A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 6: A Chiêu bị bắt nạt



A Chiêu ngồi bên dòng suối, hai tay chống cằm, nhìn về xa xăm, bóng lưng trông thật cô độc, nhìn mà thấy thương.

Tiểu Bạch thấy vậy bèn ngồi xuống bên cạnh, giơ móng l.i.ế.m liếm.

Nó đang nghĩ xem phải mở miệng an ủi thế nào thì A Chiêu đã lên tiếng.

 

 

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô đầy vẻ khó hiểu:

“Lạ thật, ta đáng yêu thế này, sao a nương lại không muốn ta?”

 

 

Động tác l.i.ế.m móng của Tiểu Bạch khựng lại, đôi mắt đen mở to đầy kinh ngạc.

Hóa ra ngươi ngồi đây cả buổi chỉ vì vấn đề này sao?

Không phải, sao mỗi lần ngươi rời khỏi nữ nhân đó là tính nết lại thay đổi hẳn thế?

Chỉ cần khi đối diện với bà ta, ngươi lấy ra được chút tự tin như lúc này thì đâu đến nỗi…

Ồ không, cũng có khi kết quả vẫn y như bây giờ.

 

 

A Chiêu tiếp tục lẩm bẩm:

“Kỳ lạ thật.

A nương trông cứ như tiên nữ, chẳng lẽ bà ấy biết ta lúc đi nhặt củi hay lười biếng không chịu làm việc?

Hay là bà ấy biết ta trước đây hay đánh bọn trẻ khác?”

 

 

Tiểu Bạch:

Thôi xong, cái dạng này chẳng cần mình an ủi nữa rồi.

Nó nói:

“Nếu bà ta không muốn làm a nương của ngươi, thì đổi người khác thôi, ta với ngươi lại đi nhặt một người mới.”

 

 

A Chiêu lắc đầu, từ chối đề nghị của nó:

“Ta chỉ muốn bà ấy làm a nương của ta.”

 

 

Tiểu Bạch khó hiểu:

“Tại sao?”

 

 

A Chiêu:

“Bà ấy rất đẹp.”

 

 

Tiểu Bạch: …

 

 

A Chiêu đứng dậy, nói với Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, đi thôi.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Đi đâu?”

 

 

A Chiêu:

“Bắt gà rừng cho a nương, hầm canh bổ máu.”

Lúc trước bá mẫu sinh Tiểu Bảo, bá phụ cũng g.i.ế.c gà hầm canh bồi bổ cho bà ấy.

 

 

Tiểu Bạch thấy vậy không nhịn được nói:

“Bà ta đã nói không muốn làm a nương của ngươi, ngươi còn tốt với bà ta làm gì?”

 

 

Biểu cảm trên mặt A Chiêu khựng lại, cúi đầu đá hòn sỏi bên cạnh:

“Ta muốn có a nương.”

 

 

Tiểu Bạch bĩu môi, định nói gì đó.

 

 

“A Chiêu!!!”

Đúng lúc ấy, một giọng nói the thé vang lên.

 

 

A Chiêu nghe có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn:

“Tiểu Bảo.”

Người đến chính là nhi tử lớn của bá mẫu: Tiểu Bảo.

 

 

Đôi mắt hạt đậu xanh của Tiểu Bảo nhìn chằm chằm A Chiêu:

“Yo, chẳng phải là con hoang không cha không nương đây sao?

Cả ngày nay không thấy bóng dáng, ta còn tưởng ngươi c.h.ế.t rồi chứ.”

 

 

A Chiêu nắm chặt nắm đấm, tức giận:

“Ngươi mới là con hoang ấy.”

 

 

“Ta có cha có nương, khác ngươi, ngươi chỉ là một đứa hoang không ai cần.”

Tiểu Bảo cười hề hề nói.

 

 

“Ngươi…”

A Chiêu muốn phản bác, muốn nói mình có a nương, nhưng a nương không nhận cô.

Lời nói ra đến miệng lại nghẹn, chỉ đành cắn môi.

 

 

Thấy vậy, khí thế của Tiểu Bảo càng thêm ngang ngược.

