A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 7: A Chiêu Có Nương Rồi



 

Lý Kinh Tuyết khẽ sững người.

Trong đầu không kìm được hiện lên cảnh vì sức khoẻ yếu nhược, nàng đã học cách rèn luyện thể tu để cường thân kiện thể.

 

 

Kết quả một lần vô ý đ.ấ.m nát một tảng đá lớn, thì thấy nét chê bai trên mặt nhi tử:

“Người đường đường là phu nhân của phong chủ, lại là nữ tử, sao có thể thô lỗ như vậy?

Người không thể tao nhã giống a di Yêm Yêm sao?

Bọn trẻ khác mà thấy bộ dạng này của người đều sẽ bị dọa khóc mất.

Thật không hiểu tại sao a cha lại cưới loại nữ nhân như người.”

 

 

A Chiêu bị nàng dọa khóc rồi sao?

Khóe môi Lý Kinh Tuyết khẽ giật, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ gọi tên tiểu nha đầu:

“A Chiêu?”

 

 

“Hu hu…”

Nước mắt từ khóe mắt A Chiêu trào ra, cô òa khóc nức nở.

 

 

Lý Kinh Tuyết luống cuống nhìn cô, tay đang nắm chặt gậy gỗ liền buông lỏng.

“Cạch” một tiếng rơi xuống đất.

 

 

Nàng muốn vươn tay xoa đầu A Chiêu, cũng muốn vỗ về lưng cô để an ủi, bảo cô đừng khóc.

Nhưng ngay khi bàn tay sắp chạm vào, tay nàng khựng lại giữa không trung, nắm chặt lại rồi rụt về.

 

 

“Xin lỗi...”

Mí mắt Lý Kinh Tuyết cụp xuống, che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, giọng khẽ nói:

“Là ta dọa con rồi, thật xin lỗi.”

Nàng lại làm đứa trẻ đã cứu mình khóc mất, thật vô dụng.

 

 

“...A nương.”

Âm thanh nghẹn ngào vang lên.

Lý Kinh Tuyết ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu trước mặt đang khóc sụt sùi.

 

 

A Chiêu đôi mắt ngập nước nhìn nàng:

“Người… người vừa nãy nói… người là a nương của A Chiêu sao?”

 

 

Nước mắt cô rơi lã chã:

“Người … người thật sự nguyện ý làm a nương của A Chiêu sao?”

 

 

Lý Kinh Tuyết sững sờ.

Kỳ thực lời ấy ban nãy chỉ là vì tức giận khi thấy đám trẻ hung hăng bắt nạt tiểu nha đầu mà buột miệng nói ra.

Thế nhưng lúc này A Chiêu đứng trước mặt nàng.

Dùng ánh mắt vừa mong đợi vừa bất an nhìn nàng, vẻ mặt sợ bị bỏ rơi khiến nàng nhớ đến chính mình năm xưa.

 

 

Nàng cũng từng như vậy.

Lo âu bất an, sống trong sợ hãi bị vứt bỏ, sợ không ai chọn mình, cuối cùng vẫn bị người ghét bỏ, ruồng rẫy.

Kẻ từng bị bỏ rơi như nàng hiểu rõ, đó là một nỗi tuyệt vọng đến nhường nào.

 

 

Nghĩ đến đây, mắt Lý Kinh Tuyết hơi ươn ướt, nhìn tiểu nha đầu gầy gò trước mặt, nhẹ gật đầu:

“Ừm… ta muốn làm nương của A Chiêu.

A Chiêu… có nguyện ý để ta làm a nương của con không?”

Nếu đứa trẻ đồng ý…

 

 

A Chiêu cắn môi:

“Người không ghét con sao?

Không chán ghét con ư?”

 

 

“A Chiêu ngoan thế này, ta thích còn không kịp, sao có thể ghét A Chiêu được.”

Lý Kinh Tuyết khẽ run tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô.

 

 

“Nhưng con đã đánh người, bá mẫu nói đánh người là trẻ xấu.”

 

 

Lý Kinh Tuyết xót xa đến tận tim, run rẩy ôm A Chiêu vào lòng:

“A Chiêu không phải trẻ xấu.

Chúng bắt nạt con, con phản kháng đánh lại, đó là chuyện bình thường nhất.”

 

 

“Thật… thật sao?”

 

 

“Thật!

Ta thấy A Chiêu là đứa trẻ ngoan nhất thế gian.”

Lý Kinh Tuyết nhẹ vỗ về tấm lưng nhỏ đang run rẩy, khẽ an ủi.

