A Chiêu ôm lò luyện đan trở về chỗ bếp đơn sơ.
Cô dịch chuyển vài hòn đá để lò có thể đặt vững, nhóm lửa, đốt cho lò nóng lên rồi bắt đầu luyện đan.
“Ừm… một ít bạch truật, vừa đủ ngân diệp, một nắm lá quỷ châm, còn nữa…”
A Chiêu vừa lẩm bẩm bài phương thuốc Tiểu Bạch dạy, vừa bỏ dược liệu vào lò luyện.
Đông Phương Mặc đi theo sau, định xem cô bé luyện đan thế nào.
Thế này cũng luyện ra đan dược được ư?
Cậu nhìn cái lò nhỏ đặt trên đống củi lửa, nghĩ bụng:
Chắc chỉ là chơi thôi, xưa nay chưa thấy đan tu nào dùng lửa củi mà luyện đan cả.
Ừ, nhất định chỉ là chơi.
“Tiểu Mặc!”
Giọng Lý Kinh Tuyết vang lên.
Đông Phương Mặc đáp:
“Có đây.”
Cậu chạy đến bên Lý Kinh Tuyết, thấy vẻ mặt cậu có chút căng thẳng, nàng khẽ cười:
“Đều là người một nhà, đừng căng thẳng thế.”
Nàng ngừng một lát rồi nói:
“Ta muốn con đưa ta đến xem căn nhà gạch xanh mà con nói.”
Nàng phải xác nhận xem cái lò luyện đan ấy rốt cuộc từ đâu mà ra.
Lá cây kia mang theo ma khí, biết đâu gần đây có ma tu xuất hiện.
Để an toàn, Lý Kinh Tuyết cần điều tra rõ ràng.
Diệp Phong ở lại nhà trông A Chiêu, tránh để cô gặp nguy hiểm.
Đông Phương Mặc đưa Lý Kinh Tuyết đi.
Chẳng bao lâu đã đến gần căn sân gạch xanh nơi cậu từng dùng cao cầm m.á.u đổi lò luyện.
Lý Kinh Tuyết nhìn sân, lại nhìn về phía đống tàn tích nhà tranh không xa.
Chính là nơi A Chiêu từng mượn kéo.
Đông Phương Mặc nhìn cánh cửa đóng chặt hỏi:
“Có cần con gõ cửa không?”
Lý Kinh Tuyết lắc đầu:
“Không cần.”
Nếu đối phương thực sự là ma tu, tới gần lỗ mãng sẽ khiến hắn cảnh giác.
Hai người đứng nhìn từ xa rất lâu, đến tận nửa ngày, Lý Kinh Tuyết mới thu hồi ánh mắt:
“Về trước đã.”
Đông Phương Mặc ngẩn ra:
“Thế là về luôn?”
Không gõ cửa hỏi thăm chút gì sao?
Lý Kinh Tuyết:
“Ngày mai con lại mang cao cầm m.á.u qua, xem hắn có mang gì ra đổi nữa không.”
Trước đây nàng chưa bao giờ lại gần làng, cũng chẳng chú ý động tĩnh người trong thôn.
Nhưng hôm nay nhìn cánh cửa đóng kín kia, bỗng nhớ ra một chuyện:
Cửa viện này vốn dĩ luôn đóng chặt.
Cho nên, bên trong nhất định có điều lạ.
Trong sân gạch xanh, tây ốc.
A Ngưu ôm vỏ trai chứa cao cầm máu, mặt nở nụ cười nịnh nọt nhìn người trong góc:
“Ngươi xem, ta kiếm được thứ tốt đây.
Trước kia ngươi không phải bảo muốn đi hái thuốc trị thương sao?
Ta đã hỏi vị lang trung ngoài làng kia rồi.
Thứ cao cầm m.á.u này không chỉ cầm m.á.u mà còn tiêu sẹo.
Ngươi dùng cái này thì nhất định có thể…”
Hắn chưa nói xong, một tiếng quát giận dữ vang lên:
“Cút!”
Tiếng quát vừa dứt, một chiếc ghế gỗ ném thẳng về phía A Ngưu.
Hắn vội tránh, chiếc ghế đập “rầm” vào vách tường sau lưng rồi rơi nặng nề xuống đất.
A Ngưu:
“Được, được, được, ta cút.
Ta để đồ ở đây, ngươi xem có dùng được không.”
Nói xong, hắn đặt đồ xuống bên cạnh rồi xoay người rời khỏi tây ốc.
“Rầm.”
Cửa tây ốc bị đóng từ bên ngoài, tiếng bước chân xa dần.
Trong phòng, người kia do dự một chút, đi đến trước bàn đặt cao cầm máu, cầm lên khẽ ngửi:
“Cao cầm m.á.u làm từ Nguyệt Kiến Thảo?”
