A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 56: A Chiêu sắp rời đi



“Ta sống trong ngôi nhà đó còn không bằng một con chó,

Chỉ có thể rời bỏ cái gọi là nhà ấy để tìm đường sống.

Không ngờ việc ta bỏ nhà lại chọc giận bọn họ.

Họ sai sát thủ truy sát ta, ta mới bị truy đuổi rồi rơi xuống Vực Diệt Tiên.

Các người đã cứu ta, nếu không có dược của A Chiêu, ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Tu vi của ta thấp, không có gì quý giá để báo đáp ân tình của các người.

Ta thật sự rất ngưỡng mộ gia đình các người hạnh phúc viên mãn.

Ta cũng muốn có một gia đình hạnh phúc như vậy.”

 

 

Tô Vi Nguyệt nói đến đây, khóe mắt hơi đỏ lên:

“Cho nên, ta có thể làm nữ nhi của các người không?”

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy đứa trẻ này rất đáng thương.

Nhưng nàng không lập tức đồng ý.

Nàng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.

Việc nhận cha nương, đối phương chưa từng nhắc đến.

hôm nay bỗng nhiên đề xuất, thế nào cũng thấy có vấn đề.

 

 

Lúc này, có người ôm lấy chân Lý Kinh Tuyết.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt to long lanh của nhi nữ, A Chiêu nói:

“A nương, chúng ta nhận Vi Nguyệt tỷ tỷ vào nhà đi, tỷ ấy đáng thương lắm.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

 

Tô Vi Nguyệt thấy vậy, vội nói:

“Ta sẽ làm một a tỷ tốt.”

 

 

Đông Phương Mặc:

“Ta không đồng ý, ta có một muội muội A Chiêu là đủ rồi.”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Ai thèm làm muội của ngươi, ta đã vào nhà này, ngươi phải gọi ta là a tỷ.”

 

 

Đông Phương Mặc cười lạnh:

“Ngươi nằm mơ à?

Ta năm nay mười lăm tuổi, ngươi mấy tuổi?

Ngươi phải gọi ta là a huynh mới đúng.

Không, ta cũng không cần ngươi gọi ta là a huynh.”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Ta mười lăm tuổi một tháng ba ngày.”

 

 

Đông Phương Mặc: …

 

 

Tô Vi Nguyệt thấy cậu không nói gì, chống nạnh:

“Ngươi tuổi nhỏ hơn ta rồi, mau gọi a tỷ.”

 

 

Đông Phương Mặc:

“Ta cũng mười lăm tuổi một tháng ba ngày, ngươi sinh giờ nào?”

 

 

Tô Vi Nguyệt khoanh tay, nghi ngờ nhìn cậu:

“Có phải ngươi nghe tuổi của ta lớn hơn, nên cố ý bắt chước không?”

 

 

Đông Phương Mặc khinh thường:

“Chuyện này có gì đáng nói dối, ta sinh giờ Thìn, ngươi thì sao?”

 

 

Tô Vi Nguyệt trợn tròn mắt:

“Không thể nào.”

 

 

“Sao lại không thể?”

 

 

Tô Vi Nguyệt kêu lên:

“Năm tháng ngày sinh giống nhau thì thôi, giờ sinh sao có thể giống?”

 

 

Đông Phương Mặc cũng kêu lên:

“Có phải giờ sinh của ngươi nhỏ hơn ta, nên mới nói y hệt?”

 

 

Nhìn hai người cãi nhau, Lý Kinh Tuyết hơi đau đầu.

A Chiêu nhìn người này, nhìn người kia, luống cuống không biết làm sao, còn cố gắng khuyên họ đừng cãi nhau nữa.

 

 

Tiểu Bạch nhìn hai người đầy khói súng, bất lực giơ móng che mắt.

Hai đứa này sao lại thành ra như vậy?

Tiểu Bạch ngẩng đầu than dài, lẩm bẩm:

“Rõ ràng không nên thành thế này.”

Hai người này vốn không nên trở thành mối quan hệ đối địch như hiện tại.

 

 

A Chiêu thấy hai người như nước với lửa thì căng thẳng.

Thấy khuyên không được, cô vội hỏi ý kiến Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, làm sao bây giờ?

A huynh với tỷ ấy sắp đánh nhau rồi.”

 

 

Tiểu Bạch nhìn hai người, nói:

“Ta có một cách.”

 

 

Nó ra hiệu A Chiêu ghé tai lại gần, A Chiêu lập tức làm theo. 