 

 

Nghe nàng nói vậy, A Chiêu bấu chặt lấy áo nàng, cố nhịn, rồi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, òa lên khóc lớn:

“Hu… a nương… hu hu!!!”

 

 

Thực ra cô bé vẫn luôn sợ, sợ a nương không cần mình, ghét bỏ mình.

Thế nhưng a nương lại nói cô là đứa trẻ ngoan nhất thế gian, còn không ghét cô… hu hu.

Cô có a nương rồi!

A Chiêu khóc thật lớn, như trút hết mọi ấm ức từng chịu ra ngoài.

 

 

Lý Kinh Tuyết một tay ôm cô, một tay nhẹ vuốt tóc cô, dịu giọng dỗ:

“Được rồi, không sao nữa rồi, không sao rồi.”

 

 

A Chiêu khóc đến nước mắt nước mũi dàn dụa, ôm cô khóc thật lâu, đến khi khóc xong thì mắt mũi đều đỏ au.

Trái tim Lý Kinh Tuyết càng mềm lại, nàng muốn nói gì đó.

Nhưng cổ họng lại ngứa, không nhịn được ho khan vài tiếng.

Khi ho, vết thương ở bụng bị kéo rát, sắc mặt nàng càng trắng bệch hơn.

 

 

A Chiêu khóc một hồi thấy vậy liền hít hít mũi, lấy tay lau mặt loạn xạ:

“A nương, có phải vết thương đau không?”

 

 

“Không sao, không đau.”

Lý Kinh Tuyết mỉm cười, sắc mặt nàng tái nhợt đến dọa người, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trán.

Vừa rồi lúc vung gậy, nàng đã dùng đến chút linh lực ít ỏi còn sót lại, lại kéo động vết thương nơi bụng.

 

 

“Chúng ta mau về nghỉ đi!”

A Chiêu nắm tay nàng lo lắng nói.

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy ấm áp trong lòng:

“Được.”

 

 

Một lớn một nhỏ tay nắm tay, cùng nhau về túp lều tranh cũ nát.

Về đến nơi, A Chiêu lập tức để nàng nằm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Kinh Tuyết quả thực rất khó chịu.

 

 

Nàng biết kinh mạch đã tổn hại, nội đan bị người ta cưỡng đoạt, thương thế rất nặng, cần tĩnh dưỡng, không nên đi lại.

Nhưng nàng không hối hận vì đã ra ngoài tìm A Chiêu, ngược lại còn thấy may mắn.

Nếu không ra ngoài tìm, chắc chắn con bé đã bị bắt nạt thảm lắm rồi.

 

 

“A nương!”

Giọng non nớt đầy lo lắng kéo suy nghĩ Lý Kinh Tuyết về hiện tại.

 

 

Nàng mỉm cười yếu ớt với tiểu nha đầu:

“A nương không sao, chỉ là hơi mệt, muốn ngủ một chút, con đừng… khụ, đừng lo, ta ngủ một lát thôi…”

 

 

A Chiêu nhìn khuôn mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt của nàng, hốt hoảng nắm lấy bàn tay lạnh băng:

“A nương, người đừng chết.”

 

 

Cảnh tượng ấy khiến ký ức bị chôn sâu trong đáy lòng cô trỗi dậy.

Người lớn nói trẻ con hay quên, nhưng A Chiêu vĩnh viễn nhớ.

Gia gia trước khi mất cũng nói mình mệt, muốn ngủ một lát.

Rồi ông vĩnh viễn nhắm mắt, mặc cho cô khóc lóc thế nào cũng không tỉnh lại nữa.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn tiểu nha đầu nước mắt đầy mặt, thấy đau lòng khôn xiết.

Nàng muốn đưa tay lau nước mắt cho con, nhưng thật sự quá mệt.

Ngay cả khí lực nâng tay cũng không có, chỉ có thể hơi siết lấy bàn tay nhỏ thô ráp ấy:

“A nương sẽ không chết, đừng khóc.”

 

 

Kẻ từng bị mọi người vứt bỏ như nàng, vốn nghĩ c.h.ế.t cũng chẳng sao.

Nhưng giờ đây, nàng muốn sống.

Sống để bảo vệ tiểu nha đầu đáng thương này trưởng thành.

 

 

A Chiêu nức nở, không quá tin lời nàng:

“Thật không?”

 

 

“Thật. Ta ngủ một lát là khỏe thôi…”

Có lẽ do mất m.á.u nhiều, cũng có lẽ do quá mệt.

Mí mắt Lý Kinh Tuyết nặng như chì, trước mắt tối sầm, mang theo nỗi lo lắng cho đứa trẻ mà chìm vào bóng đen.