Lý Kinh Tuyết và Đông Phương Mặc trở về nơi ở, liếc mắt đã thấy A Chiêu ỉu xìu.
Khuôn mặt nhỏ dính đầy tro đen, búi tóc buộc dây đỏ hơi rối, trông thật đáng thương.
Lý Kinh Tuyết hiếm khi thấy nhi nữ ra nông nỗi này, kinh ngạc hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
A Chiêu nhìn nàng, mím môi:
“Lò luyện hỏng, nó đánh mắt con.”
Lý Kinh Tuyết: ???
Đông Phương Mặc: ???
Là sao?
Tiểu Bạch:
“Cô bé bị khói xông vào mắt.”
Diệp Phong giải thích:
“Lò bị khét đáy, thuốc đều cháy thành than, bốc khói đầy ra, khói xông vào mắt A Chiêu.”
Hai người hiểu ra, vừa buồn cười vừa dở khóc, lò đánh mắt là kiểu ví von gì thế?
A Chiêu bực tức:
“Lò này luyện mãi không được, con chẳng muốn luyện nữa.”
Lý Kinh Tuyết mỉm cười, xoa đầu cô bé:
“Không sao, lần đầu luyện ai cũng hỏng cả, luyện dần sẽ quen.”
“Nhưng con đâu phải lần đầu, con luyện Hồi Xuân Đan nhiều lần rồi.”
A Chiêu nói.
Rõ ràng nước thuốc Hồi Xuân Đan cô luyện rất tốt, sao đổi phương thuốc lại không được chứ?
Lý Kinh Tuyết nghĩ rồi nói:
“Có lẽ do con đổi lò, chưa quen dùng lò luyện đan, đợi quen rồi sẽ được.”
“Thật không?”
“Đương nhiên, A Chiêu thông minh thế, nhất định luyện được.”
Nghe vậy, A Chiêu lập tức vui vẻ hơn nhiều:
“Đúng, con nhất định luyện được.”
Được khích lệ, cô bé quyết định tiếp tục:
“Con đi luyện tiếp đây~”
“Đi đi.”
Cô bé đầy tự tin trở đến trước lò, Diệp Phong đã rửa sạch đáy khét, nên có thể luyện ngay.
Đông Phương Mặc trơ mắt nhìn cô bé chống nạnh, vỗ lò đen thui, nghiêm túc nói:
“Ngươi phải ngoan, đừng khét đáy nữa, giúp ta luyện đan cho tốt.”
Nói xong, cô vốc một nắm to dược thảo nhét vào lò.
Thái dương Đông Phương Mặc giật giật, cậu nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu kiểu này mà luyện ra đan được, ta ăn hết số đan đó.
Nửa khắc sau.
Lò trước mặt A Chiêu bốc khói đen nghi ngút, cô bị khói cay mắt chảy nước mắt, ôm mắt chạy xa.
Chạy ra xa, cô vẫn sợ hãi nói với Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, lò này xấu lắm, nó lại đánh mắt ta!”
Tiểu Bạch vẫy đuôi:
“Ta đã nói rồi, nó không đánh ngươi, là ngươi bị khói hun thôi.”
A Chiêu ra vẻ bừng tỉnh:
“Nó xấu, nó dùng khói đánh mắt ta.”
Tiểu Bạch: …
Hơi mệt mỏi.
Diệp Phong lại rửa lò lần nữa.
Tiểu Bạch thầm may mắn, may mà đây là pháp bảo hạ phẩm, chứ không thì nổ lò từ lâu rồi.
A Chiêu tức xì khói ngồi lì, chẳng buồn lại gần cái lò đánh người kia nữa.
Tiểu Bạch thấy vậy nói:
“Hay ngươi luyện lại một mẻ Hồi Xuân Đan xem?”
“Hả?”
Tiểu Bạch:
“Lời nương ngươi nói có lý, trước giờ ngươi toàn dùng cái vỡ luyện đan, còn không biết sao lại nấu ra dạng thuốc nước.
Giờ dùng lò, nên thử luyện một mẻ Hồi Xuân Đan xem sao.”
A Chiêu vốn tự tin với Hồi Xuân Đan, nhưng giờ cô hơi sợ cái lò đánh mắt kia, nó còn làm cô khóc.
Thấy cô do dự, Tiểu Bạch nói:
“Không luyện cũng không sao, nghỉ chút đi.”
Nó quay đầu, tựa như lẩm bẩm:
“Nói mới nhớ, hôm nay cha nương ngươi vẫn chưa uống thuốc.
Nhưng họ hồi phục bảy tám phần rồi, bỏ một ngày chắc không sao.”