Tiểu Bạch thì thầm mấy câu bên tai cô.

 

 

A Chiêu hơi do dự:

“Làm vậy được thật không?”

 

 

Tiểu Bạch khẳng định:

“Chắc chắn được.”

 

 

Cuối cùng, Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt ai cũng không chịu ai.

A Chiêu bước lên, mỗi tay ngăn một người:

“Thôi nào, đừng cãi nữa, muội có cách giải quyết rồi.”

 

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt cùng cúi đầu nhìn tiểu cô nương đứng giữa.

A Chiêu nhìn hai người, nói với Đông Phương Mặc:

“Nghe muội nói, huynh là a huynh.”

 

 

Khóe miệng Đông Phương Mặc cong lên, rồi nghe muội muội nói với Tô Vi Nguyệt:

“Sau này tỷ là a tỷ của muội.

Hai người không cần gọi nhau a huynh a tỷ cũng không sao, cứ gọi tên là được.”

 

 

Tô Vi Nguyệt sững sờ, tiểu cô nương đôi mắt đen lay láy nhìn nàng hỏi:

“Vậy được không?”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Tất nhiên là được.”

 

 

A Chiêu mỉm cười rạng rỡ:

“Tốt quá, bây giờ ta không chỉ có a nương a cha, còn có a huynh a tỷ nữa, thật tốt~”

 

 

Nhìn tiểu cô nương vui vẻ, Đông Phương Mặc nuốt lời định nói vào bụng.

Thôi, muội muội vui là được.

 

 

Qua cuộc đối thoại mơ hồ đêm qua, cậu càng ý thức rõ một điều.

Cây đại thụ vững nhất trong nhà này chính là muội muội.

Cho nên, muội muội vui là được rồi.

 

 

Chuyện a huynh a tỷ dưới sự hòa giải của A Chiêu đã được giải quyết ổn thỏa.

Cả nhóm, kể cả Tô Vi Nguyệt đang ở kỳ Luyện Khí, đều không ai bế cốc.

Cả nhóm ngồi ăn sáng rồi lên đường tiến sâu vào Thiên Bích.

 

 

Dọc đường, A Chiêu và mọi người vừa đi vừa dừng.

Chủ yếu vì Tiểu Bạch cứ đi một đoạn lại dừng, chỉ huy mọi người hái thuốc đào khoáng.

 

 

“Bên kia thuốc, nhổ hết.”

“Trên kia khoáng thấy chưa, đào.”

“Cây nhỏ này cả gốc cả đất mang đi.”

Tiểu Bạch hận không thể gom hết mọi thứ hữu dụng dưới vực.

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy có vài dược thảo niên hạn chưa đủ, nói:

“Mấy thứ này để thêm vài năm nữa, giá trị dược dụng sẽ cao hơn.”

 

 

“Ngươi nói thêm mấy năm, nó còn mấy năm mà thêm…”

Tiểu Bạch nói nửa câu, đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức ngậm miệng.

Hỏng rồi, nó lỡ lời sao?

Tiểu Bạch có chút bất an.

 

 

Diệp Phong nghe nó nói, lộ vẻ trầm ngâm:

“Tiểu Bạch nói có lý, chúng ta rời vực rồi.

Cũng không biết sau này có quay lại không, nên hái hết đi.”

 

 

Lý Kinh Tuyết hơi sững người, lúc này mới nhớ ra nơi này là cấm địa ai ai cũng tránh xa.

A Chiêu nghe vậy, trong mắt hiện lên nghi hoặc:

“Sau khi rời đi thì không thể quay lại sao?”

 

 

Tiểu Bạch há miệng, không nói gì, quay đầu giả vờ không nghe thấy.

Lý Kinh Tuyết xoa đầu tiểu cô nương:

“Sau này A Chiêu muốn về thì chúng ta lại về.”

 

 

A Chiêu nghe vậy yên tâm phần nào:

“Dạ~”

 

 

Dù miệng nói vậy, nhưng từ đó trở đi Lý Kinh Tuyết hái dược càng nghiêm túc hơn.

Cây to thì hái, cây nhỏ bằng ngón tay cái cũng nhổ cả gốc.

Cả nhóm thu hái rất nhiều dược thảo.

 

 

Tô Vi Nguyệt là người duy nhất có tu vi, mở túi trữ vật cất tất cả vào.

Túi trữ vật là của ma tu.

Sau khi chúng c.h.ế.t thì túi mất chủ, không còn cấm chế nên Tô Vi Nguyệt có thể mở.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhóm A Chiêu tổng cộng có năm túi trữ vật.

