Đông Phương Mặc giúp cô cọ sạch cái lò luyện đan đã bị cháy khét, cậu nhìn cô bé ỉu xìu rồi nói:
“Hay là hôm nay ta không luyện nữa nhé?
Nghỉ ngơi chút, hôm khác luyện tiếp.”
“Không!”
A Chiêu từ chối đề nghị của cậu, trong mắt lóe lên ánh lửa kiên định, cô nói chắc nịch:
“Muội muốn luyện tiếp.”
Nói xong, cô xắn tay áo, tiếp tục bắt tay vào luyện đan.
Thấy cô bé chăm chú như vậy, Đông Phương Mặc cũng không tiện làm phiền.
A Chiêu hăng hái thêm dược liệu, châm củi, thêm nước…
Thời gian trôi qua lúc nào không hay.
A Chiêu đã cho hết dược liệu vào, lo lắng nhìn chiếc lò luyện đan đen bóng.
Cô đợi mãi mà chẳng thấy lò đan bốc ra khói trắng.
Cô cầm miếng giẻ rách bên cạnh, cẩn thận mở nắp lò, thò đầu nhìn vào, lờ mờ thấy hình dạng một viên đan dược.
A Chiêu khẽ khàng lật úp lò đan, một viên đan dược màu nâu, cỡ đầu ngón út, lăn ra ngoài.
Cô lại lắc lắc lò, không thấy thêm viên nào khác.
A Chiêu:
Thành rồi?
Một viên thôi à?
Cô do dự nhìn viên đan dược tròn trịa màu nâu ấy, ngồi xổm xuống, dùng cành cây khẩy thử.
Viên đan dược này màu không giống Hồi Xuân Đan, cũng không có đan văn.
Thành công?
Hay thất bại?
“Thành rồi?”
Tiểu Bạch vẫn luôn quan sát cô bé, nhảy lại gần.
A Chiêu:
“Không biết nữa, nó trông không giống Hồi Xuân Đan.”
Tiểu Bạch nhìn viên Tẩy Thiên Đan, nói:
“Thành rồi, là đan dược bình thường đó.”
A Chiêu hơi khó hiểu:
“Thế à?”
Tiểu Bạch:
“Đúng thế.”
Cái thứ đen sì sì trước kia ngươi luyện ra mới là bất thường đó.
Tiểu Bạch nhìn viên đan vàng nâu trước mắt, cảm động không thôi:
Cuối cùng cũng luyện ra một viên màu sắc bình thường.
A Chiêu dùng ngón cái và ngón trỏ nhặt viên Tẩy Thiên Đan ấy lên:
“Ta nếm thử nhé?”
Đuôi Tiểu Bạch khẽ vẫy:
“Nếm đi, có lợi cho ngươi đấy, nhưng ngươi…”
Chưa kịp nói xong, A Chiêu đã nhét viên đan vào miệng, nhai nhai, ừm, không đắng, hơi thơm thơm mùi thuốc.
A Chiêu ăn hết viên Tẩy Thiên Đan, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Tiểu Bạch, cô hỏi:
“Sao vậy?”
“Ta còn chưa nói hết mà, sao ngươi lại ăn luôn rồi?”
Tiểu Bạch nói.
A Chiêu hơi ngơ:
“Ngươi bảo ăn được mà.”
Tiểu Bạch: “…”
Nó bảo:
“Tẩy Thiên Đan không giống đan dược bình thường, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.”
A Chiêu:
“Chuẩn bị gì?”
Tiểu Bạch giải thích:
“Tẩy Thiên, nghĩa là rửa sạch tạp chất trong cơ thể, giúp bản thân trở nên tốt hơn.”
A Chiêu nghiêng đầu:
“Nghe có vẻ tốt mà.”
Tiểu Bạch:
“Ngươi ăn ngũ cốc, cơm nước phàm tục lâu ngày, trong cơ thể sẽ có nhiều tạp chất.
Viên đan này sẽ giúp ngươi thải hết ra, cả người sẽ bốc mùi, còn có thể bị tiêu chảy, không ngừng thải tạp chất.”
A Chiêu lo lắng hỏi:
“Vậy phải tiêu chảy đến bao giờ?”
Tiểu Bạch:
“Đến khi thuốc hết tác dụng hoặc đến khi ngươi thải sạch tạp chất trong người.”
A Chiêu hơi sợ:
“Nghe đáng sợ quá.”
Tiểu Bạch bất lực:
“Ta vốn định để ngươi chuẩn bị tâm lý xong rồi mới ăn.”
Kết quả là đứa nhỏ này không đợi nó nói hết, đã nuốt chửng viên Tẩy Thiên Đan rồi.
A Chiêu ngó nghiêng xung quanh, Tiểu Bạch hỏi:
“Ngươi tìm gì?”
A Chiêu nghiêm túc đáp:
“Tìm chỗ ngồi xổm thích hợp.”