A Chiêu lập tức nói:
“Ta luyện ngay đây.”
Cô vốn rất tự tin vào Hồi Xuân Đan, hơn nữa hôm nay Tiểu Bạch còn khen thuốc nước của cô hiệu quả hơn.
Thế là, cô hăm hở ôm lò đi luyện hồi xuân đan.
Nửa khắc sau.
Lò đen nhả ra một luồng khói trắng sặc người.
Nhờ có hai lần trước, A Chiêu thấy khói lập tức tránh xa.
Từ xa, cô nhíu chặt mặt nhỏ:
“Nó lại bốc khói rồi.”
Tiến triển này khiến Tiểu Bạch bất ngờ, đến Hồi Xuân Đan cũng luyện không ra?
Sao kỳ lạ vậy?
A Chiêu:
“Con không muốn dùng nó luyện đan nữa.”
Lý Kinh Tuyết kiểm tra lò, chẳng thấy gì bất thường.
Đông Phương Mặc lên tiếng:
“Có phải do dùng phàm hỏa không?
Hay thử dùng linh hỏa luyện xem?”
Vừa dứt lời, mọi người đều im lặng.
A Chiêu chớp mắt:
“Linh hỏa?
Là gì vậy?”
Đông Phương Mặc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giải thích:
“Linh hỏa là lửa do linh lực sinh ra, nếu là hỏa linh căn thì dùng trực tiếp được.
Nếu không thì phải dùng linh thạch bố trận, dẫn linh hỏa.”
A Chiêu nghe không hiểu lắm, nhìn cầu cứu Tiểu Bạch, nó bảo:
“Giờ ngươi chưa làm được đâu.”
A Chiêu lập tức thất vọng.
Đông Phương Mặc tưởng tu vi A Chiêu quá thấp nên dùng không nổi linh hỏa, cậu nói:
“Không sao, muội muội chưa làm được là bình thường, phụ mẫu có thể giúp dẫn linh hỏa hoặc bố trận.”
Cậu đang muốn xem thực lực của hai người kia.
A Chiêu mắt sáng rực nhìn Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong.
Hai người áp lực tăng vọt, còn đang nghĩ cách giải thích, thì Tiểu Bạch nói:
“Một người nội đan bị tổn hại, một người kinh mạch chẳng rõ vì sao bị phong ấn, cũng không dùng được linh hỏa.”
A Chiêu càng thất vọng:
“Vậy phải làm sao?
Ta không luyện được đan sao?”
Tiểu Bạch tiến lên, vỗ vỗ chân nhỏ của cô:
“Ngươi phải tin mình, ngươi dùng cái chun vỡ còn luyện ra đan, huống chi giờ có lò, chắc chắn luyện được.”
A Chiêu không mấy tin:
“Thật không?”
Tiểu Bạch xoay não thật nhanh, lóe lên ý tưởng:
“Ngươi nghĩ xem, cái lò này là lò xấu, nó cứ bắt nạt ngươi, ngươi phải trả đũa nó.
Nó đã không muốn ngươi luyện thành, thì càng phải dùng nó luyện, có đúng không?”
Tiểu Bạch:
“Nó bắt nạt ngươi, ngươi không đánh lại sao?
Đương nhiên phải đánh lại rồi.”
A Chiêu thấy rất có lý, nắm chặt nắm tay:
“Đúng, ta phải đánh lại.”
Tiểu Bạch vội nói:
“Không phải đánh trực tiếp, mà dùng nó luyện ra đan, luyện thành tức là đánh lại nó.”
A Chiêu khí thế hừng hực đi tìm cái lò tính sổ, chuẩn bị luyện tiếp.
Có điều, cái lò khét đáy chưa rửa, Diệp Phong lại đi rửa lần nữa.
Lý Kinh Tuyết nhìn bóng lưng nhi nữ đầy cảm khái, nhi nữ ta thật kiên cường.
Nàng chuẩn bị xử lý gỗ làm nhà, vô ý thấy Đông Phương Mặc gần như hóa đá bên cạnh, hơi nghi hoặc:
“Tiểu Mặc?”
Ý nghĩ mơ hồ của Đông Phương Mặc dần quay về.
Cậu ngẩng đầu chạm phải ánh mắt lo lắng của Lý Kinh Tuyết:
“Tiểu Mặc, sao thế?
Có phải vết thương đau không?”
Đông Phương Mặc mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại chẳng biết phải nói sao.
“Vết thương ngươi chưa lành, hôm nay còn chạy cả ngày, mau nghỉ đi.”
Lý Kinh Tuyết nhìn vai cậu vẫn dán cao cầm máu, có chút áy náy:
Vết thương chưa lành mà còn để nó chạy đi chạy lại hai chuyến.