bồ câu trừng trừng nhìn cô.

Nó cố gắng đập cánh định bò đến gần, miệng kêu quái dị.

 

 

A Chiêu ngẩn ra, một bóng người cao lớn chắn trước mắt cô.

Diệp Phong quay lưng về phía cô, cúi người với tay về phía quái điểu.

A Chiêu nghe tiếng “rắc” như có vật gì bị bẻ gãy, tiếng kêu quái điểu lập tức ngừng.

 

 

Diệp Phong xách cổ con chim quay lại hỏi:

“Có bị thương không?”

 

 

A Chiêu ngước đầu ngơ ngác nhìn hắn.

Diệp Phong thấy vậy hơi lo:

Chẳng lẽ bị dọa sợ rồi?

 

 

“Lợi hại quá.”

Mắt A Chiêu sáng rực, nhìn hắn hỏi:

“A cha, sao người làm được vậy?”

 

 

Diệp Phong nhìn cô bé có vẻ hưng phấn, khẽ trầm ngâm.

Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Hắc đang cắm ở gốc cánh quái điểu:

“Ta cũng không rõ, thấy con gặp nguy hiểm thì tay ném kiếm ra thôi.”

 

 

Cảm giác ấy cứ như đã từng ném kiếm vô số lần vậy.

Diệp Phong nhìn bàn tay trái mình, lòng bàn tay đầy vết chai.

Lý Kinh Tuyết từng bảo đó là kết quả của nhiều năm luyện kiếm.

 

 

“Thật lợi hại!”

A Chiêu hưng phấn xoay quanh hắn, mắt sáng long lanh.

 

 

Diệp Phong khiêm tốn:

“Cũng bình thường thôi.”

 

 

A Chiêu hỏi:

“Người dạy con được không?

Con cũng muốn lợi hại như người.”

 

 

Diệp Phong hơi khựng lại, A Chiêu thấy hắn không nói gì thì hơi thất vọng:

“Không dạy được sao?”

 

 

“Không phải.”

Diệp Phong lắc đầu,

“Ta quên hết chuyện trước kia rồi.

Hiện giờ cầm kiếm toàn nhờ thói quen và ký ức còn sót, muốn dạy cũng không biết dạy sao.”

 

 

A Chiêu lập tức ỉu xìu.

 

 

Tiểu Bạch nói:

“Ngươi muốn học kiếm có thể nhờ a nương dạy, trước đây nàng cũng là kiếm tu.”

 

 

Mắt A Chiêu lại sáng lên, đúng rồi, sao cô không nghĩ ra nhỉ:

“A nương lợi hại nhất!”

 

 

Diệp Phong hơi sững người:

Thì ra đạo hữu Lý cũng là kiếm tu?

 

 

Tiểu Bạch thấy A Chiêu vui vẻ, hừ một tiếng, giọng khinh khỉnh:

“Hừ, nói lợi hại thì thời kỳ toàn thịnh của bổn tọa mới là đỉnh nhất.”

 

 

A Chiêu ôm nó, xoa cái đầu nhỏ của nó:

“Nhưng giờ ngươi còn đánh không lại Đại Bảo.”

 

 

Nhắc đến kẻ thù, Tiểu Bạch nghiến răng:

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, sớm muộn gì ta cũng tính sổ với nó.”

 

 

Hái xong thảo dược, trời cũng không còn sớm, mọi người quyết định về nhà.

A Chiêu đeo gùi đầy ắp.

Diệp Phong một tay cầm Tiểu Hắc, một tay vác con chim còn to hơn cả A Chiêu.

 

 

A Chiêu tung tăng trên đường về, tò mò hỏi Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, đó là chim gì thế?”

 

 

“Thất Thải Điểu, ăn được, bổ lắm.

Ngươi ăn vài miếng thịt, uống nửa bát canh là đủ.”

Tiểu Bạch nói những gì mình biết.

 

 

“Sao vậy?”

 

 

“Bổ quá, trẻ con ăn nhiều sẽ khó chịu, có khi còn chảy m.á.u mũi.”

Tiểu Bạch nghĩ một chút rồi nói:

“Nhưng loài này hợp cho a nương ngươi.

Nàng bị lấy mất nội đan, kinh mạch tổn thương, ăn vào bù lại rất tốt.”

 

 

“Bị lấy nội đan?”

