A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 40: A Cha Nấu Cơm Dở Đến Khóc



Tiểu Bạch:

“Bảo A Huynh của ngươi đi đánh chúng một trận.”

 

 

A Chiêu:

“Không cắt tóc bọn họ nữa sao?”

 

 

Trước đây Tiểu Bạch từng nghĩ ra cách trả thù là cạo trọc đầu đám Đại Bảo.

Nhưng trong nhà có nhiều việc bận, nên kế hoạch đó vẫn chưa thực hiện.

 

 

Tiểu Bạch:

“Đánh một trận trước, rồi mới cạo đầu bọn chúng.”

 

 

A Chiêu nói:

“Thật ra ta cũng có thể đánh bọn chúng mà.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Ngươi không hiểu rồi.

A Huynh của ngươi là một đứa trẻ lớn.

Lại là một tay đánh đ.ấ.m rất tốt, để cậu ấy ra tay, chúng ta đứng bên xem thôi, thế mới đã.”

 

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Thật vậy sao?”

 

 

“Đương nhiên!”

 

 

“Nhưng vết thương của a Huynh còn chưa lành lại.”

 

 

“Chờ cậu ấy khỏi rồi thì dẫn đi.”

Tiểu Bạch nghĩ đến điều gì đó bèn bổ sung:

“Ngươi luyện thêm ít dược thủy cho cậu ấy uống, sẽ nhanh khỏe thôi.”

 

 

Nó thật thông minh.

Để a Huynh của A Chiêu uống hết dược thủy của Hoàn Xuân Đan.

Như vậy nó sẽ không phải uống nữa ~~~

Tuyệt quá~

 

 

“Được, ta luyện thêm.” 

Nhắc đến luyện đan, A Chiêu tinh thần phấn chấn hẳn lên.

 

 

A Chiêu rửa mặt xong trở về chỗ ở.

Thấy Đông Phương Mặc đã tỉnh, cô hơi vui, chạy đến:

“A Huynh, huynh tỉnh rồi~”

 

 

Đông Phương Mặc nhìn cô bé tươi cười, khẽ mỉm:

“Ừ, vừa tỉnh.”

 

 

“Huynh đói không?

A Cha nấu cháo rồi, ta lấy cho huynh.”

A Chiêu nói rồi định đứng dậy đi lấy cháo.

 

 

“Ta lấy rồi.”

Diệp Phong xuất hiện phía sau A Chiêu, đưa bát cháo bốc khói nóng cho Đông Phương Mặc. 

“Cẩn thận nóng.”

 

 

Nhà A Chiêu đã đổi bát, từ vỏ trai sang ống trúc ngắn, dung tích lớn hơn nhiều.

 

 

Đông Phương Mặc cảm ơn, nhận lấy.

Cậu nhận ra cô bé vẫn đứng bên nhìn mình chằm chằm, không chịu đi, do dự hỏi:

“Muội ăn trước đi?”

 

 

“Không cần, bên kia còn, ta muốn nhìn a Huynh ăn.”

A Chiêu lắc đầu, từ chối.

 

 

Nhìn cậu ăn?

Đông Phương Mặc bị suy nghĩ của cô bé làm bật cười.

Cậu múc một thìa cháo trông có vẻ ngon, bỏ vào miệng.

Ngay khi cháo gà xé rau dại vào miệng, nụ cười trên mặt cậu đông cứng.

Đây là cái gì?

 

 

“A Huynh?”

A Chiêu nhận ra vẻ mặt cậu khác lạ. 

“Sao vậy?”

Cô cúi nhìn bát cháo, định múc thử một thìa xem sao.

 

 

Nhưng Đông Phương Mặc giữ tay cô lại, ngăn:

“...Đừng ăn, có độc.”

Sắc mặt cậu rất nghiêm trọng.

 

 

Đồng tử A Chiêu co rút, chưa kịp nói, Tiểu Bạch đã kêu ầm lên:

“Diệp Phong, ngươi bỏ độc vào cháo à… ọe.”

 

 

Diệp Phong ngẩn người, đối diện ánh nhìn của Lý Kinh Tuyết, vội lắc đầu giải thích:

“Ta không có.”

 

 

Tiểu Bạch vẫn nôn, móng vuốt cào đất:

“Còn nói không, Bổn Tọa ăn một miếng đã thấy toi rồi, mùi vị này còn tệ hơn cả canh Nguyệt Kiến Thảo của A Chiêu.”

 

 

A Chiêu: ……

 

 

Lý Kinh Tuyết tiến lên, nhìn cháo gà xé rau dại trong nồi.

Trông thì rất ổn, vì bếp lửa còn cháy nên cháo trong nồi vẫn sôi lục bục, nhìn qua rất hấp dẫn.

Nàng cầm thìa múc một ít cháo.

 

 

Diệp Phong thấy vậy vội ngăn:

“Đừng ăn, lỡ thật có độc thì sao.”

Hắn nhớ lại:

“Chẳng lẽ rau dại ta hái có độc?”