Nó vỗ tay, lớn giọng hát bài đồng d.a.o do nó bịa ra:

“A Chiêu A Chiêu không cha lại không nương,

Là một đứa hoang không ai cần,

Hoang, hoang, không cha không nương,

Ai cũng ghét, ai cũng ghét…”

 

 

Đám bạn nó cũng hùa theo hát lớn:

“A Chiêu A Chiêu không cha lại không nương,

Là một đứa hoang không ai thèm,

Hoang, hoang, không cha không nương…”

 

 

Lý Kinh Tuyết ngồi trên tảng đá trước túp lều tranh cũ nát, ngẩn người.

Tiếng chim sẻ ríu rít trên cành cây gần đó kéo nàng trở lại thực tại.

Nàng nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng tiểu A Chiêu.

 

 

Trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Chiêu khi nghe nàng nói không muốn làm a nương của cô bé.

Khuôn mặt sắp khóc ấy cùng bóng lưng bỏ chạy kia.

 

 

Tiểu cô nương đã đi lâu mà chưa về.

Nghĩ đến đây, Lý Kinh Tuyết mím môi đứng dậy, động tác kéo căng vết thương nơi bụng.

Cơn đau dữ dội khiến trán nàng rịn mồ hôi lạnh.

Nàng ôm lấy chỗ đau, bước theo hướng tiểu cô nương rời đi.

 

 

A Chiêu nghe đám Tiểu Bảo hát, tức đến run cả người.

Lúc này cô rất giận, bị bá mẫu đuổi khỏi nhà, a nương nhặt về lại không nhận cô.

 

 

Càng nghĩ càng giận, A Chiêu hét lên:

“Ta mới không phải đứa hoang không ai cần!”

Vừa hét, cô lao đến Tiểu Bảo, đè nó ngã xuống đất, vung nắm đ.ấ.m đánh liên tục.

 

 

Tiểu Bảo hét thảm một tiếng, nhanh chóng phản kháng:

“Ngươi dám đánh ta, chán sống rồi à!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

Trước đây nó đánh mắng A Chiêu, cô chẳng dám phản kháng, giờ cô lại dám đánh nó, Tiểu Bảo tức điên.

Tiểu Bảo và A Chiêu lăn xả vào nhau.

Tiểu Bảo to khỏe hơn, nhưng A Chiêu lại khỏe tay hơn, hai bên đánh nhau không phân thắng bại.

 

 

Tiểu Bảo bị thêm một cú đ.ấ.m vào mặt, nó gọi to đồng bọn:

“Mau, mau lại giúp ta, đánh c.h.ế.t con hoang này!”

 

 

Vài đứa lập tức xông đến, định động thủ với A Chiêu, Tiểu Bạch nhảy ra, nhe răng gầm gừ:

“Gừ!!!”

 

 

Nó nhỏ con, trông chẳng có uy h.i.ế.p gì, một đứa lớn hơn chạy đến:

“Con chó thối từ đâu ra.”

Nói rồi, nó đá một phát, Tiểu Bạch bị đá bay.

 

 

Tiểu Bạch kêu thảm một tiếng, lăn lộn trên đất, đau điếng.

Nếu không phải sức mạnh chưa hồi phục.

Nếu không phải nó không thể tổn thương phàm nhân, nó đã g.i.ế.c bọn chúng rồi…

 

 

“Tiểu Bạch!”

A Chiêu nghe tiếng kêu thảm, tim giật thót, phân tâm nên bị Tiểu Bảo đè xuống đất.

 

 

Tiểu Bảo đè cô, cười ha hả:

“Đánh c.h.ế.t ngươi…”

 

 

“Dừng tay, các ngươi đang làm gì đó!”

Một tiếng quát giận dữ vang lên.

 

 

A Chiêu lôi thôi lếch thếch quay đầu.

Thấy Lý Kinh Tuyết mặt đầy sát khí, chống cây gậy không biết nhặt ở đâu, chạy đến.

 

 

Dù Lý Kinh Tuyết đã mất nội đan, nhưng từng là tu sĩ, khí thế vẫn còn.

Một tiếng quát của nàng khiến đám nhóc kia chùn bước.

 

 

Lý Kinh Tuyết bước nhanh đến, kéo Tiểu Bảo khỏi A Chiêu, một tay đỡ cô đứng lên, nhìn cô từ đầu đến chân.

Tóc búi của A Chiêu bung hết, quần áo lôi thôi, dính đầy bụi đất, trên mặt còn mấy vết cào rướm máu.

