Cô đứng dậy, cẩn thận bước đến trước một cỗ thi thể.
Liếc qua khuôn mặt tím tái kia rồi lập tức quay đi.
Cô cúi người nhặt lấy vũ khí của người đó, một thanh đao dài.
Thanh đao này trông rất sắc bén, có thể đưa cho a cha cầm đi chặt cây.
Còn cô thì mang Tiểu Hắc đi đào dược liệu.
Thanh kiếm dài này cũng không tệ, giữ lại.
A Chiêu cầm hai món vũ khí nặng trĩu, rất vui vẻ.
Cô thử nhét chúng vào cái giỏ tre nhỏ của mình, tiếc là giỏ quá nhỏ, không nhét nổi.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong đầu lóe lên một ý tưởng.
Bầu trời xám xịt, rừng cây khô khốc kéo dài đến tận chân trời.
Có quạ đậu trên cành, nhìn bóng dáng người đang di chuyển phía dưới.
Cô bé đeo một cái giỏ tre đựng lưng chừng dược liệu.
Hai tay kéo chân của một thiếu niên hôn mê bất tỉnh, lê bước về phía trước.
Trên người thiếu niên buộc hai dải vải xé từ y phục.
Một đầu cột ở thắt lưng hắn, đầu kia một dây buộc một thanh đao, một dây buộc một thanh kiếm.
A Chiêu kéo thiếu niên đi, mỗi bước kéo theo cả đao lẫn kiếm di chuyển cùng cô.
Nghỉ ngơi xong, A Chiêu lại tiếp tục kéo cậu đi.
Cô lo nếu tiếp tục ở lại chỗ cũ sẽ gặp kẻ xấu.
Nên quyết định kéo thiếu niên rời khỏi đó, vừa đi vừa tìm Tiểu Bạch và a cha đã đi lạc.
Ba tuổi, A Chiêu hoàn toàn không nhận ra người bị lạc là chính mình.
Cô chỉ biết rằng, mình dắt người đi hái thuốc, dù là Tiểu Bạch hay a cha cũng phải đi theo sau.
Cô vừa đi được mấy bước, quay đầu lại thì không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.
Phải đi tìm bọn họ mới được.
A Chiêu nghĩ vậy, khẽ thở dài, nhìn quanh bốn phía, khẽ gọi:
“Tiểu Bạch, a cha?”
A Chiêu không chú ý phía sau mình có làn sương trắng đang bao phủ, bất giác tầm nhìn bị sương mù che khuất.
Bỗng nhiên, mắt cô tinh tường thấy bóng dáng trong làn sương phía trước lay động, giống như Tiểu Bạch.
Lòng A Chiêu mừng rỡ, vội vàng đuổi theo:
“Tiểu Bạch.”
Cô vừa kéo một thiếu niên, vừa mang hai thanh đao kiếm chạy không nhanh.
Cứ thế đuổi mãi, đuổi ra khỏi vùng sương trắng, tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng.
A Chiêu dừng bước, đảo mắt nhìn quanh.
Thấy bức tường trời đen sì phía sau hàng cây xanh, cô chớp chớp mắt:
Ủa, lúc nãy hình như không thấy bức tường trời này?
Chưa kịp nghĩ kỹ, không xa vang lên tiếng gọi lo lắng của Tiểu Bạch:
“A Chiêu, A Chiêu!!!”
A Chiêu nghe tiếng nó lập tức đáp lớn:
“Tiểu Bạch, ta ở đây, Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch nghe tiếng cô bé, lập tức chạy theo hướng đó.
Chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi m.á.u nồng nặc, nó giật mình:
“Ngươi bị thương rồi?”
“Không phải ta.”
A Chiêu vội lắc đầu, chỉ thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh dưới đất:
“Là ca ca này.”
Tiểu Bạch ghé đầu nhìn, ủa?
Nhìn kỹ thêm lần nữa, hử?
Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên vẻ kinh ngạc, nó lại không nhìn ra lai lịch người này.
Không phải nhân vật tầm thường.
Ngay khi Tiểu Bạch định dùng năng lực của mình xem lai lịch kẻ này, tiếng Diệp Phong vang lên:
“A Chiêu.”
Diệp Phong và Tiểu Bạch tách nhau ra đi tìm.
Hắn loáng thoáng nghe tiếng cô bé, vội chạy đến, thấy cô bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bước lên vài bước, đến gần A Chiêu, cũng ngửi thấy mùi máu, sắc mặt khẽ biến, giọng lo lắng hỏi:
“Con bị thương rồi?”
“Con không sao.”
A Chiêu lại chỉ thiếu niên kia:
“Là ca ca này bị thương.”
Diệp Phong nhìn thiếu niên đầy máu, ngẩn ra.