 

 

“Ta đã kiểm tra rồi, không độc.

Ta nếm thử, nếu thật có độc cũng phải biết là loại nào.”

Lý Kinh Tuyết nói rồi nếm một ngụm nhỏ.

 

 

Diệp Phong căng thẳng nhìn nàng.

Lý Kinh Tuyết cả người như cứng lại.

 

 

A Chiêu chạy đến, lo lắng:

“A Nương?”

 

 

Lý Kinh Tuyết dần hoàn hồn, đặt thìa xuống, nhìn Diệp Phong:

“Không độc.”

 

 

Diệp Phong thở phào, may quá không độc.

 

 

“Sao có thể, rõ ràng có độc.”

Tiểu Bạch không tin. 

“Ta ăn một miếng liền thấy buồn nôn, cổ họng ngứa rát…

Tóm lại rất khó chịu, sao lại không độc được.”

 

 

“……”

Lý Kinh Tuyết im một lát rồi nói:

“Thật sự không độc, ngươi phản ứng vậy đơn giản vì cháo này quá khó ăn thôi.”

 

 

Tiểu Bạch: ???

Đông Phương Mặc: ……

 

 

Diệp Phong:

“…… Khó ăn?”

 

 

Hắn rất cố gắng nấu cháo này.

Hắn vẫn thường quan sát Lý đạo hữu nấu ăn.

Hôm nay thấy nàng định nấu cháo, hắn đề xuất để mình thử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cháo nấu ra trông được, mùi cũng ổn, sao lại khó ăn?

Diệp Phong nếm thử một ngụm, cả người hóa đá.

Khó ăn thật, trên đời sao lại có thứ khó ăn như vậy?

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn hắn, rồi quay sang A Chiêu:

“Cháo này không uống được, a nương nấu lại bữa sáng, con đi luyện kiếm trước đi.”

 

 

A Chiêu nhìn nồi cháo:

“Khó ăn cũng ăn được mà, không được lãng phí lương thực.”

 

 

Lý Kinh Tuyết biết nhi nữ trước kia từng thiếu thốn thức ăn, rất quý lương thực.

Nàng xoa đầu cô bé:

“Không sao, sẽ không lãng phí. 

A Nương đổ cháo xuống sông cho cá ăn, cá lớn lên rồi chúng ta bắt về ăn.”

 

 

A Chiêu nghe đến chuyện nuôi cá lớn lên để ăn, lập tức gật đầu:

“Được.”

Cô xung phong:

“Để con đi cho cá ăn.”

 

 

Thấy cô chủ động, Lý Kinh Tuyết không từ chối, đổ cháo vào thùng gỗ nhỏ cô chuẩn bị sẵn, đưa:

“Cẩn thận nóng.”

 

 

A Chiêu xách cháo nóng, cùng Tiểu Bạch đang muốn đi rửa miệng ra sông.

Tiểu Bạch chiếm vị trí thượng nguồn rửa miệng, A Chiêu ở hạ nguồn đổ cháo xuống.

Trước khi đổ, cô lén nếm một ngụm, cả người xụ xuống.

Thật khó ăn quá!

 

 

Cá trong sông dường như phát hiện có đồ ăn, tranh nhau ăn cháo.

A Chiêu ngồi xổm rửa thùng, bỗng có một con cá bụng trắng nổi lên.

 

 

Cô chớp mắt:

Ủa?

Phản ứng lại, vui mừng hô:

“Tiểu Bạch, có cá, có cá!”

 

 

Tiểu Bạch nghe tiếng gọi vui sướng, lơ đãng ngẩng đầu:

“Làm gì ầm ĩ, sông không phải luôn có cá… hả?”

 

 

Tiểu Bạch ngẩng đầu, thấy trước mặt cô bé có hơn chục con cá bụng trắng nổi lên. 

Nó: ……

Quả nhiên nó không nói sai, cháo đó có độc thật.

Mấy con cá này chính là bằng chứng mạnh mẽ nhất.

 

 

Có số cá này, bữa trưa nhà A Chiêu có thêm món.

Lý Kinh Tuyết nhìn chuỗi cá nhi nữ mang về rất lâu.

Cuối cùng quay sang Diệp Phong đang nhóm lửa:

“Về sau ngươi đừng nấu ăn nữa.”

 

 

Diệp Phong:

“…… Được.”

 

 

Hắn thấy A Chiêu và Lý Kinh Tuyết ngày nào cũng nấu ăn.

Cứ tưởng dễ lắm, định chia sẻ bớt việc, ai ngờ nấu ra một nồi như vậy.

Diệp Phong âm thầm quyết định, hắn sẽ lén luyện nấu ăn, rồi khiến mọi người kinh ngạc.

 

 

A Chiêu giao cá cho a nương, cầm kiếm gỗ tập luyện.

Đông Phương Mặc vì có thương tích không tiện di chuyển, dựa gốc cây nhìn cô bé chăm chỉ vung kiếm.

