A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 52: Đại Ngưu đến cửa đòi người



A Chiêu cầm lấy một viên Tẩy Thiên Đan, định bỏ vào miệng mình.

Thấy vậy, Diệp Phong giật mình, nhanh tay ngăn lại:

“A Chiêu!”

 

 

Bị nắm tay lại, A Chiêu quay đầu nhìn nam nhân ngồi bên cạnh:

“Hửm?”

 

 

Cô tưởng Diệp Phong muốn ăn, liền đưa viên Tẩy Thiên Đan trong tay ra:

“A cha muốn ăn à?

Cho a cha nè.”

 

 

Thấy nhi tử uống viên đan dược ấy phản ứng dữ dội.

Diệp Phong vốn không định ăn đan dược, lại lo nhi nữ uống vào sẽ có chuyện: …

Hắn im lặng một lát, dưới ánh mắt chăm chú của tiểu cô nương, nhận lấy viên đan dược.

A Chiêu cong mắt cười, lại cầm một viên nữa, Diệp Phong lại vươn tay chặn lại.

 

 

A Chiêu khó hiểu nhìn hắn:

“A cha còn muốn ăn nữa?”

 

 

Cô vừa nói vừa đặt viên Tẩy Thiên Đan vào tay hắn, lại vỗ vỗ ống tre to bằng bắp chân bên cạnh:

“A cha cứ ăn thoải mái, ở đây còn nhiều lắm, nhưng mà…”

 

 

Tiểu cô nương nhớ lại phản ứng của ca ca, giọng nghiêm túc dặn dò:

“Người đừng ăn nhiều quá một lúc, sẽ đau bụng tiêu chảy lâu lắm đó.”

 

 

Diệp Phong:

Không, hắn vốn không muốn ăn.

 

 

A Chiêu thấy hắn mãi không động tĩnh, liền hỏi:

“A cha không ăn à?”

 

 

“… Ăn...”

Diệp Phong bỏ viên đan vào miệng, nuốt thật nhanh.

Hắn sợ chậm một nhịp là cái mùi kỳ dị khó tả ấy sẽ lan đầy khoang miệng.

Đan dược do nhi nữ luyện, dược lực quả thật tốt, chỉ là… mùi vị có chút vấn đề.

 

 

A Chiêu nhìn chằm chằm hắn không rời, Diệp Phong:

“Sao… sao thế?”

 

 

A Chiêu chống cằm bằng hai tay:

“A cha ăn vào thật sự không thấy phản ứng gì, sao lại vậy nhỉ?”

 

 

Diệp Phong nghe vậy liền ngẩn ra.

Đúng rồi, nhi tử uống xong phản ứng lớn như thế, sao hắn lại chẳng thấy khó chịu gì?

Hắn cúi đầu nhìn tay mình, chẳng lẽ… là mình có gì khác thường?

 

 

A Chiêu thấy a cha không phản ứng, lại nhớ đến bản thân.

Cô lấy một viên Tẩy Thiên Đan, cho luôn vào miệng.

 

 

Diệp Phong nhận ra thì đã muộn, hắn có chút đau đầu.

Tiểu cô nương này sao mà động tác nhanh quá, lơ là một cái đã nuốt mất viên đan khó ngửi ấy rồi.

 

 

Hắn lo cô sẽ nôn ra.

Nhưng A Chiêu chỉ nhai vài cái, nuốt xuống, cả quá trình chỉ hơi nhăn mặt, chứ không có phản ứng gì khác.

Diệp Phong lo lắng hỏi, giọng hơi do dự:

“A Chiêu.”

 

 

A Chiêu nhìn hắn:

“Hửm?”

 

 

Diệp Phong hỏi:

“Con thấy mùi vị thế nào?”

 

 

A Chiêu nghĩ nghĩ:

“Cũng được.”

 

 

Diệp Phong: …

Cũng được?

Cũng được á?

 

 

Hắn lại hỏi:

“Con không thấy mùi vị nó… kỳ lạ sao?”

