Tiểu Bạch liếc nhìn A Chiêu, lại quay sang nhìn nữ nhân đang hôn mê, gương mặt trắng bệch.
Trong mắt nó thoáng qua một tia hứng thú:
Hai người lớn nhỏ trước mặt này chắc chắn có bí mật không thể để ai biết.
Cuộc sống của thần thú thật quá nhàm chán, hiếm lắm mới gặp chuyện thú vị như thế.
Nó lập tức quyết định ở lại bên đứa trẻ này, nó muốn tìm hiểu rõ rốt cuộc hai người này có quan hệ thế nào.
A Chiêu bôi thuốc xong cho A nương, ngồi quan sát một lúc.
Thấy vết thương của nàng không tiếp tục chảy m.á.u mới yên tâm hơn.
Cô cúi đầu nhìn bã thuốc trong tay, ngửi ngửi, hình như ăn được.
Cái bụng đói meo, A Chiêu cúi đầu l.i.ế.m thử một chút bã thuốc ấy.
Vừa cho vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại:
“Đắng quá!”
Tiểu Bạch bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng:
“Ngươi đang làm gì thế?”
Đứa trẻ này chẳng bệnh chẳng đau, sao lại đi ăn thứ thuốc đắng như vậy?
A Chiêu ôm cái bụng lép kẹp, yếu ớt nói:
“Ta đói mà.”
Tiểu Bạch:
“Trẻ con loài người thật phiền phức.”
Dù thấy phiền, nó vẫn đi tìm chút gì đó ăn được để lấp bụng cho cô.
Lý Kinh Tuyết mơ, mơ lại rất nhiều chuyện cũ.
Lúc trẻ, vì cứu người mình thích, nàng bị tổn thương căn cơ, thiên phú bị hủy hoại.
Khi y sư nói tu vi của nàng không thể tiến thêm, nàng không hề oán hận.
Trái lại còn thấy may mắn vì người bị thương không phải chàng.
Bởi người nàng thích là một thiếu niên đầy ý chí và khí phách.
Nàng không nỡ để chàng chịu nỗi khổ căn cơ bị tổn hại.
Trong thời gian nàng tĩnh dưỡng, thiếu niên ấy nói muốn kết đạo lữ với nàng, Lý Kinh Tuyết vô cùng vui mừng.
Sau đó, dưới sự chứng kiến của trưởng bối, nàng và thiếu niên kết làm đạo lữ, sống với nhau lễ nghĩa tương kính như tân.
Trăm năm làm đạo lữ, nàng sinh một nhi tử thừa hưởng thiên phú của cả hai.
Đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu, rất ỷ lại vào nàng.
Nhờ đứa con ấy, khuôn mặt lạnh lùng của đạo lữ cũng có thêm vài phần ôn nhu.
Gia đình ba người của nàng sống rất hạnh phúc.
Lý Kinh Tuyết tưởng rằng cả ba sẽ sống yên vui đến hết đời.
Nhưng rồi bên cạnh đạo lữ lại xuất hiện một tiểu sư muội.
Tiểu sư muội thiên phú cao, xinh đẹp, hoạt bát.
Bình thường đối với nàng lạnh như băng sơn, đạo lữ nhìn nàng ta lại có ánh mắt dịu hơn vài phần.
Tiểu sư muội lại hay khoác tay hắn làm nũng.
Lý Kinh Tuyết thấy cảnh đó rất chướng mắt, vì vậy mà cãi nhau với đạo lữ mấy lần.
Nhưng hắn lại nói nàng tâm địa xấu xa, bôi nhọ tình huynh muội giữa hắn và tiểu sư muội.
Ngay cả đứa con trai mới năm tuổi của nàng, khi nhìn thấy nàng cũng lộ vẻ chán ghét, còn nói:
“Nếu nương của con là di di Yêm Yêm thì tốt biết bao.”
Lý Kinh Tuyết kinh hoàng:
Đứa con nàng liều c.h.ế.t sinh ra, vất vả nuôi nấng lại nói ra những lời như thế.
Cha con họ vì nàng không thích tiểu sư muội mà trở nên lạnh nhạt, hờ hững với nàng.
Về sau, tiểu sư muội đi rèn luyện ở một bí cảnh nào đó, bất ngờ trúng độc, nội đan bị tổn hại.
Vốn luôn điềm tĩnh, đạo lữ như phát điên xông vào đan phòng của Lý Kinh Tuyết.
Hắn tát nàng ngã xuống đất, mắng nàng là độc phụ, nói:
“Ngươi ghen tị với thiên phú của tiểu sư muội, cố ý hạ độc trong đan dược tặng nàng.
Hủy nội đan, khiến căn cơ nàng tổn hại!”
Lý Kinh Tuyết kinh hãi:
Nàng hoàn toàn không làm chuyện đó.
Nàng biết rõ nỗi đau khi kinh mạch bị phá, sao có thể làm ra chuyện độc ác ấy?
Thế nhưng, đạo lữ và nhi tử đều không tin nàng.
Đạo lữ thậm chí còn muốn moi nội đan của nàng ra, để cho tiểu sư muội.
