Ngọn lửa rực cháy ngùn ngụt, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người chạy tán loạn.
Những hình ảnh ấy chỉ lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt.
Tiểu Bạch nhìn không rõ, nó sững lại, đồng tử màu vàng kim khôi phục thành màu đen thường ngày.
Nó nhớ kỹ lại, trong khung cảnh vừa thấy không hề có bóng dáng A Chiêu cùng mọi người, chuyện này là sao?
Tiểu Bạch thong thả bước đến trước mặt bọn họ:
“Đưa bản tọa xem thử tấm thẻ gỗ nhỏ này.”
Đông Phương Mặc biết Tiểu Bạch không đơn giản.
Hai tay cậu dâng tấm thẻ gỗ đen lên trước mặt nó, giọng đầy cung kính:
“Tiểu Bạch đại nhân, đây.”
Tiểu Bạch hài lòng với thái độ ấy, cằm hơi nhướng lên:
“Ừm, để bản tọa nhìn kỹ xem nào.”
Thế nhưng, lần này dù nó nhìn thế nào cũng không thấy được hình ảnh tiên đoán nữa.
Nhìn đến mức sắp khoan thủng cả tấm thẻ gỗ màu đen rồi vẫn không thấy gì.
Tiểu Bạch nhíu chặt mày, A Chiêu thấy nó im lặng mãi bèn hỏi:
“Tiểu Bạch, sao rồi?”
Tiểu Bạch hơi do dự:
“Có chút kỳ lạ, không nhìn ra được gì cả.”
Không đúng, bất kể là vật gì, nếu nó muốn nhìn đều có thể thấy được ít nhiều chuyện quá khứ và tương lai.
Nhưng tấm thẻ gỗ này ngoài lần đầu tiên ra, sau đó lại giống như một miếng gỗ bình thường chẳng có gì đặc biệt.
A Chiêu nghiêng đầu:
“Vậy có phải nói tấm thẻ này không có vấn đề gì không?”
Sắc mặt Đông Phương Mặc thoáng nặng nề.
Cậu tuy không biết rõ năng lực cụ thể của Tiểu Bạch.
Nhưng cũng đại khái hiểu nó có thể thông qua đồ vật mà thấy được một số chuyện.
Nếu ngay cả Tiểu Bạch cũng không nhìn ra.
Vậy có phải chứng minh rằng có người đã động tay chân trên tấm thẻ này?
Động tay chân đến mức cả thần thú cũng không nhìn ra manh mối.
Đông Phương Mặc gắt gao nhìn chằm chằm tấm thẻ, cố gắng tìm ra sự khác thường của nó.
Lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt Đông Phương Mặc.
Ngón cái và ngón trỏ nhặt lấy tấm thẻ gỗ đen ấy, tầm nhìn của cậu cũng theo đó mà di chuyển.
Lý Kinh Tuyết nhẹ nhàng vuốt qua bề mặt trơn nhẵn của tấm thẻ gỗ đen.
Nàng đặt nó lên bàn đá bên cạnh, rồi nói với các con:
“Lệnh bài của ma tộc khác với nhân tộc.”
Nói rồi, khi mọi người chưa kịp phản ứng, nàng cầm d.a.o găm, nhẹ nhàng rạch một đường trên ngón tay mình.
“Tách.”
Một giọt m.á.u đỏ tươi từ ngón tay nhỏ xuống tấm thẻ gỗ đen.
“A nương!”
A Chiêu hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay nàng:
“Chảy m.á.u rồi, mau cầm m.á.u đi!”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, lát nữa sẽ lành thôi.”
Lý Kinh Tuyết lập tức trấn an cô bé.
Gương mặt tròn trịa của A Chiêu đầy lo lắng:
“Thật chứ?”
“Thật mà, con xem này.”
Lý Kinh Tuyết đưa ngón tay ra trước mặt nhi nữ.
Cô bé nhìn kỹ thì thấy m.á.u đã ngừng chảy, chỉ còn một vết sẹo trắng nhỏ.
A Chiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm mặt nhìn a nương:
“A nương, sau này người đừng làm vậy nữa.”
“… Sau này rồi tính.”
Lý Kinh Tuyết không đáp ứng, hơi chột dạ dời tầm mắt đi.
Trong lúc đó vô tình nhìn sang tấm thẻ gỗ đen trên bàn, chỉ thấy giọt m.á.u ấy đang từ từ thấm vào trong.
Ngay sau đó, tấm thẻ gỗ đen phát ra ánh sáng đỏ như máu, những hoa văn đỏ tươi nổi lên.
Chẳng bao lâu, chúng biến thành một hình đầu lâu cùng những dòng chữ kỳ lạ không hiểu được.
“Đây là cái gì?”
Tô Vi Nguyệt ngạc nhiên.
Ánh mắt Lý Kinh Tuyết hơi nheo lại:
“Chữ của ma tộc, trên đó viết: Nhị Vương.”
“Nhị Vương? Nghĩa là gì?”
Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc đều ngơ ngác.
“Là một ma vương dưới trướng ma tôn.”
Lý Kinh Tuyết giải thích ngắn gọn, rồi quay đầu nhìn Tiểu Bạch:
“Ngươi có nhìn ra được gì không?”