 

 

Lý Kinh Tuyết đau lòng lắm, lo lắng hỏi:

“A Chiêu, không sao chứ?”

 

 

A Chiêu nhìn nàng, đôi mắt đen láy lấp lánh nước, hít mũi một cái, cúi đầu không nói.

Bá mẫu bảo trẻ con đánh nhau là trẻ hư, a nương mà thấy cô đánh người, có ghét cô không?

 

 

“Ngươi là ai?”

Tiểu Bảo tức tối nhìn người nữ nhân lạ trước mặt.

 

 

Lý Kinh Tuyết sờ tay chân A Chiêu, xác định cô bé không gãy tay gãy chân mới thở phào.

Ánh mắt trở nên sắc bén nhìn đám nhóc:

“Mấy đứa lớn đầu rồi mà bắt nạt một đứa nhỏ, còn ra thể thống gì?”

 

 

“Là nó đánh ta trước.”

Tiểu Bảo một mắt đã sưng tím, ưỡn cổ nói,

“Ta đương nhiên phải đánh lại.”

 

 

“Đúng đó, đánh c.h.ế.t nó.”

 

 

“A Chiêu hư lắm, đánh nó đi.”

Đám nhóc từng bị A Chiêu đấm, đá hoặc cắn, nhao nhao hô lên.

 

 

A Chiêu nghe bọn chúng nói, đôi mắt ngân ngấn nước...

Cô không hư.

 

 

Lúc này, một bóng áo xanh che khuất tầm nhìn cô, A Chiêu sững lại:

“A nương?”

 

 

Lý Kinh Tuyết rõ ràng cảm nhận được ác ý của đám nhóc dành cho A Chiêu.

Khiến nàng nhớ đến chính mình từng bị người ta khinh ghét trong tông môn.

Lòng trỗi dậy ý muốn bảo vệ tiểu cô nương sau lưng.

 

 

Nàng nhìn mấy đứa trẻ trước mặt:

“Mấy đứa bắt nạt trẻ con là sai, xin lỗi A Chiêu ngay.”

 

 

“Phì, nó là con hoang không cha không nương, ai thèm xin lỗi nó.”

Tiểu Bảo bắt chước nương của nó, nhổ nước bọt,

“Ta cứ bắt nạt nó đó, phi phi phi~”

 

 

Lý Kinh Tuyết không hiểu sao một đứa trẻ nhỏ tuổi lại có thể ngang nhiên nói ra những lời độc ác như thế.

Nàng vung gậy, gậy gỗ vẽ nửa vòng cung trên không, luồng khí vô hình theo đó khuếch tán.

Gậy dừng ngay trước mũi Tiểu Bảo, gò má nó bị luồng khí sắc bén ấy rạch một vết dài mảnh.

 

 

Tiểu Bảo ưỡn cổ:

“Ngươi… ngươi dám đánh ta…”

Nó chưa nói hết thì...

 

 

“Rầm!”

Tảng đá lớn cạnh nó nổ tung.

Đồng tử Tiểu Bảo co rút dữ dội, nó nhìn gậy gỗ gần kề, cứng ngắc quay đầu nhìn tảng đá bên cạnh.\

Chân mềm nhũn, cả người ngã ngồi.

 

 

“Ai nói A Chiêu không có a nương?”

Lý Kinh Tuyết lạnh lùng nhìn bọn trẻ đang sợ đến c.h.ế.t lặng,

“Ta chính là nương của cô bé.

Sau này còn để ta thấy các ngươi bắt nạt A Chiêu, tảng đá này sẽ là kết cục của các ngươi.”

 

 

Đám trẻ bắt nạt kia giờ không biết lấy gì để hình dung nỗi sợ trong lòng.

Nữ nhân trước mặt chẳng khác gì ma vương sát khí đằng đằng.

Quanh người tỏa hắc khí đáng sợ, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

 

 

“A!!!”

Có đứa phản ứng lại, hét toáng lên, cả bọn bừng tỉnh, quay đầu chạy trối chết, tránh xa mụ ác ma khủng khiếp ấy.

Tiểu Bảo lăn lộn bò chạy mất.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn bọn chúng lảo đảo chạy xa, lửa giận trong lòng giảm đi nhiều.

Quay đầu chạm ánh mắt long lanh nước của A Chiêu.