Thật lạ, nó vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô bé nấu thuốc, các bước và liều lượng dược liệu đều giống như trước.
Ánh mắt nó rơi xuống đống dược liệu bên cạnh, chẳng lẽ lần này dược liệu chất lượng tốt hơn?
A Chiêu xách chiếc thùng gỗ nhỏ đầy thuốc nước Hồi Xuân Đan đến bên Đông Phương Mặc.
Vừa định mở miệng gọi cậu tỉnh dậy, người vốn đang nằm ngủ say trên tấm chiếu cỏ bỗng mở bừng mắt.
Đôi mắt cậu trong trẻo, mang theo vài phần cảnh giác và sát khí.
Khi nhìn rõ bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh, cậu sững lại:
“A Chiêu?”
“Ừ, là muội nè.”
A Chiêu không nhận ra sự bất thường của cậu, đưa thùng thuốc Hồi Xuân Đan ra phía trước.
“A huynh tỉnh rồi thì tốt, muội đã nấu thuốc cho huynh, mau uống đi, uống rồi vết thương mới nhanh khỏi.”
Bàn tay Đông Phương Mặc đang sờ đến chuôi d.a.o bên hông khẽ rời ra.
Ánh mắt cậu dừng lại trên thùng thuốc đen kịt kia:
“Thuốc này muội nấu à?”
Ai lại nấu thuốc thành cả một thùng to thế này?
Thùng này đủ cho muội muội cậu ngâm tắm luôn rồi.
Đông Phương Mặc nghĩ:
A Chiêu không biết cách sắc thuốc, không nắm được liều lượng.
Lỡ uống vào xảy ra chuyện gì thì sao?
Dù sao muội cậu còn nhỏ, không cẩn thận thì c.h.ế.t người như chơi.
Cậu vừa định từ chối thì ngửi thấy mùi quen thuộc, hơi kinh ngạc hỏi:
“Đây là Hồi Xuân Đan?”
“Đúng vậy.”
A Chiêu gật đầu thật mạnh.
“Là muội nấu đó, a nương a cha với Tiểu Bạch đều nói rất hữu dụng.”
“Huynh mau tranh thủ lúc còn nóng mà uống đi.”
A Chiêu lại đẩy thùng thuốc đến gần hơn.
“Uống xong sẽ không đau nữa.”
Đông Phương Mặc vốn định từ chối.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt lo lắng của cô bé, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ.
Cậu đành thở dài một tiếng, quyết định uống vài ngụm cho cô bé vui lòng.
Xem như cho muội muội yên lòng.
Cậu nhìn cái thùng gỗ trước mặt, có chút khó xử, lẽ nào uống trực tiếp từ đó?
Lúc này, một cái bát được đưa đến trước mặt cậu, A Chiêu mỉm cười:
“Mau uống đi.”
Đông Phương Mặc nhận bát từ tay muội muội.
Cậu biết ý, múc nửa bát, hít sâu một hơi rồi uống xuống.
Vị đắng lan khắp khoang miệng, ngay lập tức cậu nhận ra điều không bình thường.
Thuốc này… dược hiệu rất tốt.
Uống xong nửa bát, ánh mắt cậu rơi lên người A Chiêu:
“Muội muội, đây là muội nấu?”
“Ừ!”
A Chiêu lại gật đầu mạnh, khuôn mặt mang theo chút hưng phấn:
“Muội có giỏi không?”
Đông Phương Mặc lại hỏi:
“Muội năm nay mấy tuổi?”
Cậu chăm chú quan sát cô bé, dáng người thấp nhỏ, tay chân ngắn ngủn, chắc tầm hai ba tuổi.
“Muội ba tuổi rồi.”
A Chiêu nói tuổi của mình.
Đông Phương Mặc:
“Những thuốc trước đây ta uống cũng đều là muội nấu?”
“Đúng, là muội.”
“Cả cao cầm m.á.u kia cũng là muội làm?”
“Phải đó~”
Đông Phương Mặc: …
Thiên tài, tuyệt thế thiên tài!
