“Con…”
Đông Phương Mặc định nói mình không sao.
Nhưng lại cảm thấy mình rất có chuyện, cuối cùng cậu vẫn mở miệng:
“Tiểu Bạch vừa rồi nói gì vậy?”
“Hửm?”
“Nó nói nội đan của người… và kinh mạch?”
Đông Phương Mặc nhỏ giọng, có phần khó xử hỏi.
Lúc này cậu thậm chí còn chẳng gọi nổi hai tiếng a cha.
“Nội đan của ta gặp chút sự cố, đã không còn nữa.
Diệp đạo hữu mất trí nhớ, kinh mạch cũng không hiểu sao lại bị phong ấn.”
Lý Kinh Tuyết mỉm cười nói với cậu.
“Bây giờ ta và Diệp đạo hữu cũng chẳng khác gì người thường.”
Đông Phương Mặc:
Cái gì???
Lời nàng như sét đánh giữa trời quang, khiến Đông Phương Mặc ngẩn ngơ:
Giống người thường?
Vậy còn cái đùi vàng của cậu, tương lai tươi đẹp của cậu thì sao???
Đông Phương Mặc trơ mắt nhìn tương lai huy hoàng của mình mọc cánh bay đi mất.
Cậu cũng không biết mình làm sao mà nằm lại trên tấm chiếu cỏ ngoài trời kia.
Ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, chầm chậm nhắm mắt lại:
Không, nhất định đây chỉ là một giấc mơ.
Hai người đó chắc chắn là những tu sĩ rất lợi hại.
Những lời họ nói chỉ là muốn thử cậu thôi.
Đúng, nhất định là vậy.
Lý Kinh Tuyết thấy Đông Phương Mặc mơ mơ màng màng nằm xuống, hơi khó hiểu.
Nhưng thấy cậu không có gì nghiêm trọng, nghĩ rằng cậu chỉ mệt quá nên không để tâm nhiều.
Nửa ngày sau đó, A Chiêu vẫn đang chiến đấu với cái lò luyện đan kia.
Cháy khét không biết bao nhiêu lần, thất bại cũng chẳng ít.
Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Tiểu Bạch, lò luyện đan rốt cuộc cũng không còn bốc khói trắng nữa.
Cô cẩn thận thêm dược liệu, thỉnh thoảng cho thêm nước, rồi thêm chút củi.
Một lúc lâu sau, lò phát ra tiếng ù ù, làm A Chiêu giật mình.
Cô liên tục lùi lại vài bước, sợ nó lại phun ra khói trắng hăng hắc.
Tiểu Bạch nhìn cái lò luyện đan, nói với A Chiêu:
“Thành rồi.”
Nghe vậy, A Chiêu lấy tấm vải rách cẩn thận mở nắp lò.
Ngay khi nắp vừa mở, một mùi dược hương nồng nàn xộc ra.
Mùi này còn đậm hơn nước thuốc Hồi Xuân Đan mà cô từng nấu trước đây.
Chỉ cần hít một hơi, vốn đang mệt mỏi vì luyện đan cả ngày, A Chiêu cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Tiểu Bạch khẽ “ý” một tiếng, thò đầu nhìn vào trong lò.
Nhưng vì che mất ánh sáng nên chẳng thấy rõ, nó lùi ra một chút, nói với A Chiêu:
“Dùng muỗng múc thuốc ra xem.”
A Chiêu ngửi mùi thuốc, tự tin tăng thêm, gật đầu thật mạnh, lấy cái muỗng nấu cháo múc thử trong lò.
Ba viên thuốc màu nâu đen, to bằng móng út, nằm yên trong cái bát tre.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm ba viên đan đó, hồi lâu không nói.
A Chiêu:
“Tiểu Bạch, nói gì đi chứ.”
Tiểu Bạch với khuôn mặt lông lá lộ ra vẻ rất phức tạp:
“Có khi ngươi thật sự là thiên tài luyện đan.”
A Chiêu:
“Ngươi nói rồi mà, ta biết ta là thiên tài.”
Tiểu Bạch:
“Không, lần này khác.”
Ánh mắt nó rơi lên ba viên hồi xuân đan màu nâu đen:
“Ba viên này có đan văn.”
A Chiêu:
“Đan văn?”
Hương Hồi Xuân Đan rất nồng.
Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong ở không xa cũng nhận thấy khác lạ, liền đến xem.
Khi thấy ba viên đan có đan văn, ánh mắt Lý Kinh Tuyết lóe lên vẻ kinh ngạc:
“A Chiêu, là con luyện ra?”
A Chiêu gật đầu:
“Vâng, Tiểu Bạch nói đây là đan có đan văn, nhưng con không hiểu là gì.”
Tiểu Bạch vẫy đuôi giải thích:
“Đúng vậy, đan văn là điều mỗi đan tu trong giới tu chân đều theo đuổi.”
