A Chiêu sững người:
“Ể? Sao không có vết thương?”
Đông Phương Mặc nói:
“Chắc vết thương kia không nặng.
Thuốc cầm m.á.u muội luyện rất hiệu nghiệm, ta ngủ một giấc tỉnh dậy thì khỏi rồi.”
A Chiêu nghe cậu nói vậy, bắt đầu hoài nghi bản thân:
“Muội lợi hại như vậy sao?”
Đông Phương Mặc:
“Tất nhiên rồi, muội muội nhà ta xưa nay vẫn lợi hại mà.”
A Chiêu nhìn kỹ lồng n.g.ự.c cậu, quả thật, ngoài cơ n.g.ự.c rắn chắc ra thì chẳng còn gì.
Cô nghiêng đầu:
“Thì ra muội lợi hại vậy đó.”
Đông Phương Mặc: …
Cậu thầm thở phào, tin vậy là được.
Thực ra, thuốc cầm m.á.u của muội muội cậu chưa chắc có tác dụng thần kỳ đến thế.
Vết thương cậu lành lại có lẽ là bởi…
Trong đầu Đông Phương Mặc thoáng hiện lên đôi mắt vàng kim lạnh lẽo vô cảm ấy.
Chắc là vì người thần bí kia.
Rốt cuộc kẻ đó là ai?
“Hừ!”
Tiểu Bạch vốn đang làm nền ở bên cạnh bỗng hừ lạnh một tiếng mở miệng:
“Thuốc của ngươi chỉ có tác dụng một phần, vết thương cậu ta lành lại là nhờ bản tọa đấy.”
A Chiêu nhìn sang Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chạm phải đôi mắt ươn ướt của cô, lập tức cảnh giác, không ổn…
“Hu hu, Tiểu Bạch!”
A Chiêu nhào qua, ôm Tiểu Bạch khóc òa:
“Đáng sợ quá, có kẻ xấu muốn g.i.ế.c ta, a huynh còn chảy nhiều m.á.u nữa, hu hu!!!”
A Chiêu khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Tiểu Bạch bị cô ôm chặt đến mặt mũi u sầu.
Đông Phương Mặc luống cuống nhìn tiểu cô nương khóc lóc.
Tiểu Bạch thấy cậu định dỗ cô bèn nói:
“Cứ để nó khóc, khóc xong sẽ tốt hơn.”
Đông Phương Mặc: …
Cậu không nhịn được nhìn Tiểu Bạch mấy lần.
“Cái đó…”
“Sao?”
Tiểu Bạch cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình có chút kỳ lạ.
Đông Phương Mặc hỏi:
“Là ngươi cứu ta?”
Tiểu Bạch:
“Xem như vậy, ngươi mau cảm ơn bản tọa đi.”
Đông Phương Mặc lại hỏi:
“Tiểu Bạch, ngươi là linh thú gì?”
Tiểu Bạch:
“Bản tọa là thần thú.”
Đông Phương Mặc:
“Thần thú gì?”
“Không nói cho ngươi.”
“……”
“A Chiêu!”
Giọng thanh thoát xen lẫn chút lo lắng vang lên.
A Chiêu đang ôm Tiểu Bạch khóc òa nghe thấy tiếng ấy.
Cô ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến:
“A nương, hu hu.”
A Chiêu đặt Tiểu Bạch xuống, chạy đến chỗ Lý Kinh Tuyết.
Nàng ngồi xổm xuống ôm chặt lấy con, nhẹ nhàng vỗ lưng.
“Không sao rồi, không sao rồi, A Chiêu đừng sợ.”
“Hu hu!”
Đông Phương Mặc nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt.
Trong lòng cảm xúc dâng trào, khi ánh mắt cậu vô tình nhìn sang Tiểu Bạch thì hơi khựng lại.
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn mẫu tử hai người rất vi diệu.
Trong sự vi diệu còn mang theo chút cảm xúc phức tạp.
Đông Phương Mặc thấy vậy, trong lòng dấy lên một ý nghĩ:
Chẳng lẽ người thần bí kia chính là a nương?
Khi rời khỏi Thiên Bích thì Lý Kinh Tuyết thấy Diệp Phong đang cùng hai ma tu giao đấu.
Dân làng đứng xa xa quan sát, có kẻ còn nhân cơ hội đẩy sập nhà cửa.
Diệp Phong vừa đánh vừa bảo vệ nhà, cũng bị thương không ít.