Mới ba tuổi đã có thể luyện ra Hồi Xuân Đan hiệu quả thế này.
Trước đó cậu vẫn thấy kỳ lạ.
Sao Hồi Xuân Đan lại ở dạng thuốc nước?
Giờ nghĩ lại, hóa ra muội muội thiên phú cao.
Không thích đi theo lối mòn của đan tu bình thường nên mới luyện ra Hồi Xuân Đan dạng này.
Nghĩ kỹ thì, thuốc nước còn tốt hơn đan dược, uống một ngụm là xong, có nhiều loại đan còn phải uống với nước.
Ừ, muội của cậu đúng là một thiên tài!
Đông Phương Mặc vừa uống thuốc vừa nghĩ:
Ha ha, có phải vận may của cậu sắp đến rồi không?
Nhận hai vị tu sĩ trông rất lợi hại làm cha nương, giờ lại có thêm một muội muội luyện đan thiên tài.
Sau này cậu có phải sẽ tung hoành tu chân giới?
Cậu tưởng tượng đến cảnh đó, cả người đều khoan khoái:
Ha ha, chẳng lẽ cậu sắp giống như nhân vật chính trong truyện, từ đây bước lên đỉnh cao nhân sinh, ha ha!
A Chiêu thấy huynh mình có gì đó không ổn, vừa uống thuốc vừa cười ha ha.
Cô bé nhìn kỹ, thấy mắt cậu không biến thành màu đỏ, mới hơi yên tâm.
May mà a huynh không giống a cha, mắt đỏ rồi biến thành kẻ cười khanh khách như ngốc.
“A Chiêu!”
Tiểu Bạch thong thả bước đến trước mặt cô.
“Ngươi nấu thêm một lần Hồi Xuân Đan nữa đi!”
Nghe vậy, A Chiêu lập tức cười híp mắt:
“Tiểu Bạch cũng muốn uống à, ta nấu liền đây.”
Tiểu Bạch: …
Nó không hề muốn.
Nhưng nó không nói ra, chỉ im lặng quan sát từng động tác của A Chiêu khi cô bé thuần thục nấu thuốc.
Một nồi thuốc nóng hổi chẳng mấy chốc đã xong.
Tiểu Bạch tiến đến, duỗi móng chấm thử một chút, nếm một ngụm, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
A Chiêu thấy vậy, cẩn thận hỏi:
“Tiểu Bạch, sao thế?”
Tiểu Bạch hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nhìn cô:
“Ngươi lợi hại hơn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó đã kiểm tra, chất lượng dược liệu không khác bao nhiêu.
Quá trình sắc thuốc của A Chiêu cũng không thay đổi.
Khả năng duy nhất chính là năng lực luyện đan của cô đã mạnh hơn.
A Chiêu chớp mắt:
“Hử?”
“Ngươi có thể thử luyện đan dược mạnh hơn rồi.”
Tiểu Bạch nói.
Trước đó, nó vẫn lo A Chiêu không kiểm soát tốt trình độ.
Không dạy cô phương thuốc khác.
Giờ xem ra, A Chiêu đã có thể luyện ra Hồi Xuân Đan chất lượng cực cao.
Có thể cho cô thử luyện đan khác rồi.
“Thật không?
Vậy ta có thể luyện Tẩy Linh Đan chưa?”
A Chiêu nghe vậy, mắt sáng rỡ.
Tiểu Bạch:
“Tẩy Linh Đan dược liệu còn chưa đủ.
Ngươi muốn luyện cũng chưa được.
Ừm, để ta xem chỗ này có dược liệu nào.”
Vừa nói nó vừa đi đến chỗ dược liệu mà Lý Kinh Tuyết phơi.
Khi Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong vào Hắc Sắc Thiên Bích, họ cũng tiện tay thu thập không ít dược liệu hữu dụng.
Tiểu Bạch lục lọi ra hơn chục loại:
“Mấy thứ này, dùng để luyện đi.”
“Những cái này là gì?
Luyện ra đan gì vậy?”
