“Ta… không có cha nương ư?”
A Chiêu sững sờ, không có cha nương?
Đôi mắt cô bé long lanh ánh lệ, hóa ra mình thật sự là một đứa trẻ hoang không cha không nương.
Thần thú thấy cô sắp khóc.
Chẳng hiểu có phải vì khế ước linh thú hay không.
Lòng nó bỗng nhói lên một cách khó chịu.
Nó nói:
“Đừng khóc vội, có lẽ do thực lực của ta chưa khôi phục thôi.
Đợi ta hồi phục rồi, ta đảm bảo sẽ giúp ngươi tìm được cha nương, đừng khóc nữa.”
“... Thật chứ?”
A Chiêu nghe vậy liền sụt sịt, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
“Tất nhiên rồi.”
Thần thú gật đầu như gà mổ thóc.
Nó quyết định trước hết phải dỗ cho đứa nhỏ này nguôi ngoai.
Rồi tìm cơ hội giải trừ khế ước linh thú.
Một khi khế ước giải trừ, mặc kệ cha nương cô có tìm thấy hay không, nó lập tức bỏ chạy.
A Chiêu lau nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ:
“Cảm ơn ngươi, ngươi thật là một thần thú tốt.”
Thần thú: …
Được khen, nó vừa thấy vui lại vừa thấy chột dạ, móng vuốt cào cào trên đất hai cái:
“Đ... đương nhiên ta là thần thú tốt rồi.”
“Nhưng mà ta muốn tìm cha nương ngay bây giờ cơ.”
A Chiêu nói.
Thần thú: …
Ngươi làm khó ta rồi đó, ta làm sao thấy được cha nương ngươi ở đâu?
Đi đâu mà tìm cho ngươi?
Thần thú cố gắng khuyên nhủ:
“Giờ tạm thời chưa thể tìm được.”
A Chiêu cúi đầu, trông rất buồn bã.
Thần thú thấy vậy không nhịn được hỏi:
“Trước giờ ngươi cũng đâu có cha nương, sao đột nhiên lại muốn tìm họ?”
“Nếu ta có cha nương, người khác sẽ không nói ta là đồ con hoang nữa.”
Cô bé ủ rũ đáp.
Thật ra trước kia cũng từng có người nói cô như thế.
Nhưng A Chiêu không hiểu những lời đó nghĩa là gì.
Gia gia cô mỗi lần nghe vậy đều tức giận mắng lại.
Ông còn dặn cô, sau này ai nói cô là đồ con hoang, cô phải hiên ngang đáp lại rằng:
Cô có nhà, có gia gia.
Nhưng giờ gia gia A Chiêu đã mất, nhà cô cũng không còn.
Nghĩ đến ông, sống mũi cô cay cay, lại muốn khóc nữa.
Cô vừa muốn khóc, thần thú lại thấy khó chịu, thầm chửi:
Cái khế ước c.h.ế.t tiệt này, hại c.h.ế.t lão thú ta rồi.
Nó dịu giọng dỗ:
“Đừng khóc nữa, chúng ta nghĩ cách khác được không?
Đừng khóc mà, tiểu tổ tông.”
A Chiêu nức nở:
“Nhưng ta muốn có cha nương.”
Muốn có một mái nhà.
Có lúc trẻ con một khi đã muốn cái gì, sẽ trở nên vô cùng bướng bỉnh.
Thần thú: …
Bỗng nhiên, A Chiêu như nghĩ ra điều gì:
“Có rồi!”
Thần thú:
“Có cái gì?”
A Chiêu lau mắt:
“Ta có thể nhặt một người về làm cha nương ta!”
Thần thú nghi ngờ mình nghe lầm, nhặt cái gì cơ?
A Chiêu giải thích:
“Ta cũng là do gia gia nhặt về.
Hôm nay lúc đi nhặt củi, ta nghe một thím nói chú Đại Ngưu cũng nhặt được vợ về nhà.
Thím ấy còn bảo, bây giờ bên ngoài loạn lắm, chỉ cần gan đủ lớn, thiếu cái gì cũng có thể nhặt về.”
“Ta thiếu cha nương, ta nhặt cha nương về là được rồi.”
Cô bé nói giọng non nớt nhưng kiên quyết vô cùng.
Thần thú nghe xong cái ý tưởng lố bịch ấy thì im lặng.
Nhưng nghĩ lại thấy cách này…
Cũng không phải không được.
Ít ra còn đáng tin hơn việc đi tìm hai kẻ không biết đang ở nơi nào kia.
Thế là nó do dự khuyến khích:
“Vậy… cố lên?”
“Nhưng ta phải đi đâu để nhặt?”
A Chiêu nghiêng đầu, ánh mắt đầy chờ mong nhìn thần thú:
“Tiểu Bạch, ngươi biết ta nên đi đâu để nhặt cha nương không?”
Thần thú dựng lông:
“Ai là Tiểu Bạch?”
A Chiêu:
“Là ngươi đó.”
Thần thú:
“Ta không tên Tiểu Bạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Chiêu:
“Ngươi lông lá mượt mà, lại trắng như thế, gọi Tiểu Bạch nghe dễ thương mà.”
Thần thú:
“Khó nghe c.h.ế.t đi được!”
A Chiêu thở dài, ánh mắt kiểu “hết cách với ngươi rồi”:
“Thôi, chuyện đó để sau đi, mau giúp ta xem ta phải đi đâu để nhặt cha nương.”