Hắn cưỡng ép dùng pháp thuật định thân nàng, Lý Kinh Tuyết bất lực cầu xin:
“Đừng lấy nội đan của ta, căn cơ ta đã tổn hại rồi, nếu mất cả nội đan, ta sẽ trở thành phế nhân!”
Đạo lữ nghe xong, vẻ mặt vẫn lạnh lùng:
“Ngươi hại sư muội Yêm Yêm tổn hại nội đan, ngươi phải chịu trách nhiệm.
Ngươi yên tâm, dù ngươi thành phế nhân, ta cũng sẽ nuôi ngươi cả đời.”
Đau, bị người ta moi nội đan thật sự rất đau.
“Đừng mà!”
Lý Kinh Tuyết bừng tỉnh, ngồi bật dậy.
Nàng thở dốc từng hơi, cơn đau nơi bụng nhắc nhở nàng:
Nàng vẫn còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng chưa chết?
Lý Kinh Tuyết ôm lấy vết thương nơi bụng, đảo mắt nhìn xung quanh:
Đây là một căn lều tranh đơn sơ, ngoài đống rơm nàng nằm, chẳng có gì cả.
Mái lều thủng, vài tia nắng xuyên qua kẽ hở chiếu xuống, khiến bên trong sáng sủa hơn.
“Đây là đâu?
Rõ ràng ta đã bị moi nội đan, còn nhảy xuống vực Diệt Tiên.
Đó là nơi cấm kỵ của tu chân giới, ta còn tưởng mình chắc chắn phải chết.”
Đang lúc Lý Kinh Tuyết suy nghĩ rối bời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộc cộc.
Nàng quay đầu nhìn, chạm phải một đôi mắt đen láy.
Đó là một bé gái trông chỉ hai ba tuổi, đầu buộc hai búi tóc, khuôn mặt gầy gò càng làm đôi mắt đen ấy thêm to và sáng.
Bé gái gầy gò ngơ ngác nhìn nàng, Lý Kinh Tuyết mỉm cười hiền hòa:
“Con…”
Vừa cất lời, bé gái giật mình, hoảng hốt như thỏ bị kinh động, lùi mấy bước rồi quay đầu bỏ chạy.
Lý Kinh Tuyết muốn gọi:
“Khoan… khụ khụ!”
Có lẽ vì hôn mê quá lâu, cổ họng nàng khô rát, vừa nói đã ho sặc sụa.
A Chiêu chạy ra khỏi túp lều, nghe tiếng ho phía sau, dừng bước, do dự một chút rồi lén lút quay lại sát cửa.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén ló đầu vào nhìn.
A nương được cô nhặt về đêm qua, giờ đang che miệng ho liên tục.
Sắc mặt A nương tái nhợt, lông mày nhíu lại, trông rất khó chịu.
A Chiêu hơi lưỡng lự.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Tiểu Bạch khó hiểu nhìn cô bé đang rụt rè núp ở cửa.
A Chiêu bị nó dọa, quay đầu làm dấu:
“Suỵt!”
Tiểu Bạch: “???”
Nó càng khó hiểu:
“Thế là sao?”
A Chiêu hạ giọng:
“A nương ta tỉnh rồi.”
Tiểu Bạch:
“Rồi sao nữa?”
A Chiêu cúi đầu, xoắn xoắn vạt áo, lí nhí:
“Ta hơi sợ…”
Tiểu Bạch rất bất ngờ:
“Ngươi cũng biết sợ à?
Nếu ta nhớ không lầm, hôm qua nghe ta nói được tiếng người, ngươi lập tức sáng mắt, nhào đến ôm chặt không buông.
Mới thấy nữ nhân kia đã gọi một tiếng ‘A nương’, vậy mà giờ lại sợ?”
A Chiêu ấp úng:
“Ta sợ A nương không thích ta.”
Tiểu Bạch: “…”
Nó nhịn không được hỏi:
“Ngươi đã gọi người ta là A nương rồi, còn để tâm xem người ta có thích ngươi hay không à?”
Nó tưởng mặt mũi cô dày lắm cơ đấy.
A Chiêu vẫn lo lắng:
“Nếu A nương không thích ta, thì ta phải làm sao?
Bá mẫu không thích ta nên mới đánh ta.
Lũ trẻ trong làng không thích ta nên mới rượt đánh ta.”
A Chiêu muốn có A nương, muốn có một gia đình.
Nhưng cô sợ, sợ A nương không thích cô, sợ A nương cũng như bá mẫu, cầm chổi đánh cô.
“Bá mẫu đánh rất đau, ta sợ lắm.”
Tiểu Bạch không biết những suy nghĩ ấy trong lòng cô bé, nó nói:
“Ngươi cứu nàng, sao nàng có thể không thích ngươi được?”
“Thật chứ?”
Chạm phải đôi mắt long lanh của cô bé, Tiểu Bạch dừng một chút rồi đáp:
“Chắc là vậy.”
Nó đã thấy quá khứ của nữ nhân kia.
Nhi tử của nàng chính là thứ phiền toái.
So với tên nhi tử ấy, cô bé trước mắt vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, chắc chắn nàng sẽ thích thôi.