Tiểu Bạch: …
A Chiêu nhanh chóng tìm được một bụi cỏ kín đáo.
Cô chạy qua xem xét, rất hài lòng, rồi bắt đầu chờ bụng có phản ứng.
Thế nhưng…
Thời gian trôi qua dần, bụng nàng chẳng có phản ứng gì.
A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn nhau.
A Chiêu hỏi:
“Ta không tiêu chảy mà?”
Tiểu Bạch:
“Là chưa.”
A Chiêu:
“Tại sao?”
Tiểu Bạch:
“Làm sao ta biết được?”
A Chiêu:
“Ngươi chẳng phải cái gì cũng biết à?”
Tiểu Bạch:
“Ta chỉ biết đa số chuyện trên đời thôi.”
A Chiêu:
“Vậy à.”
Cô có vẻ vừa bất lực vừa thất vọng với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch: …
A Chiêu ngồi lại trên chiếc ghế gỗ nhỏ, hai tay chống cái má phúng phính, trầm tư:
“Chẳng lẽ viên đan lúc nãy không có tác dụng?”
Tiểu Bạch cũng nghĩ không ra:
“Không thể nào, ta cảm giác nó đã luyện thành rồi.”
A Chiêu suy nghĩ một lúc, rồi dứt khoát:
“Ta luyện thêm một lò nữa xem sao.”
Có kinh nghiệm lần đầu, lần thứ hai luyện đan rất thuận lợi.
Nửa canh giờ sau, A Chiêu mở nắp lò, lật úp, đổ ra.
Hai viên đan rơi ra trước mắt A Chiêu và Tiểu Bạch.
Hai viên này màu nâu đen, không có đan văn, màu sắc giống Hồi Xuân Đan trước đây.
Không biết có phải do Tiểu Bạch bị ám ảnh tâm lý hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó cứ cảm giác hai viên này tỏa ra một khí tức kiểu:
Ngươi mà ăn, lập tức sẽ buồn nôn ói mửa.
A Chiêu vỗ tay:
“Màu này mới đúng.”
Nói rồi cô cầm lấy một viên chuẩn bị ăn, Tiểu Bạch lập tức đưa chân chặn lại:
“Đừng.”
A Chiêu khó hiểu nhìn nó:
“Hử?”
Tiểu Bạch sợ cô bé ăn xong lại phải chịu đựng mùi vị khó tả, đầu óc nhanh chóng nghĩ ra lý do:
“Ngươi vừa rồi đã ăn một viên nhưng không có hiệu quả.
Hai viên này phải để người khác thử, mới biết là do đan hay do người.”
A Chiêu thấy Tiểu Bạch nói có lý.
Cô nhìn về phía a nương đang xây nhà không xa, do dự một chút.
Lại nhìn a cha đang chuyển gỗ, cuối cùng ánh mắt rơi lên người a huynh.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa ba người, rất khó xử:
“Chỉ có hai viên, cho ai bây giờ?”
Tiểu Bạch nghĩ rồi bảo:
“A nương ngươi giờ không có nội đan, căn cơ lại bị tổn hại.
Nàng ăn cũng không hiệu quả, cho a cha ngươi và Tiểu Mặc trước đi.”
A Chiêu thấy cũng hợp lý, gật đầu, cầm hai viên đan nâu đen chạy đi.
Đầu tiên cô chạy đến trước mặt Diệp Phong, giọng non nớt gọi:
“A cha~”
Diệp Phong:
“Sao thế?”
“Đan dược con mới luyện, ăn đi!”
A Chiêu đưa một viên nâu đen cho Diệp Phong.
Diệp Phong nhìn viên đan, không nghĩ nhiều, tưởng là Hồi Xuân Đan.
Dù vị nó khó ăn, nhưng là nhi nữ khổ công luyện ra, hắn không nỡ phụ lòng, nhận lấy rồi nuốt luôn viên Tẩy Thiên Đan.
Vị đan này cũng khó ăn như trước, chỉ là không có cảm giác ấm áp lan tỏa như lần trước.
Diệp Phong hơi ngạc nhiên, nhưng không nghĩ nhiều, cho rằng lần này hiệu quả bình thường thôi.
A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Phong khó hiểu:
“Sao vậy?”
A Chiêu ngước đầu hỏi:
“A cha, người có muốn đi ngoài không?”
Diệp Phong: “…”
Tuy không hiểu sao nhi nữ hỏi vậy, nhưng hắn vẫn trả lời thật:
“Không.”
A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn nhau, Tiểu Bạch nói:
“Hắn vốn có tu vi, có lẽ tạp chất ít, không tiêu chảy, chỉ có thể bốc mùi thôi.”
Nghe Tiểu Bạch nói, A Chiêu lập tức nhìn chằm chằm Diệp Phong, sợ bỏ lỡ quá trình hắn biến mùi.
Diệp Phong thấy vậy hỏi:
“Còn gì nữa không?”