Người ở đâu ra vậy?
“Ngươi không bị thương là tốt rồi.”
Tiểu Bạch hoàn hồn, quay đầu dặn cô bé:
“Nơi này rất nguy hiểm, ngươi đừng tự ý chạy lung tung.”
A Chiêu nghe thế lập tức nói:
“Rõ ràng là Tiểu Bạch và a cha chạy lung tung.
Ta mới đi mấy bước, quay đầu lại đã không thấy hai người.”
Tiểu Bạch trừng mắt:
“Hả?”
Rõ ràng nó đi hái linh chi, sao gọi là chạy lung tung?
A Chiêu đúng là đổ oan cho nó.
Diệp Phong nhìn thiếu niên kia.
Lại thấy một người một thú đang trợn mắt nhìn nhau, sắp cãi vã, hắn vội nói:
“Trời không còn sớm, chúng ta về trước, kẻo Lý đạo hữu lo lắng.”
“A nương, người bị lạc không phải con.”
A Chiêu ấm ức nói:
“Con mới đi mấy bước, quay đầu lại đã không thấy Tiểu Bạch và a cha.
Là bọn họ bị lạc, con vẫn luôn đi tìm bọn họ, dọc đường mới gặp ca ca bị kẻ xấu truy sát.”
A Chiêu kể sơ qua mọi chuyện, khả năng diễn đạt của cô bé cũng không tệ.
Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô hỏi:
“Có phải cảnh vật xung quanh con đột nhiên thay đổi không?”
“Ừm, bầu trời xám xịt, xung quanh toàn cây khô.”
A Chiêu gật đầu lia lịa.
Tiểu Bạch:
“Gần tường trời còn có chỗ như vậy sao?”
Lý Kinh Tuyết:
“Không phải tường trời.”
Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn nàng.
Không phải tường trời, vậy là gì?
Lý Kinh Tuyết nói ra suy đoán:
“Có lẽ A Chiêu đã đến bên ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Bạch nghe vậy liền phản bác theo bản năng:
“Không thể nào!”
Lý Kinh Tuyết nhìn nó:
“Sao lại không thể?”
“Chúng ta tìm lối ra lâu như vậy còn không thấy, A Chiêu sao có thể dễ dàng ra ngoài như thế?”
Lý Kinh Tuyết:
“A Chiêu hẳn là dẫm trúng pháp trận truyền tống nào đó, bị đưa ra ngoài.”
Tiểu Bạch vẫn chưa thể chấp nhận cách nói này.
Diệp Phong trầm ngâm một chút, tán đồng suy đoán của Lý Kinh Tuyết:
“Lý đạo hữu nói có lý.
Nếu không phải pháp trận truyền tống đưa A Chiêu đi.
Thì sao cô bé đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện?”
Tiểu Bạch nghẹn lời, trầm mặc một lúc:
“Có trận pháp nào truyền người đi mà không hề động tĩnh sao?”
Lúc ấy nó trèo lên vách đá hái linh chi, Diệp Phong quay lưng về phía A Chiêu đào nhân sâm.
Theo lời Diệp Phong, A Chiêu vẫn ở phía sau hắn phát ra động tĩnh, rồi đột nhiên im bặt.
“Thiếu niên kia xem như là bằng chứng A Chiêu đã ra ngoài.”
Lý Kinh Tuyết nhìn thiếu niên đang hôn mê trên đống cỏ không xa.
Tiểu Bạch nhớ ra mình còn chưa xem lai lịch hắn, vẫy đuôi nói:
“Hắn đúng là không bình thường, m.á.u chảy nhiều như vậy mà chưa chết.”
Lý Kinh Tuyết giải thích:
“Dù toàn thân cạu ta đầy thương tích.
Nhưng vết thương nặng nhất ở vai, ngoài ra, các vết khác đều không chí mạng.
Người làm cậu ta bị thương dường như cố ý trêu đùa, như mèo già vờn con chuột hấp hối.”
Nói đến đây, Lý Kinh Tuyết khẽ nhíu mày.
Nàng không thích kiểu hành hạ đó.
Nàng thấy có thù thì báo, cho người ta một cái c.h.ế.t dứt khoát là được, hà tất phải tra tấn.
“Còn cả đao kiếm A Chiêu mang về.”
Lý Kinh Tuyết nói thêm:
“Chúng đều là hạ phẩm vũ khí, trong tường trời không thể có loại này.”
Nghe đến đây, Tiểu Bạch nhìn chằm chằm thiếu niên đang hôn mê.
Nó do dự một lúc, quyết định dùng năng lực xem xét.
Chủ yếu là vì thiếu niên này trông không lợi hại bằng tên họ Diệp kia.