Đan dược luyện ra chia làm hai loại:
Có đan văn và không có đan văn.
Đa số đan dược đều không có đan văn, bề mặt trơn nhẵn.
Chỉ một số ít đan tu mới có thể luyện ra đan dược có đan văn.
Hiệu quả của chúng tốt hơn nhiều so với đan không có đan văn.
Tương truyền, đan văn có từ một đến chín đạo, đan văn càng nhiều, hiệu quả đan dược càng mạnh.
Đan có chín đạo đan văn được gọi là cực phẩm linh đan, hiếm có trên đời.
Nghe nói thời thượng cổ từng có một vị đại đan sư luyện ra chín đạo đan văn.
Thậm chí dẫn xuống chín mươi chín đạo thiên lôi, mới khiến viên đan ấy hiện thế.
Nghe nói cuối cùng vị đan sư đó nhờ viên đan ấy mà độ kiếp phi thăng thành tiên.
Nghe tới đây, mắt A Chiêu sáng rực:
“Luyện đan cũng có thể thành tiên sao?”
Tiểu Bạch gật đầu:
“Đương nhiên, kiếm tu đi kiếm đạo, đan tu tu đan đạo, chỉ cần cố gắng tu luyện đều có thể phi thăng.”
A Chiêu hỏi:
“Vậy nếu ta luyện cả hai thì sao?”
“Hả?”
Tiểu Bạch nhất thời chưa hiểu.
A Chiêu nói:
“Ý ta là, nếu ta vừa luyện kiếm vừa luyện đan.
Chẳng phải sẽ nhanh chóng thành tiên nữ sao?”
Tiểu Bạch: …
“Cái này ta cũng không rõ, vì đa số người đều chuyên một đạo.
Rất ít ai song tu cả đan và kiếm, cùng lắm chỉ hiểu sơ một đường khác.”
Tiểu Bạch suy nghĩ rồi nói:
“Người song tu cả hai đều rất lợi hại.”
A Chiêu nghe vậy càng thêm khẳng định:
“Ta muốn song tu đan kiếm, ta muốn trở thành một người thật lợi hại.”
Tiểu Bạch: …
“Vậy ngươi cố gắng đi.”
Lý Kinh Tuyết khích lệ nhi nữ:
“A Chiêu nhất định làm được.”
Con bé thật sự rất lợi hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Phong:
“Đan kiếm song tu, nghe thôi đã thấy lợi hại.”
Nghe cha nương khen, A Chiêu không chờ nổi, chỉ vào ba viên Hồi Xuân Đan có đan văn trước mặt:
“Ta luyện ra đan có đan văn, vậy ta sắp thành tiên chưa?”
Lý Kinh Tuyết: …
Diệp Phong: …
“Hiện tại thì không.”
Tiểu Bạch thẳng thắn nói:
“Ba viên này, một viên có một đạo đan văn, hai viên còn lại chỉ có nửa đạo.
Muốn nhờ luyện ra chín đạo đan văn mà phi thăng thành tiên, còn sớm lắm.”
A Chiêu không nản:
“Vậy ta sẽ cố gắng luyện đan, sớm ngày luyện ra chín đạo đan văn.”
Nói rồi A Chiêu lại tiếp tục luyện đan.
Lý Kinh Tuyết thấy con tràn đầy động lực, không khỏi nở nụ cười hài lòng, rồi cùng Diệp Phong tiếp tục xử lý gỗ.
Bên trong vách trời đã phát hiện ma khí, tốt nhất nên sớm dựng nhà rời khỏi nơi này.
Tiểu Bạch ngồi đó nhìn ba viên hồi xuân đan màu nâu đen.
Lại ngước nhìn bóng dáng chăm chỉ luyện đan của cô bé, ánh mắt thú đen lóe lên vẻ khó hiểu.
Nó nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, vì sao ba viên đan này lại có đan văn?
Ngoài dược liệu là linh thực, bản thân A Chiêu không có linh lực.
Dùng cũng chỉ là lửa và nước phàm tục, sao lại luyện ra được đan có đan văn?
Dù hai viên kia đan văn không hoàn chỉnh, nhưng vẫn là đan có đan văn.
Chẳng lẽ là do cái lò luyện đan?
Ánh mắt Tiểu Bạch rơi lên cái lò đen bóng, đôi mắt thú vàng kim chớp nhẹ.
Kim quang tan đi, chỉ là một lò luyện đan hạ phẩm bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Loại bỏ từng khả năng, Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cô bé đang nhóm lửa.
Vậy ra… con người mới là yếu tố chính.
Nhưng thế này cũng quá hoang đường, đến mức có thể nói là nhi nữ ruột của thiên đạo cũng không ngoa.
Hơn nữa…
Tiểu Bạch ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, trong ký ức truyền thừa nói rằng:
Đan có đan văn trước khi ra lò đều phải bị thiên lôi đánh vài cái.
