A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 36: A Chiêu Gặp Thiếu Niên Trọng Thương



 

Chiếc gùi nhỏ của A Chiêu đã đầy hơn nửa với các loại thảo dược.

Hái xong nơi này, hai người một thú tiếp tục đi về hướng kế tiếp.

 

 

Đột nhiên, ánh mắt A Chiêu vô tình dừng lại ở một chỗ trên vách đá cheo leo.

Cô chỉ lên phía trên hỏi:

“Tiểu Bạch, kia là gì vậy?”

 

 

Tiểu Bạch và Diệp Phong nhìn theo hướng cô chỉ.

Trông thấy trên vách núi đen có một bục đá nhỏ nhô ra.

Trên đó mọc một cây tử linh chi to bằng lòng bàn tay người trưởng thành.

 

 

Tiểu Bạch reo lên:

“Tử linh chi, thứ tốt đó!”

Nó quan sát kỹ bục đá nhỏ kia, quay lại nói với A Chiêu:

“Ta đi hái, ngươi ngoan ngoãn đứng đây, đừng chạy lung tung.”

 

 

A Chiêu đáp:

“Vâng~”

 

 

Tiểu Bạch lại dặn Diệp Phong:

“Trông chừng A Chiêu.”

 

 

Diệp Phong gật đầu:

“Yên tâm.”

 

 

Thân hình nhỏ bé của Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy lên vách núi đen.

Móng vuốt sắc bén bám chặt vào đá, từng bước leo lên.

 

 

A Chiêu lo lắng dặn dò:

“Tiểu Bạch, cẩn thận nhé.”

 

 

Tiểu Bạch quay đầu liếc cô, hừ một tiếng:

“Yên tâm, độ cao này còn chẳng làm khó được bản tọa~”

 

 

A Chiêu ngẩng đầu nhìn theo, thấy nó leo vững vàng mới yên tâm hơn chút.

 

 

Diệp Phong thấy cô lo lắng thì nói:

“Đừng quá bận tâm, Tiểu Bạch rất thông minh, việc nào không chắc nó sẽ không làm.”

 

 

A Chiêu nói bằng giọng non nớt:

“Con biết Tiểu Bạch thông minh, cũng hơi lợi hại.

Nhưng nó leo cao như vậy, con vẫn lo cho nó.”

 

 

Diệp Phong khẽ sững sờ, ý nghĩ trẻ con thật đơn thuần.

 

 

A Chiêu đeo gùi, cầm cuốc nhỏ, ngơ ngác nhìn quanh.

Đây là một khu rừng khô héo, cây cối trụi lá, cành khô đầy quạ đen đang nhìn cô chằm chằm.

 

 

Cô khẽ gọi:

“Tiểu Bạch?”

“A cha?”

Không ai trả lời.

 

 

A Chiêu hơi sợ, nhưng cố gắng bình tĩnh.

Vừa nãy rõ ràng cô còn đứng yên nhìn Tiểu Bạch leo lên vách núi hái thuốc.

Không biết sao chỉ bước lên vài bước, trước mắt chợt tối sầm.

Đợi khi định thần lại, cô đã đứng ở một nơi lạ lẫm.

 

 

Bầu trời xám xịt, không khí đục ngầu.

A Chiêu siết chặt dây gùi, chọn một hướng đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, đột nhiên, phía trước vang lên tiếng quạ vỗ cánh bay tán loạn, như bị kinh động.

 

 

A Chiêu dừng chân, nhìn về hướng có động tĩnh.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng bước ấy càng lúc càng gần.

 

 

“Bộp!”

A Chiêu đụng phải một người, cô lùi hai bước, còn đối phương ngã phịch xuống đất.

 

 

Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc đến.

Cô nhìn rõ, đó là một thiếu niên mặc áo đỏ trắng xen kẽ, đang ôm lấy bờ vai bị thương, ngồi phệt trên đất.

 

 

Thiếu niên trông chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Gương mặt lạnh lùng giờ nhếch nhác, đôi mắt đầy tia m.á.u và sát khí cảnh giác nhìn cô.

A Chiêu bị ánh nhìn sắc lạnh đó dọa giật mình.

 

 

Thiếu niên thấy rõ cô gái nhỏ trước mặt thì sững người:

Con nít?

 

 

A Chiêu nhìn bản thân đứng vững, lại nhìn thiếu niên, dè dặt hỏi:

“Đại ca ca, huynh không sao chứ?”