Hẳn sẽ không tiêu hao quá nhiều sức lực.
Nghĩ vậy, Tiểu Bạch khởi động năng lực, mắt thú lóe ánh vàng, ánh sáng nhanh chóng tan đi.
Tiểu Bạch: …
Thật thảm!
Cậu ta sinh ra trong đại gia tộc tu chân giới, được kỳ vọng rất nhiều.
Chưa sinh ra đã đính hôn với tiểu thư gia tộc khác.
Thế nhưng, sau khi sinh ra, lại bị phát hiện là phế vật không có linh căn.
Cha nương cậu ta gửi cậu cho trưởng bối chăm sóc.
Còn mình thì khắp nơi tìm linh đan dị bảo, mong giúp cậu ta có linh căn.
Nhưng bất luận dùng cách nào cũng vô ích.
Năm cậu ta năm tuổi, mẫu thân mất tích, phụ thân tìm thê tử khắp nơi, sau cũng biệt tích.
Từ đó, cậu ta mất chỗ dựa, thường bị đồng bối bắt nạt.
Cầu trưởng bối xử lý thì bị lạnh nhạt.
Sau đó còn bị đuổi ra khỏi nơi ở, phải sống ở tiểu viện hẻo lánh rách nát.
Về sau, đến sinh thần mười lăm tuổi.
Vị hôn thê đính ước từ nhỏ của cậu mang tín vật hôn ước đến, trước mặt mọi người hủy hôn.
Sau khi bị hủy hôn, cậu mất hết giá trị với gia tộc, bị đuổi ra khỏi nhà.
Còn bị gia tộc của vị hôn thê thuê sát thủ truy sát, chạy trốn đến Vực Diệt Tiên, tình cờ gặp A Chiêu.
A Chiêu quả thật đã ra ngoài.
Lý Kinh Tuyết và mọi người bàn bạc, quyết định đến nơi A Chiêu biến mất xem còn tìm được lối ra không.
Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong rời nhà, A Chiêu và Tiểu Bạch ở lại.
A Chiêu nhìn Lý Kinh Tuyết:
“A Chiêu không thể đi cùng a nương sao?”
Lý Kinh Tuyết suýt nữa mềm lòng.
Nhưng nghĩ đến trận pháp truyền tống có thể bất ngờ đưa người đi.
Nhỡ lần này nhi nữ lại bị truyền đi thì rắc rối, nàng trấn tĩnh nói:
“Con không thể đi theo, con có việc quan trọng hơn phải làm.”
A Chiêu:
“Việc quan trọng hơn?”
“Ca ca mà con nhặt về bị thương rất nặng.
Thuốc cầm m.á.u của chúng ta sắp hết rồi.
Con phải nấu thêm thuốc cầm máu, bôi cho hắn, còn nữa…”
Lý Kinh Tuyết ngừng một chút:
“Hôm nay ta chưa uống nước thuốc Hồi Xuân Đan con nấu.
Con giúp ta nấu một bát nhé?
Ta về sẽ uống.”
“Dĩ nhiên được!”
Sự chú ý của A Chiêu quả nhiên bị chuyển.
Cô đáp lớn, hứa nhất định sẽ nấu thêm thuốc cầm máu, rồi sắc thuốc Hồi Xuân Đan đợi a nương về.
Tiểu Bạch:
Đúng là dễ dỗ.
Đông Phương Mặc ngủ không yên.
Cậu mơ thấy thời thơ ấu, khi cha nương chưa mất tích.
Cậu từng là đứa trẻ được yêu thương...
Nhưng một ngày kia cha nương biến mất, thái độ của trưởng bối thay đổi hoàn toàn.
Cậu bị đường huynh đệ bắt nạt, trưởng bối làm ngơ.
Còn nói nếu không phải cậu tự chuốc họa, người khác đã không bắt nạt cậu.
Có lần, Đông Phương Mặc suýt bị đánh chết.
Cậu sốt cao suốt một ngày một đêm, suýt hóa ngốc.
Từ đó cậu hiểu trưởng bối không thể trông cậy.
Cậu chỉ là phế vật không linh căn, họ tuyệt đối không đứng ra bảo vệ cậu.
Đám đường huynh đệ hay bắt nạt cậu cũng không hòa thuận.
Cậu bắt đầu tìm cách chia rẽ chúng, có tác dụng, số lần bị đánh cũng ít đi.
Cậu mơ thấy vị hôn thê từng vui chơi với mình thuở nhỏ.
Đến sinh thần mười lăm tuổi thì đến cửa hủy hôn, nhục nhã cậu.
Còn nói có hôn ước với cậu là vết nhơ cả đời cô.
Sau khi bị hủy hôn, cậu mất giá trị trong gia tộc, bị đuổi ra ngoài…