Ngoài cái Đông Phương Mặc lấy từ tay ma tu, bốn cái còn lại đều do Tiểu Bạch cung cấp.

Mọi người thấy Tiểu Bạch đột nhiên lấy ra bốn cái giống hệt ma tu, ai cũng kinh ngạc.

 

 

Tiểu Bạch ngẩng cao đầu kiêu ngạo:

“Chỉ bốn cái túi thôi, có gì lạ đâu.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn mấy túi giống hệt nhau hỏi:

“Những ma tu đó là ngươi giải quyết?”

 

 

Sắc kiêu ngạo của Tiểu Bạch hơi khựng lại, ánh mắt có chút né tránh, ấp úng nói:

“Xem… xem như vậy đi.”

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy vậy liền hiểu ra.

Xem ra Tiểu Bạch quen người đã giải quyết đám ma tu kia.

Nàng yên tâm hơn, bấy lâu nay nàng luôn thắc mắc ai đã xử lý bọn ma tu.

Giờ biết là người Tiểu Bạch quen, cũng tức không phải kẻ địch.

 

 

Cả nhóm mất nửa ngày, thuốc nên hái thì hái, nên đào thì đào, thu hoạch đầy đủ.

Tiếc là đám ma tu này không giàu có, chỉ có năm túi, không đủ để chứa hết.

Tiểu Bạch đưa mọi người đi sâu vào Thiên Bích, rẽ trái rẽ phải.

 

 

Chẳng mấy chốc đã đến một nơi có nhiều tảng đá đen lởm chởm.

Những tảng đá kỳ lạ đó bao quanh một bãi đất trống.

Mặt đất bằng phẳng nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết không phải chỗ tầm thường.

 

 

Đông Phương Mặc quan sát xung quanh:

“Trận pháp này cứ như sợ người ta không nhận ra ấy.”

 

 

Quá lộ liễu.

Những người khác không nói, nhưng trong lòng đều đồng ý, quá rõ ràng.

 

 

Tiểu Bạch phớt lờ cậu, bảo mọi người đứng đúng vị trí, rồi gọi A Chiêu:

“A Chiêu, lại đây.”

Nó đưa A Chiêu vào giữa bãi đất, dẫm lên một cục đá nhỏ hơi nhô:

“Ngươi nhấn chỗ này là có thể rời khỏi đây.”

 

 

Tô Vi Nguyệt hơi biết trận pháp, rất ngạc nhiên.

Ở đây không cảm thấy linh lực d.a.o động.

Mà khởi động trận pháp bình thường phải có người hoặc trận có linh lực mới được.

Trận không có linh lực, A Chiêu cũng không có, cô bé khởi động nổi không?

 

 

A Chiêu nhìn cục đá, không động.

Một lúc lâu sau, cô vẫn không động, Tiểu Bạch cũng không giục.

 

 

Lúc này Đông Phương Mặc lên tiếng:

“Khoan đã.”

 

 

A Chiêu ngẩng lên nhìn cậu, Đông Phương Mặc gãi đầu:

“Ta muốn ở lại dưới vực một thời gian.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhớ lời cậu nói trước đây:

“Ngươi muốn tiếp tục tìm người?”

 

 

Đông Phương Mặc gật đầu:

“Ừm.”

 

 

Cậu mím môi:

“Thật ra thời gian qua ta cũng thử tìm.

Nhưng có lẽ Vực Diệt Tiên quá lớn.

Ngoài dân làng Thiên Bích, ta chưa thấy ai khác, nên muốn đi nơi khác tìm.”

 

 

Lý Kinh Tuyết không phản đối, nhưng…

“Tiểu Bạch, đến lúc Tiểu Mặc muốn rời đi, trận pháp này còn khởi động được không?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Khởi động được.”

Nó nhìn Đông Phương Mặc:

“Nhưng ta cho rằng cho dù ngươi tiếp tục ở lại tìm, cũng không tìm được người ngươi muốn đâu.”

 

 

“Không sao, ta chỉ muốn tìm thử.”

Đông Phương Mặc cười khổ:

“Tìm rồi mới dứt lòng được, không tìm thì cả đời canh cánh.”

 

 

Thật ra Đông Phương Mặc đã suy nghĩ lâu.

Có nên ở lại vực tìm người một mình không.

Khi thấy trận truyền tống, cậu mới xác định.

