A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 48: Kẻ xấu xuất hiện trong nhà A Chiêu



Chẳng lẽ…

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào Diệp Phong.

Chẳng lẽ trong cơ thể nam nhân này đã không còn chút tạp chất nào sao?

Hắn rốt cuộc là ai?

 

 

Bất kể ở giai đoạn nào của tu chân giả, trong cơ thể đều sẽ tích tụ một ít tạp chất.

Trừ khi kẻ này đã thành tiên…

Không, không, không!

Tiểu Bạch lập tức cắt ngang suy nghĩ nực cười ấy của mình, thầm nghĩ:

Sao có thể chứ, không thể nào!

 

 

Bên cạnh, A Chiêu nói:

“Ta lại đi luyện thêm một lò Tẩy Thiên Đan nữa.”

Tiểu Bạch đưa mắt nhìn tiểu cô nương.

Đúng rồi, dù Diệp Phong có kỳ lạ, thần bí đến đâu, cũng không bằng cô bé này.

 

 

Ma Cung

“Chủ nhân, bên kia có dị động.”

 

 

Người đang nhắm mắt nghỉ ngơi lập tức mở mắt:

“Dị động gì?”

 

 

“Mật thám phát hiện trên không Vực Diệt Tiên xuất hiện kiếp vân, nhưng kiếp vân chưa kịp giáng xuống đã tan biến.”

 

 

“Hà, nhất định là kẻ đó xuất hiện rồi.”

Nam nhân mắt đỏ, trên mặt lộ vẻ vặn vẹo:

“Bên dưới Vực Diệt Tiên không chỉ có thể che chắn sự dò xét của kẻ khác.

Ngay cả Thiên Đạo cũng bị che giấu.

Kiếp vân đó ắt là cảm ứng được có dị động dưới vực, nhưng tìm không ra mới tiêu tán.”

 

 

Hắn nói xong lập tức ra lệnh:

“Phái người vào g.i.ế.c c.h.ế.t tên đáng c.h.ế.t đó.”

 

 

“... Dưới vực có trận pháp, người của chúng ta không vào được.”

Thuộc hạ do dự.

 

 

“Người có tu vi sẽ vào không được.

Tìm một nhóm kẻ tu vi thấp mang theo pháp bảo che giấu tu vi mà vào.

Bảo họ hoàn thành nhiệm vụ, bổn tọa tất có trọng thưởng.”

 

 

Khi A Chiêu tiếp tục luyện Tẩy Thiên Đan, Đông Phương Mặc ôm bụng, lảo đảo trở về.

Chưa kịp đến gần, A Chiêu đã ngửi thấy mùi hôi nồng nặc, tiểu cô nương lập tức bịt mũi:

“A huynh, hôi quá!”

 

 

Đông Phương Mặc dừng bước, cúi đầu nhìn làn da của mình.

Trên da là một lớp bùn đen vừa dày vừa hôi.

Cậu cười khổ, mở miệng hỏi:

“A Chiêu, muội cho ta ăn cái gì vậy…”

Chưa kịp hỏi xong, bụng cậu lại co rút một trận, đành vội vã chạy đi giải quyết vấn đề trong bụng.

 

 

A Chiêu lo lắng nhìn bóng lưng cậu đi xa, quay đầu hỏi Tiểu Bạch:

“A huynh như vậy thật sự không sao chứ?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Không có chuyện lớn đâu, đợi thuốc hết tác dụng là được.”

 

 

A Chiêu vẫn còn lo lắng, vừa luyện đan vừa thỉnh thoảng liếc về phía bụi cỏ nơi Đông Phương Mặc đang ở.

Mấy lần, cậu lảo đảo đứng lên, chưa đi được mấy bước đã lại ngồi sụp xuống.

 

 

A Chiêu hỏi Tiểu Bạch:

“A huynh có phải trước đó ăn nhiều lắm nên mới đi lâu vậy không?”

 

 

Tiểu Bạch: …

Không biết phải giải thích thế nào với ngươi nữa.

 

 

Lý Kinh Tuyết lợp xong tấm ván gỗ cuối cùng trên mái, lại phủ lên lớp cỏ khô đã chuẩn bị sẵn.

Một căn nhà gỗ mới toanh đã hoàn thành.

 

 

Nhà gỗ chia thành chính sảnh, đông phòng, tây phòng.

Chính sảnh dùng để ăn uống, tiếp khách, hai phòng đông tây để ở.

Lý Kinh Tuyết và A Chiêu ở một phòng, Diệp Phong và Đông Phương Mặc ở một phòng.

 

 

Lý Kinh Tuyết đến gọi nhi nữ đi xem nhà mới dựng, không thấy Đông Phương Mặc đâu liền hỏi:

“Tiểu Mặc đâu?”

 

 

“Bên kia.”

A Chiêu chỉ hướng cậu đang ở.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn theo, chỉ thấy một mảng cỏ rậm rạp.

Nàng: ???

 

 

“A huynh bị đau bụng, còn hôi lắm.”

A Chiêu nói.

 

 

Lý Kinh Tuyết sững người.

Vì muốn sớm hoàn thành căn nhà mới nên không chú ý lắm bên này.