Diệp Phong đi sau nghe vậy không nhịn được xen vào:

“Sao lại thế?”

 

 

A Chiêu liếc hắn, mặt lộ vẻ do dự.

 

 

Diệp Phong:

“Không tiện nói cũng không sao.”

 

 

A Chiêu ngập ngừng, rồi quyết định kể:

“Con chỉ nói cho người thôi đó, đừng nói cho ai khác nhé.

Có một tên xấu lắm, ức h.i.ế.p a nương, lấy mất nội đan của a nương, còn đẩy a nương xuống vực.

Nếu không gặp con và Tiểu Bạch, a nương đã c.h.ế.t rồi.”

 

 

Diệp Phong rất kinh hãi:

Trên đời này lại có kẻ độc ác đến thế.

Nhưng…

 

 

“Con và Lý đạo hữu không phải mẫu tử ruột?”

Diệp Phong rất bất ngờ.

Dù mới chung sống một ngày nhưng hắn thấy A Chiêu và Lý Kinh Tuyết rất quan tâm nhau.

 

 

“Mẫu tử ruột?”

A Chiêu ba tuổi chưa hiểu từ này.

 

 

Tiểu Bạch nói:

“Giống ngươi đấy, nhặt về.”

 

 

Câu này A Chiêu hiểu, cô gật đầu mạnh:

“Đúng rồi, a nương là con nhặt về đó~”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Phong càng kinh ngạc, vô thức hỏi:

“Cha nương của con đâu?”

 

 

A Chiêu:

“Con không có cha nương…”

Cô dừng một chút, rồi cười rạng rỡ:

“Không, giờ con có a nương rồi~”

 

 

Bước chân Diệp Phong dừng lại.

A Chiêu vẫn tung tăng đi được một đoạn, phát hiện hắn chưa theo kịp, quay đầu lại:

“A cha?”

 

 

Diệp Phong nhìn cô đầy áy náy:

“Xin lỗi.”

 

 

A Chiêu khó hiểu:

“Hả?”

 

 

Diệp Phong:

“Vì nhắc chuyện khiến con buồn.”

 

 

A Chiêu nghiêng đầu, nghĩ một hồi rồi lắc đầu:

“Con không buồn đâu, trước kia gia gia thương con lắm.

Bây giờ con có a nương, có cả Tiểu Bạch bên cạnh, chẳng buồn chút nào.

A cha không cần xin lỗi.”

 

 

“……”

 

 

“Chúng ta mau về đi, a nương chắc đang lo lắng rồi.”

Cô bé chạy vọt đi, Tiểu Bạch vèo một cái vượt qua, khiến cô kêu lên một tiếng.

 

 

Tiểu Bạch quay đầu nói:

“Chúng ta thi xem ai về nhà trước.”

 

 

“Được!”

Một người một thú đuổi nhau giữa rừng.

 

 

Diệp Phong nhìn bóng lưng vui vẻ của A Chiêu rất lâu, như nói với ai đó, lại như tự lẩm bẩm:

“Nếu không buồn, sao lại nhặt người lạ về nhà, còn gọi người lạ là a cha chứ.”

 

 

Tiểu Hắc “vo ve” hai tiếng, Diệp Phong vỗ nó:

“Hình như ta còn chẳng kiên cường bằng cô bé đó.”

Tiểu Hắc vo ve mạnh hơn, như nói không phải vậy.

 

 

Vì nhà mới chưa xây.

Trước khi A Chiêu ra ngoài, Lý Kinh Tuyết dặn hái thuốc xong thì về động Tiểu Bạch, không cần về túp lều cỏ cũ.

Lý Kinh Tuyết thấy Diệp Phong đi cùng A Chiêu về thì hơi bất ngờ.

Nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

 

 

Diệp Phong nghĩ một lúc, bước đến trước mặt Lý Kinh Tuyết:

“Loại độc kia hình như có vấn đề.”

 

 

“Hử?”

 

 

Diệp Phong:

“Hơn sáu canh giờ rồi, nó không phát tác.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt khó tả:

“Đó là ta lấy bùn đất và cao cầm m.á.u vo thành thôi.”

 

 

Diệp Phong: …

“Tại sao?”

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Muốn thử xem phản ứng của ngươi.

Nếu ngươi uống thứ gọi là độc đó, ta sẽ giữ ngươi lại.