Hắn cố nói uyển chuyển nhất có thể.

 

 

A Chiêu chớp mắt:

“Có à?”

 

 

Diệp Phong còn định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì bên ngoài vang lên một trận ồn ào.

 

 

“Ở bên kia!”

 

 

A Chiêu và Diệp Phong cùng quay đầu.

Thấy một nam nhân cao to cường tráng cùng một thằng nhóc béo tiến về phía này.

 

 

Đại Bảo chạy nhanh đến trước hàng rào tre, chỉ vào A Chiêu:

“Chính là nó, hôm đó ta thấy vợ của Đại Ngưu thúc vào nhà A Chiêu, còn nói chuyện với nó.”

 

 

Diệp Phong khẽ nhíu mày, đứng dậy chắn A Chiêu ra sau lưng, ánh mắt lướt qua Đại Ngưu ngoài rào.

Hắn cao lớn, tuấn tú, đứng trên bậc thềm mang theo khí thế cao cao tại thượng, khiến Đại Ngưu và Đại Bảo có chút chột dạ.

 

 

Diệp Phong vốn chẳng có thiện cảm gì với dân làng Thiên Bích.

Hắn từng nghe A Chiêu kể không ít chuyện bọn họ bắt nạt cô và Lý Kinh Tuyết.

 

 

Vì vậy, hắn lạnh mặt hỏi:

“Các ngươi có việc gì?”

 

 

Đại Ngưu thấy nam nhân xa lạ vừa cao to vừa tuấn tú, trong lòng cũng bất ngờ.

Thật ra bọn họ luôn có người chú ý động tĩnh của A Chiêu.

Nhưng trong làng đồn rằng A Chiêu là kẻ khắc tinh, a nương của A Chiêu là yêu nữ, nên không ai dám lại gần.

 

 

Hắn còn biết dạo trước nhà họ sập, người cũng mất tích.

Nhưng sau đó, trên đống đổ nát lại mọc lên căn nhà mới.

Đại Ngưu không muốn dây vào nhà này, nhưng…

 

 

Hắn sầm mặt bước lên, giọng khó coi:

“Nương tử ta đâu?”

 

 

Diệp Phong khó hiểu:

“Nương tử?”

 

 

“Đừng giả ngu, Đại Bảo thấy nương tử ta hôm qua vào nhà các ngươi.”

Đại Ngưu quát:

“Giao nương tử ta ra đây!”

 

 

Đó là người hắn nhặt về, một nương tử xinh đẹp.

Thời gian qua cái gì ngon đều dành cho nàng.

Không ngờ người ta không biết cảm ơn, vết thương vừa lành đã bỏ trốn.

Nghĩ đến đây, lửa giận của Đại Ngưu bùng lên.

 

 

Diệp Phong:

“Ta không biết nương tử ngươi là ai, cũng chưa từng thấy nàng.”

 

 

“Hôm qua ta thấy mà.”

Đại Bảo vênh váo đứng cạnh Đại Ngưu, chỉ vào A Chiêu:

“Chính A Chiêu nói chuyện với nàng.”

 

 

Đại Bảo vốn ghét A Chiêu, hôm qua nghe đám bạn nói A Chiêu xây căn nhà to đẹp.

Nó không tin, lén chạy đến xem, quả nhiên thấy nương tử Đại Ngưu nói chuyện với A Chiêu.

 

 

Đại Bảo bỗng nhớ ra gì đó, hét lớn:

“Ta còn thấy, nương tử Đại Ngưu thúc với A Chiêu g.i.ế.c người nữa!”

 

 

Câu này vừa dứt, đồng tử Đại Ngưu co rút mạnh.

Trước kia trong làng từng đồn A Chiêu g.i.ế.c người, còn có người thấy cô ban ngày kéo xác đi.

Vốn đang nổi giận, Đại Ngưu lập tức bình tĩnh, mạng mình mới là quan trọng nhất.

 

 

“Ta không có g.i.ế.c người!”