Cậu muốn ở lại đây, tìm cha nương ruột đã mất tích.

 

 

Tiểu Bạch nhìn cậu một lúc rồi nói:

“Vậy thì đi đi, khởi động trận đơn giản lắm, nhấn cục đá này là được.”

Thôi, loài người đã quyết thì khuyên vô ích, không đ.â.m đầu vào tường không quay lại.

 

 

“Cảm ơn!”

Đông Phương Mặc mỉm cười cảm kích.

 

 

“Không cần khách sáo.”

Tiểu Bạch ý vị thâm trường:

“Nhớ kỹ, nếu gặp chuyện lạ, lập tức chạy về phía trận này.”

 

 

Đông Phương Mặc cảm thấy nó có ẩn ý, nhưng nghĩ không ra, đành gật:

“Được.”

 

 

Nghe Đông Phương Mặc muốn ở lại tìm người.

A Chiêu vội đưa nhiều Hồi Xuân Đan, cao cầm m.á.u cho cậu:

“A huynh, phải chú ý an toàn.”

 

 

“Ừ, ta sẽ.

Đợi ta ra ngoài, ta sẽ tìm các người.”

Đông Phương Mặc ôm tiểu cô nương:

“Đừng quên a huynh nhé.

Đợi a huynh ra, ta dẫn muội ăn bánh ngọc bạch hoa quế ở Tiên Vân Lâu, ngon lắm.”

 

 

“Dạ, muội đợi a huynh.”

A Chiêu ngoan ngoãn đáp.

 

 

Đông Phương Mặc quay sang Tô Vi Nguyệt:

“Tô đạo hữu, chăm sóc muội muội ta.”

 

 

Tô Vi Nguyệt nhướng mày:

“Không cần Đông Phương đạo hữu lo, ta sẽ chăm sóc muội muội ta.”

 

 

Đông Phương Mặc cười như không:

“Tô đạo hữu nhớ sai rồi, ta họ Tây Môn, không phải Đông Phương.”

 

 

Tô Vi Nguyệt lần đầu nghe vậy, nhướng mày, nói đầy ẩn ý:

“Ồ, Tây Môn đạo hữu.”

 

 

Đông Phương Mặc không để ý sự châm chọc ấy, cáo biệt Lý Kinh Tuyết, Diệp Phong.

Rồi mang theo đan dược A Chiêu tặng, dưới ánh mắt không nỡ của cô, vẫy tay rời đi.

 

 

Sau khi bóng dáng cậu biến mất, A Chiêu vẫn không rời mắt.

Thấy cô buồn, Tiểu Bạch an ủi:

“Đừng buồn, các ngươi sẽ sớm gặp lại.”

 

 

A Chiêu hít mũi:

“Thật không?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Đương nhiên.”

 

 

A Chiêu mới vơi bớt nỗi buồn.

Tiểu Bạch nói:

“Được rồi, cậu ta đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”

 

 

“Tiểu Bạch!”

A Chiêu cúi đầu nghịch ngón tay:

“Ta còn chưa muốn rời đi.”

 

 

Tiểu Bạch: “???”

Tiểu Bạch dựng lông:

“Cái gì, ngươi không muốn rời?

Chỗ quỷ quái này có gì lưu luyến, mau đi.”

 

 

“Không phải.”

A Chiêu lắc đầu, cúi đầu giọng nũng nịu:

“Ta muốn trước khi rời đi, ghé thăm gia gia.”

 

 

Tiểu Bạch nghe vậy sững lại, há miệng như muốn nói gì đó.

Nhưng nhìn tiểu cô nương đáng thương, cuối cùng thở dài:

“Được, đi thăm đi.”

 

 

A Chiêu cười cong mắt:

“Tiểu Bạch là tốt nhất.”

 

 

Tiểu Bạch có chút chột dạ nhận lời khen.

Nó nghĩ: Hình như mình hơi đáng chết.

 

 

Phía đông thôn Thiên Bích, một nấm mồ đầy cỏ dại.

Tiểu cô nương ngồi xổm trước mộ, lẩm nhẩm nói rất nhiều với người trong mộ.

Lý Kinh Tuyết cùng hai người còn lại khom lưng dọn cỏ dại trên nấm mộ.

 

 

Giọng non nớt của tiểu cô nương vang lên:

“Gia gia, bây giờ con có a nương có a cha, còn có a huynh a tỷ, còn có Tiểu Bạch.

Nên ông đừng lo cho con nữa.”

Câu cuối, A Chiêu nói rất khẽ.