Giờ nhớ lại, thiếu niên dường như đã chạy qua chạy lại mấy lần.

Nàng vẫn tưởng cậu đang chơi với A Chiêu.

 

 

“Đau bụng? Hôi lắm?”

Lý Kinh Tuyết cảm thấy tình trạng của nhi tử mới này nghe có vẻ quen, nàng hỏi:

“Con có cho Tiểu Mặc ăn đan dược gì không?”

 

 

“Ừ, ăn Tẩy Thiên Đan.”

A Chiêu gật đầu.

 

 

Lý Kinh Tuyết tưởng mình nghe nhầm:

“Đan gì?”

 

 

A Chiêu tưởng mình nói nhỏ quá, a nương không nghe rõ, cô liền lớn tiếng:

“Tẩy Thiên Đan.”

 

 

“Tẩy Thiên Đan?”

Lý Kinh Tuyết xác nhận mình không nghe sai, tim khẽ hẫng một nhịp:

“Tẩy Thiên Đan từ đâu ra?”

 

 

Tẩy Thiên Đan là loại đan dược tương truyền từ thời thượng cổ.

Nó có thể tẩy sạch tạp chất kinh mạch tu chân giả.

Thậm chí khiến kẻ không có linh căn cũng sinh ra linh căn.

Chẳng phải đã thất truyền từ lâu rồi sao?

 

 

A Chiêu chỉ lò đan trước mặt:

“Con luyện.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn chiếc lò đan nhỏ trước mặt A Chiêu.

Bên dưới là bếp lò đơn sơ xếp bằng đá, lại nhìn sang Tiểu Bạch, nó hừ một tiếng:

“Chút Tẩy Thiên Đan mà thôi, có gì phải ngạc nhiên.”

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy vậy, trong lòng mơ hồ đoán ra, nàng hỏi:

“Đan phương của Tẩy Thiên Đan...?”

 

 

Tiểu Bạch ngẩng cằm:

“Không sai, là bổn tọa cho.”

 

 

Lý Kinh Tuyết khẽ sững.

Nàng chợt nhớ đến đan phương Tẩy Linh Đan trước đó.

Lại nhớ đến việc nó luôn kêu mình là thần thú.

Đoán rằng những đan phương thất truyền này hẳn là ký ức huyết mạch truyền thừa của nó.

 

 

Nhưng… có thần thú nào lại truyền thừa ký ức đan phương?

Lý Kinh Tuyết lục lại trong đầu những sách mình từng đọc, không nhớ ra có thần thú nào làm vậy cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Này!”

Giọng Tiểu Bạch kéo nàng về thực tại, cằm nó ngẩng cao hơn:

“Bổn tọa có phải rất lợi hại không?”

 

 

Trên khuôn mặt lông xù kia như viết rõ:

Mau khen ta, mau khen ta.

 

 

Lý Kinh Tuyết bật cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch thật lợi hại, lại biết nhiều đan phương ghê gớm như vậy.”

 

 

Tiểu Bạch đắc ý hừ hai tiếng:

“Tất nhiên, cũng không nhìn xem bổn tọa là ai…

Này!

Không được xoa đầu bổn tọa, cũng không được gọi bổn tọa là Tiểu Bạch, cái tên đó quê chết.”

 

 

Lý Kinh Tuyết thuận lời thu tay lại, hỏi:

“Vậy ta nên gọi ngươi là gì?”

 

 

“Ờ…”

Tiểu Bạch khựng lại, im lặng một hồi, không vui lắm:

“Thôi, tên chỉ là một cách gọi thôi, bổn tọa cho phép ngươi gọi là Tiểu Bạch đại nhân.”

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Được rồi, Tiểu Bạch đại nhân.”

 

 

Nghe nàng nói vậy, đuôi nó dựng lên, không ngừng vẫy, rõ ràng là rất vui.

Lý Kinh Tuyết cười khẽ, đúng là tuổi còn nhỏ, dễ dỗ.

 

 

Đông Phương Mặc tiêu chảy rất lâu, hơn một canh giờ mới dừng được, lảo đảo trở về.

A Chiêu bịt mũi đứng thật xa, nhìn a huynh toàn thân đen sì, da dẻ một lớp bùn đen dày cộp, hét lớn:

“A huynh, huynh không sao chứ?”

 

 

Đông Phương Mặc ngẩng đầu nhìn muội muội mình đứng xa xa, khóe môi nhếch lên một chút, yếu ớt đáp:

“Không ổn lắm, chân nhũn rồi.”

 

 

A Chiêu nghiêng đầu nghĩ:

“Có cần ăn Hồi Xuân Đan không?”

 

 

Đông Phương Mặc dứt khoát:

“Cần.”

 

 

A Chiêu lấy một bình Hồi Xuân Đan cho cậu.

Vì cậu quá hôi, cô đứng xa ném mạnh bình đan dược về phía cậu.

 

 

Đông Phương Mặc cúi xuống nhặt, chẳng quan tâm nhiều.

Cậu mở nắp bình, trực tiếp đổ thuốc vào miệng, vừa ăn được hai viên, bụng cậu lại réo "ục" một tiếng.

