Xuân Hoa còn chưa kịp hét lên thì phát hiện bản thân không thể động đậy.
Giống như trước đây, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Bà hoảng sợ nhìn kẻ mang mặt quỷ từng bước áp sát.
Chỉ nghe thấy một giọng nói không phân rõ nam nữ vang lên:
“Ta hỏi ngươi vài chuyện.
Trong thôn này có người nào kỳ lạ không?”
Câu hỏi này khiến đầu óc Xuân Hoa hơi ngẩn ra.
Người kỳ lạ?
“Chính là người không giống với dân làng bình thường.”
Kẻ mặt quỷ thấy vẻ mặt bà còn mơ hồ, giọng nói đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Thật muốn một đao g.i.ế.c đi cho xong.
Xuân Hoa khó khăn mở miệng:
“Có.”
Âm thanh vừa thoát ra, bà liền phát hiện mình có thể nói được.
Bà vội nói:
“Ở rìa thôn có một hộ gia đình, đứa trẻ ấy là sao chổi, a nương nó biết làm yêu thuật…”
Kẻ mặt quỷ nghe đến “sao chổi” thì chẳng mấy để tâm.
Nhưng khi nghe đến có người biết yêu thuật, hắn liền phấn chấn:
“Yêu thuật gì?”
“Ả khiến ta không nói được lời nào, còn dùng gậy đập mặt đất ra một khe nứt lớn…”
Kẻ mặt quỷ kinh ngạc:
“Khe nứt?
Ở đâu?”
Hắn hỏi rõ vị trí, quyết định đi xem thử.
Chẳng mấy chốc, hắn đã từ xa nhìn thấy khe nứt đáng sợ kia, rộng hơn hai trượng, xé rách cả mặt đất.
Kẻ mặt quỷ cả kinh, khe nứt này không phải người bình thường có thể tạo ra được.
Ít nhất, người có thể làm ra thứ này tu vi phải cao hơn bọn hắn rất nhiều, chí ít cũng là cao thủ Trúc Cơ kỳ.
Bọn hắn đều là những người do Chủ Thượng tuyển chọn kỹ lưỡng.
Đa phần là luyện khí tầng một.
Luyện khí tầng hai thậm chí còn không vào nổi trận pháp truyền tống quái dị kia.
Luyện khí tầng một đối đầu Trúc Cơ kỳ tu sĩ, mười người cũng không đánh lại một.
Không được, không thể đối đầu trực diện với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Nếu không mười cái mạng cũng không đủ cho hắn giết.
Phải nghĩ cách khác.
Kẻ mặt quỷ đảo mắt, nghĩ ra một kế tuyệt diệu.
A Chiêu và Đông Phương Mặc đang phơi dược liệu.
Tiểu Bạch lười biếng nằm bên cạnh phơi nắng.
Diệp Phong thì trốn trong bếp khổ luyện tay nghề nấu nướng.
Đột nhiên, một trận ồn ào vang lên từ xa.
Mấy người A Chiêu cùng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy đám dân làng mặt mày dữ tợn, mắt đỏ ngầu, cả nam lẫn nữ, già lẫn trẻ, tay cầm nông cụ, chổi gậy…
A Chiêu thấy bộ dạng ấy, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Ngay giây sau, cô nghe thấy có người hét to:
“Giết ác quỷ! Giết ác quỷ!!”
Chưa kịp nhìn rõ, Đông Phương Mặc lập tức bế lấy cô.
A Chiêu ngước đầu nhìn:
“A huynh?”
Sắc mặt Đông Phương Mặc vô cùng nghiêm trọng:
“Những người này không bình thường.”
Cậu ôm muội muội định lẩn đi.
Nhưng đám dân làng điên cuồng kia lại như phát rồ mà xông đến.
Đông Phương Mặc thấy đám người lao đến.
Theo bản năng xoay lưng về phía họ, ôm A Chiêu vào lòng:
Bụng đau đến chân mềm, chạy không nhanh được.
Ngay khi Đông Phương Mặc tưởng lưng mình sắp phải chịu vài gậy, một luồng kình phong lao đến.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
“A!!”
Vài dân làng bị hất bay ra ngoài, ngã lăn ra đất, rên rỉ đau đớn.
Đông Phương Mặc ngẩn người, chưa kịp nhìn rõ ai đến.
Trong lòng đã nghe muội muội hớn hở hô:
“A cha!”
Cậu quay đầu nhìn, thấy nam nhân dáng đứng thẳng tắp như tùng, tay cầm gậy trúc, lạnh lùng nhìn đám dân làng:
“Kẻ nào dám bước lên, chết.”
Ánh mắt hắn như băng tuyết vạn năm trên núi cao, lạnh lẽo vô tình.
Lại như một chậu nước lạnh tạt lên đầu đám dân làng mắt đỏ, khiến họ run lên một trận.
Đám dân điên loạn nhất thời không dám tiến thêm.
“Tiểu Mặc.”