A Chiêu lắc đầu:
“Không có gì.”
Diệp Phong:
“Vậy ta làm tiếp nhé?”
A Chiêu:
“Đi đi.”
Diệp Phong dặn con:
“Đừng lại gần, cẩn thận bị gỗ đập trúng.”
A Chiêu ngoan ngoãn lùi lại.
Diệp Phong thấy vậy liền tiếp tục vác gỗ, đưa cho Lý Kinh Tuyết đang đứng trên tường.
Ngôi nhà mà Lý Kinh Tuyết dựng là một căn nhà gỗ.
Trong mắt nàng, làm nhà gỗ tiện hơn nhiều so với nhà đá hay nhà gạch, chỉ cần xử lý gỗ tốt là được.
Nhờ có Tiểu Hắc của Diệp Phong.
Thêm thanh kiếm và con d.a.o mà A Chiêu nhặt được trước đó.
Họ cũng không thiếu dụng cụ chặt cây, xẻ gỗ.
Vì đã chuẩn bị sẵn vật liệu, việc dựng nhà gỗ khá thuận lợi.
Nửa ngày đã xong phần lớn, giờ chuẩn bị lợp mái.
A Chiêu và Tiểu Bạch ngồi không xa, nhìn Diệp Phong khuân gỗ.
Qua một hồi lâu, Diệp Phong vẫn không có biến hóa gì.
A Chiêu không nhịn được nhìn Tiểu Bạch:
“Viên đan này chẳng có tác dụng gì à?”
Tiểu Bạch:
“Không thể nào, tuyệt đối không thể.”
Ánh mắt nó nhìn sang Đông Phương Mặc đang xử lý gỗ bên cạnh:
“Mau, cho a huynh ngươi ăn một viên.”
Nó không tin, một viên Tẩy Thiên Đan có thể tẩy kinh mạch, trục tạp chất trong cơ thể lại không có tác dụng.
Đông Phương Mặc thấy cô bé đưa viên đan nâu đen, cũng không nghĩ nhiều.
Cậu tưởng là Hồi Xuân Đan, vui vẻ nhận rồi nuốt luôn.
A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cậu, như muốn nhìn ra hoa trên mặt.
Đông Phương Mặc thấy muội muội và Tiểu Bạch kỳ quái, đưa tay sờ mặt:
“Sao…”
“Ục!!”
Chưa kịp nói xong, bụng cậu réo lên.
Sắc mặt Đông Phương Mặc biến đổi, ôm bụng nhìn quanh.
A Chiêu vốn đã tìm sẵn chỗ cho mình, lập tức nhét đống lá cây vào tay cậu, chỉ về phía bụi cỏ:
“A huynh, bên kia.”
Đông Phương Mặc nhìn theo hướng cô chỉ, thấy bụi cỏ rậm rạp, cầm đống lá, trên mặt hiện vẻ cảm kích:
“Cảm ơn muội…”
“Ục!”
Bụng cậu lại réo.
Đông Phương Mặc gần như bật dậy, lao nhanh về phía bụi cỏ ấy.
Trước khi cậu rời đi, A Chiêu đã ngửi thấy một mùi khó chịu.
A Chiêu chớp mắt, nhìn bóng lưng Đông Phương Mặc biến mất nơi xa, quay đầu hỏi Tiểu Bạch:
“A huynh vừa rồi có phải đen lại không?”
Da Đông Phương Mặc vốn không trắng, nhưng cũng không đến mức đen thế.
“Đó là tạp chất trong cơ thể cậu ta bị thải ra.”
Tiểu Bạch nói.
A Chiêu:
“Tẩy Thiên Đan hình như thật sự có tác dụng nhỉ.”
Tiểu Bạch:
“Bỏ chữ hình như đi, nó có tác dụng thật.
Ta không thể nào dạy ngươi đan phương vô dụng.”
A Chiêu:
“Vậy sao ta với a cha ăn mà chẳng thấy gì?”
“…”
Tiểu Bạch im lặng.
Đúng nhỉ, sao A Chiêu và Diệp Phong ăn lại không phản ứng?
Nó nhìn A Chiêu, rồi lại nhìn Diệp Phong ở xa, rất khó hiểu.
A Chiêu lại nói:
“Hơn nữa viên ta ăn lúc đầu màu không giống hai viên này, có phải là chưa luyện thành không?”
Tiểu Bạch lưỡng lự:
“Không đúng, ta thấy là thành rồi.”
A Chiêu:
“Nhưng màu khác mà.”
Tiểu Bạch nhất thời không biết nói sao.
Chẳng lẽ viên đầu tiên thật sự thất bại?
Không đúng, cho dù viên đầu tiên thất bại, viên thứ hai, thứ ba rõ ràng cùng màu.
Vậy tại sao Diệp Phong ăn không sao, Tiểu Mặc ăn lại hiệu quả ngay?