A Chiêu nghe Đại Bảo nói liền bực bội, đứng dưới mái hiên chống nạnh trừng hắn:

“Ngươi nói bậy, người đó là kẻ xấu, ta chỉ đánh ngất thôi!”

 

 

Đại Bảo không tin:

“Vậy kẻ xấu đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu ngươi không giết, gọi hắn ra đây!”

 

 

A Chiêu:

“A nương ta nói hắn chạy rồi.”

 

 

Đại Bảo:

“Ta mới không tin lời ngươi.”

 

 

A Chiêu:

“Tin hay không tùy ngươi.”

 

 

Đại Bảo tức trợn tròn mắt:

“Ngươi…”

 

 

Đại Ngưu bước lên một bước, chăm chú nhìn A Chiêu, giọng hơi dồn dập:

“Vậy, hôm qua ngươi thật sự gặp nương tử ta?”

Hắn vẫn luyến tiếc cô nương tử xinh đẹp ấy.

 

 

A Chiêu:

“Ta có gặp.”

 

 

Đại Bảo:

“Đấy, chính nó bắt người đi!”

 

 

A Chiêu lại trừng nó:

“Đại Bảo, ngươi mới nói bậy!

Hôm qua tỷ tỷ nói nàng quen tên xấu kia, là hắn đánh bị thương tỷ ấy.

Tỷ ấy thấy hắn chạy vào nhà ta, sợ ta gặp nguy hiểm nên mới đến giúp.

Tỷ trói hắn xong liền về nhà rồi.”

 

 

A Chiêu kể sơ qua sự việc:

“Hôm nay ta chưa gặp lại tỷ ấy.”

 

 

Nói xong, cô hơi lo lắng nhìn Đại Ngưu:

“Đại Ngưu thúc, tỷ ấy thật sự mất tích sao?”

 

 

Đại Ngưu nhìn tiểu cô nương trước mặt, cố tìm dấu hiệu nói dối.

Nhưng ánh mắt lo lắng kia không giống giả vờ.

Nghĩ lại lúc nhặt được nàng, nàng cũng bị thương rất nặng.

Nếu không hắn cũng chẳng đánh ngất mang về được.

 

 

Chẳng lẽ là kẻ thù tìm đến?

Có liên lụy đến mình không?

Nghĩ vậy, sắc mặt Đại Ngưu khẽ đổi, chẳng nói chẳng rằng, xoay người rời đi.

 

 

Đại Bảo thấy hắn bỏ đi, ngẩn ra.

Lại thấy A Chiêu chống nạnh, mắt bốc lửa.

Nó rụt cổ, vội chạy mất, sợ chậm một bước sẽ bị cô đè ra đánh.

 

 

Đông Phương Mặc đang tiêu chảy, từ xa đã thấy Đại Ngưu khí thế hầm hầm đến.

Cậu vừa giận vừa vội, định kéo quần về nhà.

Nhưng chưa kịp đứng lên, bụng lại quặn, đành ngồi thụp xuống.

 

 

Khó khăn lắm mới đỡ đau, cậu vội chạy về.

Chưa kịp đến nhà thì đám người kia đã kéo nhau đi mất.

Đông Phương Mặc khó hiểu, vội hỏi muội muội mình có bị thương hay bị bắt nạt không.

 

 

A Chiêu lắc đầu:

“Không có.”

 

 

Đông Phương Mặc thở phào:

“Không sao là tốt rồi.”

Cậu đã sống cùng muội muội mấy ngày.

Tất nhiên cũng nghe Tiểu Bạch kể về cách dân làng đối xử với cô.

 

 

Sâu trong Thiên Bích.

Tô Vi Nguyệt ngồi xổm trên đất, một tay cầm nắm bùn đất xem xét hồi lâu, rồi ngẩng đầu nói với Lý Kinh Tuyết:

“Đây là một loại trận pháp truyền tống rất đặc biệt.”

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Trận pháp truyền tống đặc biệt?”

 

 

“Ừm, trận pháp này dường như có thể di chuyển.”