Lý Kinh Tuyết tạo chút động tĩnh thu hút sự chú ý.
Nhân cơ hội đưa Diệp Phong bị thương vào Thiên Bích.
Nàng đưa hắn cùng Tô Vi Nguyệt gặp nhau.
Biết trong thôn còn có ma tu khác tồn tại.
Ba người đều lo cho sự an nguy của A Chiêu và Đông Phương Mặc nên chia nhau đi tìm.
Lý Kinh Tuyết nghe thấy tiếng khóc của A Chiêu thì hoảng hốt, may mà cô không sao.
A Chiêu khóc một hồi rồi cũng mệt, dù sao vẫn chỉ là một hài tử ba tuổi, dựa vào lòng Lý Kinh Tuyết ngủ thiếp đi.
Lý Kinh Tuyết lấy khăn tay lau mặt cho A Chiêu.
Tiểu Bạch thong thả bước đến trước mặt nàng:
“Ta nhớ ra cách ra ngoài rồi, thu dọn đi, mai chúng ta rời khỏi đây.”
Lý Kinh Tuyết hơi sững lại, rồi gật đầu:
“Được.”
Đông Phương Mặc nghe thấy bốn chữ “rời khỏi đây”, ánh mắt khẽ run.
Đêm khuya thanh vắng.
Lý Kinh Tuyết đặt A Chiêu vào trong động của Tiểu Bạch, để cô ngủ cho ngon.
“Tiểu Mặc, đây là đạo hữu Tô Vi Nguyệt, Tô đạo hữu, đây là Tiểu Mặc.”
Lý Kinh Tuyết giới thiệu hai người cho nhau.
Vì trời tối nên nàng hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt khó diễn tả hết bằng lời của cả hai.
Sau khi để hai người biết nhau, nàng giao A Chiêu cho Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt trông.
Còn mình cùng Diệp Phong lặng lẽ về nhà thu dọn đồ đạc.
Dược lô và dược liệu của A Chiêu nhất định phải mang theo.
Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong đi rồi.
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt đồng loạt liếc nhau.
Cả hai lại hừ lạnh một tiếng, mỗi người quay đầu sang mỗi hướng khác.
Tiểu Bạch nhìn người này lại nhìn người kia.
Ánh mắt thoáng qua một tia trầm tư, mở miệng:
“Hai ngươi quen nhau à?”
Hai người đều không lên tiếng.
Tiểu Bạch càng chắc chắn suy đoán của mình, hai kẻ này nhất định quen nhau.
Nó quanh quẩn bên cạnh A Chiêu mấy vòng, tìm chỗ thích hợp nằm ngủ.
Ánh trăng bạc lạnh lẽo rải khắp đất trời.
Bước chân Lý Kinh Tuyết khựng lại, quay đầu nhìn về bụi cỏ rậm bên cạnh.
Diệp Phong nhìn theo ánh mắt nàng.
Lý Kinh Tuyết nhíu mày đi mấy bước, vạch bụi cỏ ra liền thấy xác ma tu nằm la liệt.
Hai người đều sững lại, lại nhìn nhau, thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lý Kinh Tuyết:
“Không phải ngươi giết?”
Diệp Phong lắc đầu:
“Không phải ta.”
Hai người trầm mặc, vậy ai g.i.ế.c ma tu?
Hai người bọn họ sau khi tránh dân làng đã trốn vào Thiên Bích.
Hai ma tu vẫn luôn đuổi theo bọn họ, về sau tung tích của ma tu biến mất, bọn họ còn tưởng đã bỏ đi.
Lần này, hai người tuy nói là cùng nhau về lấy đồ.
Thực chất cũng muốn giải quyết hai ma tu gây sự, không ngờ lại bị người khác g.i.ế.c mất.
Lý Kinh Tuyết khẽ nhíu mày, nàng còn tưởng chỉ có hai ma tu.
Không ngờ lại nhiều thế, nếu không nhờ vị cao nhân kia ra tay, e rằng bọn họ khó toàn mạng.
Diệp Phong nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra:
“Người này chắc không có địch ý với chúng ta.”
Không kinh động bất kỳ ai mà có thể g.i.ế.c sạch đám ma tu này, thực lực tuyệt đối không tầm thường.
Lý Kinh Tuyết kiểm tra một lượt, phát hiện bọn ma tu đều c.h.ế.t bởi một kiếm xuyên họng.