Nếu không uống, ta nhất định đuổi ngươi đi.

Chỉ không ngờ ngươi lại tự rời đi.”

 

 

Uống độc rồi rời đi, chẳng khác nào tìm chết.

 

 

“Ta chỉ không muốn liên lụy ân nhân.”

Diệp Phong thở dài

“Dù ta chẳng nhớ gì.

Nhưng luôn cảm thấy mình sống chẳng có hy vọng.

Chết thì chết, không thể kéo người khác xuống nước.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghe vậy, trầm ngâm:

“Chẳng lẽ ngươi là nhảy vực tự sát?”

 

 

Diệp Phong nghe xong hơi ngẩn, nghĩ một lúc lắc đầu:

“Ta thấy mình không đến mức tự sát.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghi ngờ nhìn hắn:

“Ngươi uống độc bỏ đi chờ chết, còn nói không đến mức ấy?”

 

 

Diệp Phong: …

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn A Chiêu không xa, nét mặt dịu đi:

“Tuy không biết ngươi gặp chuyện gì.

Nhưng ta muốn nói, người sống mới có hy vọng, c.h.ế.t rồi thì chẳng còn gì cả.

Dù lời này không nên do ta nói.

Nhưng đã dám c.h.ế.t thì sao không dám sống cho tốt?

Ngươi còn chẳng sợ chết, thì trên đời này còn gì đáng sợ nữa?”

 

 

Diệp Phong ngẩn người nhìn gương mặt nghiêng của nàng, không nói gì.

 

 

A Chiêu không biết hai người nói gì.

Sau khi về, cô nhanh nhẹn nhóm lửa nấu Hồi Xuân Dược, bưng cho a nương và a cha mỗi người một bát:

“A nương, a cha, uống thuốc đi!”

 

 

Diệp Phong cúi nhìn, thấy bát thuốc nóng hổi đen sì trước mặt, hắn:

“Cái này là?”

 

 

“Nước thuốc Hồi Xuân Đan.”

A Chiêu nói ngọng nghịu:

“Uống vào vết thương sẽ mau khỏi, mau uống khi còn nóng đi.”

 

 

Lý Kinh Tuyết đã cầm bát, uống một hơi cạn sạch, cười với nhi nữ:

“Cảm ơn A Chiêu, ta thấy tốt hơn nhiều rồi, nhờ con nấu thuốc đó.”

 

 

A Chiêu rất vui:

“Tiểu Bạch dạy con giỏi lắm.”

 

 

Tiểu Bạch hừ một tiếng, đừng tưởng nói vài câu hay là bổn tọa vui.

Nhưng cái đuôi lông xù sau lưng nó vẫn đung đưa không ngừng.

 

 

Diệp Phong im lặng cầm bát, uống thử thứ thuốc có mùi rất đắng.

Thuốc vừa vào miệng, cơ thể hắn cứng lại…

Ờ, đắng thật!

 

 

Diệp Phong ngậm ngụm thuốc đó, nuốt không được, nhả cũng không xon.

Nhìn cô bé gầy gò, cắn răng, lấy hết dũng khí uống cạn một hơi.

Uống xong hắn mới hiểu vì sao Lý Kinh Tuyết uống nhanh như thế, đau ngắn còn hơn đau dài.

 

 

Vị đắng khủng khiếp lan khắp đầu lưỡi.

Ngoài ra Diệp Phong còn cảm thấy có luồng khí ấm theo cổ họng lan ra khắp kinh mạch.

Diệp Phong ngạc nhiên:

Đây là?

 

 

“Hồi Xuân Đan do A Chiêu luyện hiệu quả lắm phải không?”

Giọng Lý Kinh Tuyết vang bên tai hắn.

 

 

Hồi Xuân Đan, hầu như ai trong tu chân giới cũng có, khi linh lực sắp cạn kiệt có thể dùng thuốc để khôi phục.

Tất nhiên, ngoài uống Hồi Xuân Đan, còn có thể hấp thu thiên địa linh khí, hoặc linh khí trong linh thạch để hồi phục.

Nhưng hai cách sau không hiệu quả và an toàn bằng cách đầu.

Vì vậy, trong những thời khắc quan trọng, như khi giao chiến hoặc chạy trốn, mọi người đều dùng Hồi Xuân Đan.

Đây là loại đan dược bán chạy nhất trong tu chân giới.