Tô Vi Nguyệt nói ra kết luận của mình.

 

 

Lý Kinh Tuyết có chút kinh ngạc:

“Trận pháp có thể di chuyển?”

 

 

Tô Vi Nguyệt gật nhẹ:

“Đúng, A Chiêu từng nói, lúc ấy cô bé ở trong làn sương trắng, trận pháp chắc chính là làn sương đó.”

 

 

Lý Kinh Tuyết khẽ nhíu mày:

“Trên đời này lại có trận pháp kỳ lạ như thế sao?”

 

 

“Có, ta từng đọc một cuốn cổ thư.

Ghi lại rằng thời thượng cổ, khi tiên ma đại chiến.

Có một vị đại năng nghiên cứu ra loại trận pháp truyền tống có thể di chuyển.

Khi ấy thành trấn của người bị ma binh bao vây, không có viện binh.

Người khởi động trận pháp, truyền toàn bộ ma binh đến trước mặt Chiến Thần.

Theo ghi chép, trận pháp di động đó nhìn như một làn sương trắng bình thường.”

 

 

“Vậy làm sao mới tìm được nó?”

Lý Kinh Tuyết hỏi.

 

 

Tô Vi Nguyệt trầm ngâm:

“Dựa vào vận khí.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

 

Tô Vi Nguyệt cười gượng hai tiếng rồi nói:

“Hoặc tìm được linh hạch của trận pháp, thông thường linh hạch sẽ không tùy tiện di chuyển.”

 

 

Có mục tiêu là tốt rồi.

Lý Kinh Tuyết cùng Tô Vi Nguyệt đi tìm linh hạch của trận pháp.

Hai người trong sâu Thiên Bích.

Không nhận ra có năm sáu kẻ từ trong vách tường hư không xuất hiện, rời khỏi đó, đến trước ngôi làng.

 

 

Có kẻ nhìn thôn Thiên Bích trước mắt đầy kinh ngạc:

“Không ngờ dưới Vực Diệt Tiên thật sự có người thường sinh sống.”

 

 

“Nhanh đi tìm tên đó cho Chủ Thượng, g.i.ế.c xong hắn ta rồi lĩnh thưởng.”

 

 

“Tìm gì mà tìm, g.i.ế.c hết cho rồi.”

 

 

“Đừng manh động, Chủ Thượng nói rồi, tên đó rất cảnh giác.

Lỡ đánh rắn động cỏ để hắn chạy thì phiền.”

Một người khác nói.

 

 

“Phiền phức thật, vậy tìm ở đâu giờ?”

 

 

“Tìm người hỏi thăm, dò xem trong làng có ai khác thường không.

Nếu có thì đó chính là kẻ chúng ta cần giết.

Giết xong hắn rồi g.i.ế.c sạch cả làng.”

 

 

“Ha ha, chủ ý hay đấy.”

 

 

Xuân Hoa đang ở nhà dỗ Tiểu Bảo khóc oa oa.

Lại thấy Đại Bảo người đầy bùn đất chạy vào, thấy bộ dạng nó, lửa giận bùng lên:

“Ngươi lại chạy đi đâu lăn lộn thế?

Không biết vải vóc đắt sao?”

 

 

Xuân Hoa chỉ vào mũi nó mắng. 

Đại Bảo vốn được nuông chiều lớn lên, nào chịu đứng đó cho mắng, lè lưỡi trêu rồi chạy biến.

 

 

Xuân Hoa dậm chân:

“Thằng nhãi ranh, quay lại cho lão nương!”

 

 

Mụ lầm bầm chửi:

“Đồ vong ân bội nghĩa, làm ta mất mặt.

Sớm biết thế đã không nên nuôi nó, lẽ ra nên dìm c.h.ế.t từ đầu.”

Như thế thì ta đâu có mất mặt thế này.

 

 

Đột nhiên, tiếng chửi của Xuân Hoa khựng lại, mụ sợ hãi nhìn đám quỷ diện nhân xuất hiện giữa không trung.