A Chiêu tò mò hỏi.
“Tẩy Thiên Đan.”
Tiểu Bạch nói tên và công dụng:
“Dùng đan này có thể tẩy tạp chất trong linh căn, khiến linh căn thuần khiết hơn, từ đó mạnh hơn.
Nếu người không có linh căn uống vào, có khả năng sẽ thức tỉnh linh căn.”
A Chiêu:
“Nghe lợi hại quá.”
Tiểu Bạch:
“Bỏ chữ ‘nghe’ đi, đan này rất lợi hại.
Nếu ngươi luyện thất bại cũng bình thường, đừng quá để tâm, biết không?”
A Chiêu gật đầu thật mạnh:
“Ừ, ta biết rồi.”
Đông Phương Mặc đã uống sạch cả thùng hồi xuân đan, tinh thần tốt hơn nhiều.
Cậu thậm chí cảm thấy vết thương cũng không còn đau nữa.
Cậu nhìn cái thùng rỗng không, trong lòng đắc ý.
Nhìn khắp tu chân giới, ai có thể như cậu, uống đan như uống nước?
Không ai cả!
“Bùm!”
Đang định khen muội muội thân yêu, cậu nghe một tiếng nổ vang, vội vàng nhìn về phía đó, thấy cái bếp lò đơn sơ bốc khói đen.
A Chiêu và Tiểu Bạch quay lưng về phía cậu, Đông Phương Mặc lập tức bật dậy chạy đến:
“Muội muội, Tiểu Bạch?”
A Chiêu chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt rầu rĩ:
“A huynh.”
Đông Phương Mặc: …
Cậu nhìn khuôn mặt lấm lem tro đen của cô bé, rồi nhìn Tiểu Bạch từ lông trắng biến thành lông đen.
Cậu: …
Cậu cố gắng nhịn cười, hỏi:
“Có bị thương không?”
“Không, nhưng nồi nổ mất rồi.”
A Chiêu ỉu xìu:
“Nhà mình không còn gì để nấu cơm sắc thuốc nữa.”
Đông Phương Mặc: ???
Nhà họ… nghèo đến vậy sao?
Lý Kinh Tuyết nhặt một hòn đá đen kịt, không thấy có gì lạ.
Nhưng vẫn bỏ vào giỏ tre, định mang về cho Tiểu Bạch xem.
“Lý đạo hữu!”
Lúc này, giọng Diệp Phong vang lên từ phía bên kia.
Lý Kinh Tuyết bước lại:
“Có phát hiện gì không?”
Diệp Phong chỉ một cây cổ thụ phía trước:
“Lá cây này có chút kỳ lạ.”
Cây này nhìn qua không khác những cây khác, to lớn, tán lá rậm rạp.
Nhưng nếu nhìn kỹ, lá phía nam có chút vàng úa.
Lý Kinh Tuyết nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ là một mảng lá úa vàng nhỏ, nên trước đó nàng không để ý.
“Hướng nam, các cây khác lá đều bình thường, riêng mảng này úa vàng, rất kỳ quái.”
Diệp Phong nói ra nhận định của mình.
Lý Kinh Tuyết có chút bất ngờ với khả năng quan sát của hắn.
Nàng đi vòng quanh gốc cây vài vòng, ngẩng đầu nhìn đám lá úa vàng trên cao, nếu…
“Nếu có thể hái vài lá xuống xem thì tốt.”
Lý Kinh Tuyết suýt chút nữa đã nói thành lời, quay sang nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong dáng đứng như tùng, đối diện ánh mắt nàng cười:
“Hay là để ta trèo lên hái?”
“Không cần.”
Lý Kinh Tuyết bước lên hai bước, giơ chân đá mạnh vào thân cây to lớn.
"Rào rào!"
Cả cây rung lên, rào rào.
Vài chiếc lá úa vàng rơi xuống.
Lý Kinh Tuyết đưa tay bắt một chiếc, cúi đầu xem xét.
Thoạt nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn kỹ, sắc mặt nàng lập tức thay đổi:
“Đây là…?”