 

 

Cô do dự nói thêm:

“Là huynh tự đ.â.m vào muội rồi tự ngã đấy nhé, không phải lỗi muội đâu.”

Nghĩa là không được trách cô làm huynh ngã.

 

 

Thiếu niên nhìn cô bé gầy gò, hít sâu một hơi, môi trắng bệch khẽ mở, lạnh lùng thốt:

“Cút!”

 

 

A Chiêu nhìn thiếu niên toàn thân tỏa ra hơi thở chớ nên tới gần, lưỡng lự:

“Huynh hình như đang chảy máu, muội có…”

 

 

Vì nơi này khá nguy hiểm. 

Lý Kinh Tuyết thường để A Chiêu mang theo cao cầm m.á.u và nước Hồi Xuân Dược phòng khi bất trắc.

 

 

“Cút mau!”

Thiếu niên cáu gắt ngắt lời cô.

 

 

Nghe giọng hung dữ ấy, mũi A Chiêu cay xè, mắt đỏ hoe, như sắp khóc.

Thiếu niên thấy vậy, gương mặt lạnh lùng hơi cứng lại, môi mấp máy, khẽ tặc lưỡi, lảo đảo đứng lên định rời đi.

 

 

Chưa đi được mấy bước, cậu loạng choạng vịn vào thân cây.

Ánh mắt vô tình chạm đôi mắt đỏ hoe của A Chiêu, cô lập tức lùi hai bước.

Người bình thường đều thấy cậu không ổn.

 

 

“Đuổi theo!”

Tiếng người từ xa càng lúc càng gần.

Thiếu niên liếc qua chiếc gùi đầy thảo dược sau lưng A Chiêu, khẽ chửi thầm:

“Đáng chết!”

 

 

“Không muốn c.h.ế.t thì chạy, chạy xa vào.”

Cậu lạnh giọng nói với cô.

Gương mặt dính m.á.u không lộ cảm xúc gì nhiều.

 

 

Nghe vậy, A Chiêu lập tức bỏ chạy.

Chạy được nửa đường, cô dừng lại ngoái đầu nhìn cậu, lại nhìn thanh kiếm gãy trong tay cậu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ở đó!”

Một giọng quát vang lên.

 

 

A Chiêu vội nấp sau thân cây to, miễn đối phương không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra cô.

Thiếu niên thấy hành động của cô, thoáng cau mày rồi thu ánh mắt lại.

 

 

Hai kẻ đuổi theo đã đến, một cao một thấp, cầm một đao một kiếm, trên lưỡi đều vấy máu.

Tên cao nhướn mày:

“Yo, thiếu gia, sao không chạy nữa?”

 

 

Tên thấp vác đao lên vai, giọng khó chịu:

“Ngươi không muốn sống à?

Chúng ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi thoát khỏi tay hai huynh đệ ta, sẽ tha mạng cho ngươi.”

 

 

“Phải đấy, chẳng phải ngươi muốn sống lắm sao?

Chạy đi!”

Tên cao giục giã.

Chúng còn chưa chơi chán.

 

 

Thiếu niên ôm vai bị thương, lạnh lùng nhìn bọn chúng.

Cậu biết hai kẻ này đang đùa giỡn cậu, nào có chuyện chạy thoát tay tu sĩ?

 

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt cậu càng âm trầm, khàn giọng hỏi:

“Tô gia trả các ngươi bao nhiêu để mua mạng ta?”

 

 

Hai huynh đệ kia nhìn nhau, rồi bật cười ha hả:

“Sao? Ngươi cũng muốn bỏ tiền mua mạng mình à?”

 

 

Bị chế giễu, sắc mặt thiếu niên không đổi:

“Tô gia trả bao nhiêu, ta có thể trả cao hơn.”

 

 

“Ngươi?

Buồn cười thật!

Ai mà không biết ngươi là phế vật không linh căn.

Sống ở nhà Đông Phương còn thua súc vật, lấy đâu ra tiền trả?”

Tên cao khinh miệt.

 

 

Tên thấp thấy chán:

“Lừa người thì không vui, g.i.ế.c ngươi cho rồi.

Nhưng hai huynh đệ ta nhân hậu, có di ngôn gì không?”

 

 

“Có!”

Thiếu niên bật ra một chữ chắc nịch.

 

 

Hai người: …

“Có gì thì nói đi.”