Vết thương gọn gàng dứt khoát, có mấy tên c.h.ế.t không nhắm mắt, trợn tròn, tựa hồ không hiểu vì sao mình chết.
“Hi vọng vậy.”
Nàng đứng dậy.
“Đi thôi, thu dọn xong sớm rời khỏi đây.”
Nơi thị phi, không nên ở lâu.
Lý Kinh Tuyết đứng trước ngôi nhà gỗ bị người đẩy sập.
Nhìn đống phế tích tan hoang, khẽ thở dài.
Tuy sắp rời khỏi đây, nhưng nhìn ngôi nhà vất vả dựng lên bị phá thành bộ dạng này, nàng vẫn thấy xót xa.
Nàng nghĩ, may mà A Chiêu ngủ rồi, không đi cùng.
Lúc mới xây xong, A Chiêu vui lắm, chưa ở được mấy ngày, nhà đã không còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu để cô bé thấy thế này, có khi khóc mất.
Diệp Phong dường như nhìn ra tâm tư nàng, chần chừ một lát rồi nói:
“Chúng ta rời khỏi đây rồi, sẽ xây lại một căn nhà lớn, xây nhà gạch xanh nhé, A Chiêu thích kiểu đó.”
Lý Kinh Tuyết nhìn hắn, lông mày cong cong, khẽ gật đầu:
“Được.”
Đa số dược liệu và thuốc cầm m.á.u A Chiêu luyện đều đựng trong ống trúc, hầu như không hư hại.
Lý Kinh Tuyết thở phào, may mà không hỏng hết, nếu không A Chiêu chắc sẽ buồn lắm.
A Chiêu lờ mờ nghe tiếng nói chuyện.
Cô mơ màng mở mắt, thấy trần động tối om, chớp mắt mấy cái, ngồi dậy nhìn quanh.
Cô hướng ra cửa động, thấy Lý Kinh Tuyết cùng mọi người ngồi đó.
A Chiêu tay chân nhanh nhẹn bò ra khỏi động thấp:
“A nương, Tiểu Bạch.”
Nghe giọng non nớt ấy.
Mọi người ngừng nói chuyện đồng loạt quay đầu.
Chỉ thấy tiểu cô nương tóc xõa, mặt còn hằn vết đỏ đang đứng trước cửa động dụi mắt.
Lý Kinh Tuyết bước lên:
“Tỉnh rồi?”
“Ừm!”
A Chiêu hơi khó hiểu hỏi:
“A nương, sao chúng ta ở đây, không về nhà à?”
Lý Kinh Tuyết nhất thời không biết trả lời thế nào, nên nói sao với cô bé đây?
A Chiêu thấy nàng không nói, nghiêng đầu:
“A nương?”
Lý Kinh Tuyết khẽ ho một tiếng:
“Cái đó…”
“Không về nữa, chúng ta tìm được lối ra rồi, phải rời khỏi đây.”
Tiểu Bạch thong thả bước lên mở miệng.
A Chiêu nghe thấy tìm được lối ra, phải rời đi, lập tức chú ý:
“Có thể đi rồi?”
Tiểu Bạch:
“Đúng, lúc ngươi ngủ, chúng ta đã dọn đồ xong, chỉ đợi ngươi tỉnh.”
A Chiêu nghe xong hơi tiếc:
“Ta cũng muốn phụ dọn đồ.”
Tiểu Bạch:
“Lát nữa ngươi phụ mang đồ cũng như nhau.”
A Chiêu thấy nó nói có lý, liền phấn chấn:
“Ta sẽ mang thật nhiều đồ.”
Lý Kinh Tuyết thầm thở phào.
“Trước khi mang đồ thì ăn cơm đã.”
A Chiêu:
“Được, ăn no mới có sức.”
A Chiêu lon ton chạy đến bếp lò tạm, thấy người liền gọi:
“A cha, a huynh, Vi Nguyệt tỷ tỷ~”
Ba người ngồi bên bếp đều nét mặt nhu hòa.
A Chiêu lon ton đến trước mặt Đông Phương Mặc, giọng sữa hỏi:
“A huynh, vết thương của huynh còn đau không?”
Đông Phương Mặc xoa đầu tiểu cô nương:
“Muội quên rồi sao, vết thương của ta khỏi rồi mà.”
Nghe cậu nói vậy, A Chiêu nhớ ra chuyện đêm qua, cô vỗ đầu:
“Đúng ha, muội quên mất.”