Sắc mặt Đông Phương Mặc hơi biến, vội vàng đặt Hồi Xuân Đan xuống, ôm bụng chạy đi.

 

 

Có lẽ vì trong cơ thể tạp chất quá nhiều, cậu đi tiêu chảy từ ban ngày đến tận đêm.

Nếu không nhờ A Chiêu kịp thời bón cho cậu rất nhiều Hồi Xuân Đan, e rằng cậu đã hư thoát mà chết.

 

 

Nửa đêm về sau, cậu mới thôi, liền cởi đồ, nhảy xuống sông tắm rửa từ trong ra ngoài thật sạch.

Tắm xong, cậu mệt mỏi rã rời, lăn ra ngủ.

 

 

A Chiêu đứng cạnh giường tre, cúi đầu nhìn thiếu niên ngủ say, hơi khó hiểu hỏi Tiểu Bạch:

“A huynh có phải thay đổi rồi không?”

 

 

“Bình thường thôi, Tẩy Thiên Đan mà, rửa sạch tạp chất cơ thể, cậu ta trắng hơn, đẹp trai hơn là chuyện bình thường.”

 

 

A Chiêu:

“Vậy khi nào A huynh mới tỉnh?”

 

 

“Ngủ đủ sẽ tỉnh.”

 

 

A Chiêu mặt nhỏ buồn rầu:

“Huynh ngủ một ngày một đêm rồi đó.”

 

 

Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong vào Hắc Sắc Thiên Bích tìm lối ra.

Tiện thể hái thuốc, trong nhà chỉ còn A Chiêu với Đông Phương Mặc.

Cậu mãi không tỉnh, dược liệu trong nhà bị A Chiêu luyện hết thành đan.

 

 

Khoảng thời gian này, A Chiêu siêng năng luyện đan đã quen rồi.

Nay bỗng dưng không có việc làm, thời gian trôi chậm hẳn.

A nương, a cha lo trong Hắc Sắc Thiên Bích nguy hiểm, nên từ chối lời xin đi theo của A Chiêu.

 

 

A Chiêu biết a nương a cha là đi làm việc chính, cũng không năn nỉ đòi theo.

Cô mới không giống Đại Bảo suốt ngày quậy phá, cô là một hài tử ngoan ngoãn biết nghe lời.

A Chiêu rời phòng Đông Phương Mặc đang ngủ, chạy ra sân tưới nước cho vườn rau.

 

 

Ừ, đúng vậy, sau khi dựng nhà xong.

Lý Kinh Tuyết tiện tay chặt nhiều tre, rào lại khoảng đất trước nhà, khai khẩn thành một mảnh vườn rau.

Dù giờ vườn chưa trồng gì, nhưng cũng không ngăn được A Chiêu rảnh rỗi đi tưới nước.

 

 

Tiểu Bạch: …

Nhìn ra rồi, cô bé thật sự rất rảnh.

 

 

Tưới vườn xong, A Chiêu lại cầm chổi dọn dẹp, dọn dẹp xong, cô nhìn trời lẩm bẩm:

“Không biết a nương họ bao giờ mới về, ta có nên nấu cơm không nhỉ.”

 

 

Tiểu Bạch: “…”

Nó chịu hết nổi, lên tiếng:

“Tổ tông, nghỉ chút được không?”

 

 

A Chiêu:

“Buồn chán quá.”

 

 

Cô nghĩ nghĩ rồi nhìn Tiểu Bạch:

“Hay ngươi kể ta nghe mấy chuyện bên ngoài đi?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Chuyện bên ngoài có gì hay mà nghe…”

Lời còn chưa dứt, toàn thân lông nó dựng đứng, cảnh giác nhìn vào trong sân.

 

 

A Chiêu ngẩn ra, quay đầu theo ánh mắt nó nhìn.

Một nam nhân áo đen bề ngoài bình thường đang đứng trên mảnh vườn vừa được cô tưới nước.

 

 

A Chiêu nhíu mày, có chút không vui:

“Thúc thúc, tránh ra một chút, ngươi giẫm lên vườn nhà ta rồi.”

 

 

Nam nhân áo đen định mở miệng nói gì đó...

Nghe cô nói thế thì khựng lại, cúi đầu nhìn mảnh đất ướt dưới chân.

Hắn: …

 

 

Tiểu Bạch hạ giọng nói với A Chiêu:

“Người này có vấn đề, ngươi cẩn thận.”

 

 

A Chiêu chớp mắt, cũng hạ giọng hỏi:

“Là kẻ xấu?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Loại rất xấu, làm đủ chuyện xấu xa rồi.”

 

 

A Chiêu giật mình, rồi có chút hưng phấn:

“Thế thì đúng là đại ác nhân rồi.”

 

 

Tiểu Bạch nghe vậy, không khỏi nhìn cô nhiều lần, đối diện ánh mắt cô sáng lấp lánh.

Thấy cô như thế, nó vội nhắc khẽ:

“Đừng làm bậy, hắn đã từng g.i.ế.c người, toàn thân đều là ma khí.

Đại khái chính là kẻ mà a nương các ngươi vẫn luôn tìm.”