Cậu nhìn một lát, lại nhìn Lý Kinh Tuyết nhóm lửa nấu cháo.

Cuối cùng ánh mắt dừng ở Diệp Phong yếu ớt gọt gỗ, nhíu mày.

 

 

Lạ thật?

Nhà này, trông như người bình thường?

Không không không, chắc chắn họ là tu sĩ ẩn thế, tu sĩ ẩn thế sống như người phàm cũng hợp lý thôi.

Cậu phải quan sát kỹ hơn.

 

 

A Chiêu làm xong bài tập sáng Lý Kinh Tuyết giao, trán không đổ giọt mồ hôi nào.

Lý Kinh Tuyết nhìn nhi nữ tràn đầy tinh lực, nghĩ mai sẽ tăng độ luyện tập.

 

 

Cả nhà ăn xong bữa sáng.

Lý Kinh Tuyết định đi vào Hắc Sắc Thiên Bích một chuyến.

Nàng và Diệp Phong đã đi hai lần vẫn không phát hiện dị dạng.

Cũng không tìm thấy trận pháp đưa A Chiêu ra rồi lại đưa vào.

Lý Kinh Tuyết hỏi A Chiêu có đi cùng không.

Ngoài dự liệu, A Chiêu vốn hay bám nàng lại lắc đầu, từ chối.

 

 

Lý Kinh Tuyết hơi khựng, cười:

“Ta còn định nhờ A Chiêu giúp đây.”

 

 

“Ừm...”

A Chiêu nói:

“A Huynh bị thương, không đi được, con phải ở nhà chăm huynh ấy.”

 

 

Nghe vậy, Lý Kinh Tuyết không nói thêm:

“Vậy được, nhờ con nhé.”

 

 

“Vâng~”

 

 

Trước khi đi, A Chiêu vỗ đầu:

“A Nương, con với Tiểu Bạch trước kia gặp một tảng đá có manh mối.

Người có muốn dẫn Tiểu Bạch đi cùng không?

Biết đâu tìm được manh mối hữu ích hơn.”

 

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô:

“Tiểu Bạch mấy hôm trước đã nói rồi, không cần nó đi cùng.”

 

 

Nhi nữ và đứa nhi tử mới cùng ở nhà, nàng không yên tâm.

Lý Kinh Tuyết trước khi đi liếc nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đối diện ánh nhìn, hừ lạnh, gãi tai.

Nó đoán được Lý Kinh Tuyết lo thiếu niên mới đến, dù sao mới tiếp xúc chưa đầy một ngày, cảnh giác là bình thường.

 

 

Nhưng…

Tiểu Bạch lắc đầu, thấy Lý Kinh Tuyết lo thừa.

Có thần thú trấn giữ là nó, ai dám gây sự, kẻ gây sự nó vỗ bẹp hết.

 

 

Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong đi rồi.

A Chiêu quanh quẩn bên a Huynh:

“A Huynh, uống nước không?

Ăn quả dại không?”

 

 

Đông Phương Mặc khá thích cô bé.

Nhưng sáng nay uống một ngụm cháo Diệp Phong nấu, không có khẩu vị, đều từ chối.

A Chiêu thấy cậu không khỏe, cũng không quấy rầy, để cậu nghỉ.

Đông Phương Mặc mơ màng ngủ thiếp đi.

 

 

A Chiêu rảnh rỗi bắt đầu xử lý dược liệu, chế thuốc cầm máu.

Thuốc cầm m.á.u trước đây của cô đã gần hết, dùng rất nhanh, nên phải chuẩn bị thêm.

Cô đun thuốc cầm máu, nấu được mấy ống tre, rồi bắt đầu nấu nước thuốc Hoàn Xuân Đan.

 

 

Chẳng mấy chốc, một nồi nước thuốc Hoàn Xuân Đan nấu xong.

Cô nhìn nồi nước đen sì hỏi Tiểu Bạch:

“A Huynh uống xong cái này, vết thương sẽ khỏi chứ?”

 

 

Tiểu Bạch nhìn nồi dược thủy, đồng tử thú thoáng ngạc nhiên, ngẫm nghĩ:

“Hoàn Xuân Đan phối hợp thuốc cầm máu, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Không lâu đâu, hắn sẽ khỏe lên tthôi.”

 

 

“Thế thì tốt!”

A Chiêu yên tâm.

 

 

Cô múc một thùng nhỏ nước thuốc Hoàn Xuân Đan, mang đi cho Đông Phương Mặc.

Tiểu Bạch thở phào, ít ra có người chia sẻ uống nước thuốc rồi.

Nhưng…

 

 

Ánh mắt Tiểu Bạch rơi vào nồi thuốc, lóe nghi hoặc, nó đưa móng quẹt thành nồi, nếm phần còn lại.

Nước thuốc Hoàn Xuân Đan vừa vào miệng, Tiểu Bạch lập tức nhận ra khác lạ.

Nó cúi nhìn móng vuốt, hình như hiệu quả thuốc này… còn tốt hơn?