“A Chiêu!”
Tô Vi Nguyệt khẽ gọi.
A Chiêu quay đầu nhìn nàng.
“Vi Nguyệt tỷ~”
Tô Vi Nguyệt mỉm cười:
“Ta giúp muội chải đầu nhé.”
Diệp Phong đang cầm lược: ???
A Chiêu:
“Được~”
Tiểu cô nương chạy đến trước mặt Tô Vi Nguyệt.
Nàng lấy lược mang theo chải tóc cho A Chiêu, thoáng chốc đã chải gọn, buộc thành hai búi nhỏ.
A Chiêu sờ đầu, rất hài lòng, giọng sữa nói cảm ơn:
“Cảm ơn Vi Nguyệt tỷ.”
“Không có gì.”
Tô Vi Nguyệt yêu thương xoa đầu tiểu cô nương, liếc Đông Phương Mặc đối diện cười híp mắt:
“A Chiêu, muội có thể gọi ta là a tỷ đó.”
A Chiêu khẽ kêu một tiếng, đôi mắt đen láy mở to:
“A tỷ?”
Đông Phương Mặc nghe cô nói xong lập tức nói:
“Muội muội nhà ta không cần a tỷ, có ta là a huynh đã đủ rồi.”
Tô Vi Nguyệt:
“Có cần a tỷ hay không là A Chiêu quyết định, liên quan gì ngươi.”
Đông Phương Mặc:
“Ta là a huynh của cô bé, đương nhiên liên quan.”
Tô Vi Nguyệt không phục:
“Xì, ngươi cũng là a huynh do A Chiêu nhận đó thôi?
Cô bé nhận ta làm a tỷ thì ngươi phản đối cái gì.”
Đông Phương Mặc:
“Ta là a huynh của cô bé.”
Tô Vi Nguyệt:
“Ngươi…”
Đông Phương Mặc lại lặp:
“Ta là a huynh của cô bé.”
A Chiêu nhìn người này, nhìn người kia, thấy hai người đầy mùi thuốc súng.
Cô lùi vài bước, đến cạnh Tiểu Bạch khẽ hỏi:
“Tiểu Bạch, a huynh và Vi Nguyệt tỷ tỷ sao thế?”
Tiểu Bạch đảo mắt:
“Ta làm sao biết?”
Loài người thật phức tạp, nó không hiểu nổi.
A Chiêu quay đầu nhìn nó, Tiểu Bạch cảm nhận ánh nhìn của cô.
“Sao?”
A Chiêu chớp mắt:
“Cái này ngươi cũng không biết?”
Rõ ràng trước kia Tiểu Bạch chỉ liếc qua là hiểu phần lớn mọi chuyện.
Tiểu Bạch: …
Nó cào cào đất:
“Không biết.”
Không muốn giải thích.
A Chiêu "ừ" một tiếng.
Bên kia, Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt hình như sắp cãi nhau.
Đông Phương Mặc:
“Trước kia ta hại ngươi một lần, là ta không đúng.
Nhưng ngươi không thể cướp muội muội của ta chứ.”
“Ai cướp muội muội của ngươi, ta chỉ muốn nhận muội muội, có cướp gì đâu.”
“Ngươi… ta có thể gọi a cha a nương, ngươi gọi được sao?”
“Sao ta không gọi được?”
Tô Vi Nguyệt nói rồi quay đầu nhìn Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong:
“A cha, a nương!”
Hô to rõ ràng.
Lý Kinh Tuyết: …
Diệp Phong: …
Lý Kinh Tuyết do dự nói:
“Tô đạo hữu, ngươi không cần…”
Tô Vi Nguyệt nắm tay nàng.
“A nương, ta thật lòng muốn có a cha a nương.
Từ nhỏ ta đã mồ côi, luôn ngưỡng mộ người khác.”
Đông Phương Mặc:
“Ngươi nói bừa, trước đó ngươi còn khoe cha nương ruột tìm được ngươi.
Đón ngươi về ăn sung mặc sướng, a nương, đừng tin lời nàng ta.”
Tô Vi Nguyệt hít mũi:
“Cha nương ruột ta chẳng bằng súc sinh.
Bọn họ làm lạc mất ta rồi lại nhận một nữ nhi.
Ta theo họ về nhà, luôn bị cả nhà bài xích, nói cái gì mà ta không bằng một ngón tay của nữ nhi đó.”