Đông Phương Mặc lập tức đáp:
“A cha, con đây, muội muội không sao, cha yên tâm.”
Cậu biết người cha này để tâm nhất điều gì.
Diệp Phong không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm đám dân làng phía trước:
“Bọn họ có gì đó kỳ lạ, ta có dự cảm chẳng lành.
Con đưa A Chiêu vào trong Thiên Bích lánh đi trước.”
A Chiêu lo lắng:
“A cha.”
Diệp Phong vẫn không quay đầu:
“Đừng lo, cha một chọi mười cũng không sợ.”
A Chiêu định nói mình cũng giúp được, nhưng Đông Phương Mặc đã ôm cô chạy mất.
A Chiêu tròn mắt, vùng vẫy:
“A huynh…”
“Im lặng!”
Đông Phương Mặc quát khẽ một tiếng.
A Chiêu ngẩn ra.
Cậu lập tức nhận ra giọng mình hơi gắt, vừa ôm muội muội chạy vừa giải thích:
“Chúng ta ở lại chỉ vướng chân a cha, khiến cha phân tâm.
Chúng ta an toàn, cha mới yên tâm chiến đấu.”
A Chiêu nghe xong, tay ôm cổ cậu, giọng có chút ủ rũ:
“Có phải muội vô dụng lắm không, gặp kẻ xấu chỉ biết chạy.”
Đông Phương Mặc cười:
“Vậy huynh chẳng phải càng vô dụng hơn sao?
Muội mới ba tuổi, gặp kẻ xấu chạy là đúng rồi.
Huynh mười lăm tuổi, cũng phải chạy nhanh như muội.”
A Chiêu lập tức phản bác:
“A huynh không phải người vô dụng!”
Đông Phương Mặc cười hì hì:
“Huynh muội ta đều có ích cả.”
Hai huynh muội ngươi một câu ta một câu, nhanh chóng đã vào phạm vi Thiên Bích.
Đông Phương Mặc bụng đau đến kiệt sức vẫn ôm muội muội chạy thêm một đoạn rồi mới đặt cô xuống.
A Chiêu buồn bã đi phía sau, cậu thấy vậy liền an ủi:
“Muội đừng lo, a cha lợi hại như vậy sẽ không sao đâu.”
“Muội biết.”
A Chiêu cúi đầu, vừa đi vừa đá mấy viên đá nhỏ dưới chân.
Đông Phương Mặc hỏi:
“Sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hồi trước các bá bá a di trong thôn đối với muội rất tốt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Chiêu lộ vẻ mơ hồ:
“Nhưng không biết sao, giờ họ trở nên đáng sợ quá.”
Rõ ràng trước kia gặp muội đều cười tươi gọi tên muội, còn cho nhiều đồ ăn ngon.
Đông Phương Mặc nghĩ một lát rồi nói với tiểu cô nương:
“Người ta đều sẽ thay đổi.”
A Chiêu nhìn cậu:
“Vậy a huynh cũng sẽ thay đổi sao?
Sau này cũng sẽ ghét muội sao?”
Đông Phương Mặc cười:
“Sao có thể chứ, muội là muội của huynh, huynh ghét ai cũng không ghét muội.”
Hắn vừa ăn xong viên Tẩy Thiên Đan thứ hai, đan điền hơi nhói.
Cả người trở nên nhẹ nhõm hơn, hận không thể nâng A Chiêu trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Sao có thể ghét được cô?
“Khặc khặc, thật là huynh muội tình thâm cảm động ghê!”
Lúc này một giọng âm trầm vang lên.
Nghe tiếng cười này, A Chiêu ngẩn ra, còn tưởng a cha đã về.
Nhưng nghĩ lại, a cha cười khờ khạo, đâu có chói tai như tiếng này.
Đông Phương Mặc đưa A Chiêu ra sau lưng, cảnh giác nhìn quanh:
“Ai?”
Cậu nghĩ đến Lý Kinh Tuyết rời đi sáng nay.
Còn một người ở lại ngăn đám dân phát điên là Diệp Phong.
Trong đầu lập tức hiện ra một câu:
Điệu hổ ly sơn.
Một làn khói đen xuất hiện trước mặt A Chiêu và Đông Phương Mặc:
“Khặc khặc, hai đứa trẻ da non thịt mềm.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của A Chiêu.
Khói đen hóa thành một người mặc áo choàng đen.
Hắn mắt đỏ, mặt trắng bệch, móng tay dài đen kịt, nhìn qua đã thấy rợn người.
“Trông ngon lắm, một miếng một đứa, rôm rốp giòn tan.”
Áo choàng đen nhe răng trắng nhìn A Chiêu và Đông Phương Mặc.
Như thể giây sau sẽ nuốt cả hai vào bụng.
“Ngươi là ai?”
Đông Phương Mặc nhìn chằm chằm hắn hỏi, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Kẻ trước mặt rõ ràng là ma tu.