 

 

Thiếu niên phịch một tiếng quỳ xuống, dập ba cái đầu thật mạnh, rồi thẳng lưng lớn tiếng:

“Ta muốn sống, không muốn chết.”

 

 

Hai người: …

Tên cao nổi cáu:

“M* nó, bảo nói di ngôn, tên rỗng túi như ngươi còn muốn sống à!”

Hắn siết chặt kiếm bước đến.

 

 

“Ta có tiền!”

Thiếu niên nói lớn:

“Cha ta để lại cho ta một thứ rất quý.”

 

 

Tên cao khựng lại, liếc tên thấp, nếu nhớ không nhầm, cha tên này…

 

 

“Cha ta để lại một tấm bản đồ kho báu, ta theo bản đồ này đến đây.

Nếu không tin, ta cho các ngươi xem,”

Thiếu niên vừa nói vừa thò tay vào áo.

 

 

Tên cao lập tức hứng thú, sải bước đến:

“Đâu, cho ta xem.”

Hắn nghĩ, chỉ cần lấy được bản đồ, sẽ lập tức g.i.ế.c thiếu niên.

 

 

Thiếu niên đưa tấm da dê nhuốm m.á.u ra:

“Đây… khụ khụ!”

 

 

Chưa dứt lời cậu đã ho sặc sụa.

Tên cao tặc lưỡi, đưa tay định giật lấy...

Khoảnh khắc ấy, thiếu niên vốn ho ra m.á.u suýt c.h.ế.t bỗng bật dậy.

Gương mặt cậu lạnh lẽo, ánh d.a.o lóe lên, “phập” một tiếng.

 

 

Con d.a.o găm đ.â.m thẳng vào tim tên cao, đồng tử hắn co rút dữ dội:

“Ngươi… phụt!”

Còn muốn nói gì đó, hắn ọc máu, mắt trợn trừng, c.h.ế.t đầy oán hận.

 

 

Thiếu niên thở dốc, thầm nghĩ:

Không hổ là loại độc hắn bỏ tiền lớn mua được, thấy m.á.u phong hầu.

 

 

“Đại ca!”

Tên thấp nhận ra chuyện không ổn, giận dữ lao đến.

 

 

Thiếu niên rút dao, vung mạnh.

con d.a.o găm bay thẳng vào n.g.ự.c tên thấp, hắn trợn mắt, ngã xuống không cam lòng.

Thiếu niên ôm vết thương, loạng choạng bước về nơi A Chiêu đang nấp.

 

 

A Chiêu vẫn dỏng tai nghe, lo lắng:

Đại ca ca kia hình như gặp kẻ xấu.

Cô còn đang nghĩ nên làm gì, bỗng nghe tiếng vật nặng rơi xuống.

A Chiêu ló đầu, thấy thiếu niên toàn thân đẫm m.á.u ngã gục.

 

 

Thiếu niên gắng ngẩng đầu nhìn cô, run rẩy đưa tay:

“Cứu… cứu ta, cầu ngươi, chỉ cần cứu ta, ta làm trâu làm ngựa…”

Chưa dứt lời, cậu lật mắt ngất lịm.

 

 

A Chiêu lấy nửa ống nước Hồi Duân Dược cho cậu uống, quan sát thấy hơi thở dần ổn định, thở phào.

Thấy bờ vai cậu m.á.u me be bét, cô xé áo cậu ra. 

 

 

“Xoẹt!”

Cô lấy cao cầm m.á.u tự chế, thành thạo bôi lên vết thương kinh khủng ấy, m.á.u lập tức cầm lại.

Xử lý xong vết thương này, A Chiêu tiếp tục băng bó chỗ khác.

Lưng, chân, khắp người cậu đầy vết đao kiếm.

 

 

Cô bé càng nhìn càng thương cảm:

Đại ca ca này thật thảm, những vết này nhìn thôi đã thấy đau.

 

 

Ống cao cầm m.á.u mang theo chẳng mấy chốc hết sạch.

Cô lại lấy Nguyệt Kiến Thảo vừa hái, giã nát đắp lên.

Làm xong cả đống vết thương, A Chiêu thở phào, lau mồ hôi trán.

Cô ngồi nghỉ một lát, ánh mắt bất giác rơi lên hai t.h.i t.h.ể bên cạnh.

 

 

A Chiêu nhìn chằm chằm rất lâu, siết chặt nắm tay, như đang tự cổ vũ mình, miệng khẽ lẩm bẩm:

“Không sợ, không sợ.”