 

 

“Hu hu, a nương, a nương, ngươi đừng chết!”

A Chiêu thấy nàng nhắm mắt, nước mắt càng tuôn xối xả, nhào lên người nàng khóc òa.

 

 

Tim nhói nhè nhẹ, Tiểu Bạch:

“Đừng khóc, nàng chưa chết.”

A Chiêu như không nghe thấy, vẫn hu hu khóc.

 

 

Tiểu Bạch: “…”

Nó nhảy lên, giơ móng gõ mạnh lên đầu tiểu nha đầu.

 

 

A Chiêu đau, ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch, ôm gáy khóc càng thương tâm:

“Ngươi… ngươi làm gì đánh ta?

Không… không thấy ta đang khóc rất thương tâm sao?

Ngươi mà… mà đánh nữa, ta tức giận đó, hu hu!”

 

 

“A nương ngươi chưa chết, ngươi không cầm m.á.u cho nàng thì nàng mới thật sự c.h.ế.t đó.”

Tiểu Bạch tức giận chỉ vào vết thương rỉ m.á.u nơi bụng Lý Kinh Tuyết.

 

 

A Chiêu nghe vậy, vội vàng lau nước mắt nước mũi, cô sẽ không để a nương chết.

Cô lóng ngóng tìm được ít dược thảo còn sót, giã nát, đắp lên vết thương đầy m.á.u của Lý Kinh Tuyết.

Thấy m.á.u không chảy nữa, cô mới thở phào.

 

 

 Cô quay sang nhìn Tiểu Bạch:

“Ta không giận ngươi nữa, cảm ơn ngươi đã nhắc ta.”

 

 

Tiểu Bạch hừ lạnh:

“Không cần cảm ơn.”

Nếu không phải tiếng khóc của cô khiến nó khó chịu, nó đã mặc kệ rồi.

 

 

“Nhưng mặt a nương khó coi quá.”

A Chiêu đầy vệt nước mắt lo lắng nhìn sắc mặt xanh trắng của nàng.

 

 

Tiểu Bạch:

“Ta đã nói rồi, nàng bị móc nội đan, thương thế rất nặng, vừa nãy lại…”

Định nói nàng hao hết linh lực kéo động vết thương, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tiểu nha đầu, nó đổi lời:

“Ta có cách giúp nàng hồi phục nhanh hơn.”

 

 

Đôi mắt A Chiêu sáng bừng, không chớp nhìn nó.

Tiểu Bạch chịu không nổi ánh mắt như cún con tội nghiệp ấy, bèn nói:

“Ta đưa ngươi đi hái thuốc, hái ít bổ khí huyết về cho nàng ăn.”

 

 

A Chiêu:

“Được~”

 

 

Tiểu Bạch đưa cô vào Hắc Sắc Thiên Bích một chuyến, ngoài dược bổ khí huyết còn hái thêm chút thuốc cầm máu.

Vì lo ở nhà a nương hôn mê chưa tỉnh, A Chiêu không nán lại lâu, Tiểu Bạch bảo hái gì cô hái đó.

Thậm chí nhiều loại thuốc cô còn chưa kịp nhìn kỹ hình dạng, hái xong liền vội vã chạy về nơi tạm trú.

 

 

“A nương…”

A Chiêu vừa vào cửa liền gọi.

Nhận ra Lý Kinh Tuyết đang ngủ, lập tức im bặt, sợ đánh thức nàng.

Cô quay sang đưa ngón tay lên môi ra hiệu Tiểu Bạch cũng im lặng.

 

 

Tiểu Bạch chỉ huy cô bẻ một gốc nhân sâm nhỏ bằng ngón út, nhét một miếng vào miệng Lý Kinh Tuyết.

A Chiêu không hiểu dược lý, nhưng cứ làm theo lời nó, nhét xong lại quan sát kỹ một hồi, thấy sắc mặt nàng khá hơn.

 

 

Tiểu Bạch liếc nhìn:

“Được rồi, không còn vấn đề lớn, để nàng ngủ tiếp, có lợi cho hồi phục.”

 

 

A Chiêu gật đầu thật mạnh, lời nó khiến cô yên tâm hơn.

Vừa thả lỏng, cô không nhịn được ngáp một cái.

Buồn ngủ quá, dụi dụi mắt, liền nằm cạnh Lý Kinh Tuyết, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

 

 

Bên cạnh, Tiểu Bạch: “…”

Nó nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Kinh Tuyết, lại nhìn A Chiêu ngủ say bên cạnh nàng.

Vẫy đuôi một cái, xoay vòng tròn, rồi cũng nằm xuống cạnh A Chiêu, thiếp đi.