Cậu tuy đã có linh căn nhưng chưa nhập đạo, còn phải che chở muội muội, rất khó đấu lại.
Áo choàng đen liếc cậu, lại nhìn cô bé ló đầu ra sau lưng cậu.
Móng tay đen chỉ về phía A Chiêu:
“Ngươi không cần biết ta là ai.
Ta cho ngươi một cơ hội sống.
Giao nó ra đây, ta tha cho ngươi một mạng, thế nào?”
A Chiêu cảm giác bàn tay đang che chở mình bỗng siết chặt.
Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của áo choàng đen, khẽ kéo áo Đông Phương Mặc.
Cậu không cúi đầu nhìn cô, chỉ khẽ nói:
“Đừng sợ.”
Đông Phương Mặc nhìn thẳng kẻ áo đen:
“Ngươi là ma tu.”
Cậu khẳng định.
“Đúng, ta là ma tu, thông minh đấy.”
Ma tu khặc khặc cười:
“Suy nghĩ thế nào?”
Đông Phương Mặc không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược:
“Tại sao ngươi muốn g.i.ế.c muội ta?”
Chưa đợi ma tu đáp, cậu nói tiếp:
“Ngươi lợi hại như vậy, chúng ta không phải đối thủ.
Ít nhất, trước khi chết, hãy cho chúng ta c.h.ế.t rõ ràng.”
Ma tu nhìn thoáng qua, thấy thiếu niên và cô bé không có tu vi, nghe vậy bật cười đắc ý:
“Ngươi muốn biết, ta liền phải nói sao?”
Đông Phương Mặc:
“Vậy làm thế nào ngươi mới nói?”
Ma tu:
“Đơn giản thôi, ngươi dập đầu, ta sẽ nói.”
Đông Phương Mặc từng dập đầu vô số lần, lập tức gật đầu:
“Được.”
Nói xong, cậu khuỵu gối, quỳ xuống.
Chưa kịp để A Chiêu và ma tu phản ứng, đã “cộp cộp cộp” dập ba cái đầu vang dội.
A Chiêu kinh hô:
“A huynh!”
Cô chạy đến, định nói gì đó.
Cậu một tay ôm cô, một tay bịt miệng cô, ghé tai nói khẽ:
“A huynh không sao, chuyện này không đáng gì, sống được là tốt rồi.”
A Chiêu ngơ ngác nhìn cậu.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu gương mặt Đông Phương Mặc.
Ma tu đối diện cũng hơi sững sờ.
Không ngờ cậu quỳ nhanh đến vậy, đầu dập còn to hơn tiếng trống, hắn bật cười quái dị:
“Tiểu tử, ngươi quỳ nhanh lắm.”
Hắn nhìn dấu đỏ trên trán Đông Phương Mặc:
“Bộ dạng biết co biết duỗi này rất hợp làm ma tu, ngươi có muốn theo ta không?”
Đông Phương Mặc cười lấy lòng:
“Nếu ta theo ngươi, ngươi có tha cho muội ta không?”
“Không.”
Ma tu dứt khoát đáp.
Đông Phương Mặc nghe vậy hơi gấp:
“Muội ta rất ngoan, rất hiểu chuyện, nhất định có thể giúp được ngươi.”
“Không, nó không thể lưu lại.”
Ma tu nói.
“Tại sao?”
Đông Phương Mặc nhịn không được hỏi:
“Ta đã quỳ lạy ngươi rồi, ngươi có thể nói lý do không?”
Có lẽ, ma tu thấy hứng thú với Đông Phương Mặc.
Cũng có lẽ trong mắt hắn hai đứa nhóc này đã là người chết.
Hoặc là do thú tính, hắn nói:
“Bởi vì có người muốn g.i.ế.c nó.”
“Muội ta mới ba tuổi, luôn sống ở Thiên Bích thôn, chưa từng ra ngoài, sao lại muốn g.i.ế.c nó?”
Đông Phương Mặc truy hỏi.
Ma tu khặc khặc cười:
“Tất nhiên là vì ta nhìn nó chướng mắt, muốn nó c.h.ế.t thôi.”
Dứt lời, ma tu liền lao về phía A Chiêu.
A Chiêu còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay lạnh lẽo lập tức bóp lấy cổ cô.
Đôi mắt cô trợn tròn, tay nhỏ đ.ấ.m vào tay ma tu.
“A Chiêu!”
Đông Phương Mặc phản ứng rất nhanh, lao đến định tấn công ma tu.
Nhưng hắn thậm chí không thèm liếc nhìn, nhấc chân đá văng cậu ra.
Đông Phương Mặc chỉ thấy bụng đau nhói, cả người bị hất bay, nặng nề đập vào thân cây không xa, rồi rơi xuống đất.
“A… a huynh!”
A Chiêu hai tay bám lấy cổ tay ma tu.
Đôi chân lơ lửng cố đạp mấy cước vào tên đại ác nhân làm a huynh bị thương.
Nhưng chân cô ngắn, dù cố cũng không đạp tới.