Vậy mà đan của A Chiêu không bị sét đánh?
Chẳng lẽ do đang ở dưới Vực Diệt Tiên?
Đại lục Hỗn Độn, lãnh địa ma tộc
Trong cung điện hoa lệ mà âm trầm, có kẻ mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực nổi bật giữa màn đêm:
“Ám Nhất.”
“Vút!”
Một bóng người lóe lên, cung kính quỳ trước mặt:
“Chủ nhân.”
“Bên kia có dị động gì không?”
“Hồi bẩm chủ nhân, vẫn luôn có người canh giữ, không có động tĩnh.”
“Ừ, tiếp tục để mắt.
Bản tọa cảm thấy kẻ đó sắp xuất hiện, hễ hắn lộ mặt, lập tức g.i.ế.c chết.”
“Tuân lệnh!”
Trong lúc Tiểu Bạch vẫn nghĩ mãi không thông, A Chiêu lại luyện xong một lò đan.
Cô mở nắp lò, hương dược nồng nàn lại tỏa ra.
Lần này tỉ lệ thành đan cao hơn, ra được năm viên.
Nhưng chỉ có một viên có đan văn hoàn chỉnh, bốn viên còn lại đều không trọn vẹn.
A Chiêu cẩn thận xem từng viên, đếm rồi thở dài, nói rất thất vọng:
“Vẫn chưa có chín đạo.”
Tiểu Bạch:
Chín đạo cái gì chứ.
Nó quyết định phải giải thích cho A Chiêu rõ ràng.
Đừng tưởng luyện ra chín đạo đan văn dễ như ăn cơm.
Từ xưa đến nay chỉ có thời thượng cổ mới có một vị luyện ra được.
Đan sư luyện ra tám đạo đan văn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí nhiều đan sư cả đời chưa từng luyện ra nổi một viên có đan văn.
“Cho nên ngươi đừng mơ cao, cứ từng bước.
Trước tiên luyện sao cho cả lò đều có đan văn, rồi mới cố gắng luyện ra hai đạo.”
A Chiêu:
“Được.”
Cô nhìn tám viên Hồi Xuân Đan có đan văn, lại nhìn Tiểu Bạch:
“Thuốc này thực sự hiệu quả hơn thuốc nước sao?”
Tiểu Bạch:
“Đương nhiên, ngươi không thấy chỉ ngửi thôi đã thấy tỉnh táo hơn sao?”
Nghe nó nói, A Chiêu nhớ lại, quả thật là vậy.
Cô nói:
“Vậy Tiểu Bạch có muốn ăn một viên không?”
Tiểu Bạch do dự một chút rồi từ chối:
“Ta không có thương tích gì, đan có đan văn rất hiếm, để cha nương hay ca ca ngươi dùng đi, họ cần hơn.”
A Chiêu thấy hợp lý, bưng ống tre chứa đan chạy đến trước mặt Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong.
Cô nhét cho mỗi người hai viên Hồi Xuân Đan màu nâu đen, nói ngắn gọn:
“A nương, a cha, đây, ăn đi.”
Lý Kinh Tuyết nhìn viên Hồi Xuân Đan trong tay, hiếm khi do dự:
“Đan này có đan văn, hay là giữ lại, nhỡ sau này cần thì sao?”
“Không sao, a nương ăn đi, con còn có thể luyện nữa.”
A Chiêu vừa nói vừa đưa mấy viên còn lại:
“Con vừa luyện thêm năm viên.”
Lý Kinh Tuyết: …
Tài năng nhi nữ cao đến mức khiến người ta không thể ghen.
“A nương, mau ăn đi, biết đâu ăn xong vết thương lành hẳn đó.”
A Chiêu giục.
Khi biết đan mình luyện có hiệu quả, A Chiêu hăng hái hẳn:
“A nương mau ăn đi, ăn rồi sẽ mau khỏi hơn.”
Lý Kinh Tuyết:
“Được.”
Tiểu Bạch, vốn chỉ làm nền, nghe lời này liền chăm chú nhìn.
Chỉ thấy nàng cầm một viên Hồi Xuân Đann màu nâu đen, bỏ vào miệng nhai hai cái.
Tiểu Bạch:
Nhìn chằm chằm.
Lý Kinh Tuyết nhai vài cái rồi nuốt, mỉm cười nhìn nhin nữ đang mong chờ:
“Đan này quả thực hiệu quả hơn nhiều so với thuốc nước Hồi Xuân Đan trước đó.”
Nàng đặt viên còn lại xuống:
“Dược lực mạnh lắm, ta để lát nữa mới ăn viên thứ hai, không thì cơ thể chịu không nổi.”
“Được.”
A Chiêu ngước nhìn trời nói với nương:
“Lát nữa con sẽ nhắc a nương uống thuốc.”
Lý Kinh Tuyết: …
“Cảm ơn A Chiêu.”