Thần thú Tiểu Bạch: …
Nó há miệng, muốn nói rồi thôi, cuối cùng khép miệng lại, không thèm chấp trẻ con.
Đường đường là thần thú, há lại tranh cãi với một đứa nhỏ.
Mau để nó đi nhặt người, sớm tống khứ được càng tốt.
Thần thú Tiểu Bạch nhắm mắt, một lát sau mở ra.
Đôi đồng tử vàng rực đầy nghi hoặc:
“Ơ, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt?”
A Chiêu không hiểu:
“Là sao?”
Tiểu Bạch:
“Nghĩa là người ngươi muốn nhặt về làm a nương đang ở ngay trước mắt ngươi đó.”
A Chiêu nhìn trái nhìn phải, không thấy ai cả.
Ánh mắt cô dừng lại trên Tiểu Bạch đang ôm trong trong lòng, ánh mắt lấp lánh có chút do dự.
Cô ngập ngừng một lát, rồi mở miệng gọi thử:
“... Nương ơi…”
“Câm miệng!
Ta không phải a nương của ngươi.”
Tiểu Bạch lập tức ngắt lời.
A Chiêu bĩu môi:
“Nhưng quanh đây ngoài ngươi ra chỉ có ta, nương ta chẳng lẽ rơi từ trên trời xuống.”
Vừa dứt lời, “vèo” một tiếng, có thứ gì đó rơi nhanh từ trên trời xuống.
“Bịch!”
Một vật thể rơi xuống đất, phát ra tiếng nặng nề.
Tiểu Bạch và A Chiêu nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn về hướng âm thanh vang lên.
Không xa đó, trên bụi cỏ, nằm một người nữ nhân toàn thân đẫm máu, mặt mũi không rõ.
Gương mặt nhỏ còn vương nước mắt của A Chiêu bỗng lộ vẻ mừng rỡ:
“Nương ta thật sự từ trên trời rơi xuống rồi!”
Cô ôm Tiểu Bạch, chạy lạch bạch đến chỗ nữ nhân kia.
Toàn thân bà đầy máu, áo xanh đã nhuộm nâu sẫm, trông rất đáng sợ.
A Chiêu lùi lại hai bước, cúi đầu nói với Tiểu Bạch:
“Bà ấy hình như sắp c.h.ế.t rồi.”
Tiểu Bạch:
“Chẳng phải vẫn chưa c.h.ế.t sao?
Có nương còn hơn không có nương.”
A Chiêu:
Ồ… cũng đúng.
Người nữ nhân kia mặt mày trắng bệch khó nhọc mở mắt, ánh nhìn lờ đờ rồi lại khép lại.
A Chiêu nước mắt rưng rưng:
“A nương ơi, đừng chết, đừng bỏ A Chiêu.”
Tiểu Bạch nhịn không được châm chọc:
Cũng thật nhanh, mới đó đã gọi người ta là nương rồi rồi.
Nó nói:
“Đừng khóc, bà ấy sắp c.h.ế.t rồi.
Không muốn bà c.h.ế.t thì mau cầm m.á.u đi.”
A Chiêu lần đầu gặp chuyện này nên luống cuống:
“Vậy ta phải làm sao?”
Tiểu Bạch:
“Đi, ta đưa ngươi đi hái thuốc cầm máu.”
Tiểu Bạch đưa A Chiêu ra bờ sông, hái mấy loại cỏ xanh lá dài.
A Chiêu nhìn đám cỏ hái được, nghi ngờ hỏi:
“Cái này có tác dụng à?”
Tiểu Bạch:
“Tất nhiên có, lừa ngươi ta làm chó.”
A Chiêu liếc nó, dường như muốn nói gì đó.
Tiểu Bạch thấy vậy liền nói thẳng:
“Im miệng, đừng nói gì hết.”
A Chiêu bĩu môi, làm theo lời Tiểu Bạch.
Giã nát đám cỏ rồi đắp lên vết thương của nữ nhân kia.
Trên người bà có nhiều vết thương dài mảnh.
Đáng sợ nhất là một lỗ m.á.u to bằng nắm tay A Chiêu ngay dưới rốn.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm nữ nhân đang hôn mê, đồng tử vàng dựng đứng:
“Thú vị thật, bị người thân cận phản bội, bị móc mất nội đan.
Thương nặng thế này mà còn rơi từ Vực Diệt Tiên xuống, vậy mà chưa chết, thật thú vị.”
A Chiêu không hiểu lắm nó nói gì, chỉ lo lắng hỏi:
“A nương ta có sống được không?”
Tiểu Bạch vẫy vẫy chiếc đuôi lông trắng muốt:
“Vốn dĩ không sống nổi, nhưng bà ta gặp được bản tọa, thì không c.h.ế.t được.”
Nghe vậy, A Chiêu yên tâm hơn, tiếp tục bôi thuốc.
Tiểu Bạch liếc nhìn cô bé đang bình thản băng bó, ánh mắt lóe lên chút trầm ngâm.
Một người m.á.u me be bét như thế.
Đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn bình thường thấy cũng phải run lẩy bẩy, thậm chí sợ đến nôn mửa.
Thế mà cô bé này ngoài sự ghét bẩn lúc đầu và lo lắng người ta chết, lại chẳng có cảm xúc nào khác.
Là bản lĩnh gan lì bẩm sinh, hay còn nguyên nhân nào khác?