Tiểu Bạch lắc đầu:
“Chẳng thấy gì cả.”
Nó bắt đầu hoài nghi không biết có phải cảnh tượng vừa thấy chỉ là ảo giác lúc nó mơ màng hay không.
Lý Kinh Tuyết trầm ngâm:
“Vậy sao?”
Nếu không thấy được gì.
Một là tấm thẻ này vốn bình thường, hai là nó đã bị dùng bí thuật che giấu thông tin.
Vì đây là đồ của ma tộc, Lý Kinh Tuyết cho rằng khả năng thứ hai cao hơn.
“Tiếc là Hứa thúc đã rời khỏi Tầm Tiên trấn, nếu không có thể nhờ thúc ấy tính thử.”
A Chiêu có chút tiếc nuối nói.
Lý Kinh Tuyết biết vị Hứa thúc trong miệng nhi nữ.
Nghe nói là một đạo tu rất có cá tính, không ham kiếm tiền, còn hay đuổi khách.
Tiểu Bạch dựng lông:
“Ý ngươi là bản tọa không bằng tên nhân loại kia?”
A Chiêu chớp mắt, giọng có chút vô tội:
“Nhưng ngươi chẳng phải vừa nói không nhìn ra được gì sao?
Ta chỉ nghĩ nhờ Hứa thúc xem thử, biết đâu ông ấy thấy được điều gì.”
“Hừ, chỉ là một nhân loại tầm thường, sao có thể so được với bản tọa.”
Tiểu Bạch cao ngạo ngẩng đầu.
Đông Phương Mặc lập tức phụ họa:
“Tiểu Bạch đại nhân là thần thú lợi hại nhất.”
Tiểu Bạch càng đắc ý, liếc cậu:
“Vẫn là Tiểu Mặc có mắt nhìn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Vi Nguyệt:
“Tiểu Bạch đại nhân đâu phải thần thú tầm thường.
Nhìn bộ lông này, nhìn thân hình oai phong này, ai cũng biết là rất lợi hại rồi.”
Ánh mắt Tiểu Bạch rơi lên người nàng, đầy vẻ tán thưởng:
“Ngươi cũng không tệ, bản tọa cho phép ngươi làm thị tùng của bản tọa.”
Tô Vi Nguyệt:
“Cảm ơn Tiểu Bạch đại nhân.”
Thực ra nàng rất hoài nghi con linh thú trông như chó này liệu có thực sự lợi hại không.
Nhưng với tính cách không bao giờ làm việc không có lợi của Đông Phương Mặc, chắc Tiểu Bạch thật sự rất lợi hại.
A Chiêu: …
“A nương, sao người biết chữ ma tộc?”
Đông Phương Mặc thấy muội muội có vẻ bất mãn lại định mở miệng, bèn nhanh chóng đổi đề tài.
Dù là muội muội hay Tiểu Bạch đều là “cây to”.
Đã muốn ôm cây to thì tự nhiên không thể để hai cây to này vì chút chuyện vặt mà bất hòa, ảnh hưởng hòa khí.
Lý Kinh Tuyết đáp:
“Kiếm Tông có dạy môn học về chữ ma tộc, nên ta cũng hiểu sơ sơ về ma tộc.”
“Người có thể nói về thế lực của ma tộc không?
Ví dụ như vị Nhị Vương này?”
Lý Kinh Tuyết không từ chối, ngồi xuống ghế cạnh bàn đá.
A Chiêu như kẹo mạch nha, lập tức chui vào lòng nàng.
Lý Kinh Tuyết thuận tay bế cô bé lên, để cô ngồi trên đùi mình.
Sau đó bảo Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt cùng ngồi nghe.
“Nhị Vương là một ma vương dưới trướng ma tôn.
Tương truyền hắn vốn là nhân tu sa ngã thành ma, tên gốc là Vương Nhị*. (tên quê mùa, nghe lại ngu ngốc)
Sau khi trở thành ma tu, cái tên này thường bị các ma tộc khác chế giễu.
Nhưng hắn không học nhiều sách, nên quyết định đảo ngược tên mình, thành Nhị Vương.
Nhị Vương Nhị Vương, nghe qua liền thấy lợi hại.”
Lý Kinh Tuyết nhìn gương mặt vẫn còn non nớt của Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt.
Nghĩ một lát rồi kể thêm những điều mình biết về ma tộc cho họ nghe.
Hai đứa nhỏ này gần như không ai dạy dỗ, cũng chẳng có ai quản.
Cuộc sống trong giới tu chân đều là tự mình mò mẫm, thông tin cũng là tự tìm hiểu.
Ma tộc rất hiếm khi đặt chân vào lãnh địa nhân tộc.
Hai người tất nhiên biết rất ít về chúng, thậm chí gần như không biết gì.
Vì vậy, khi Lý Kinh Tuyết nói, họ cũng chăm chú lắng nghe.
Đông Phương Mặc có tính cẩn thận, còn lấy bút mực ra, ghi chép từng điều quan trọng.
Tô Vi Nguyệt vì là luyện khí sư, có chút tiền, nên dùng Lưu Ảnh Châu để ghi hình lại.
Lý Kinh Tuyết thấy hai người một viết lia lịa, một nghiêm túc ghi hình, nàng dừng lại một chút rồi nói:
“Không cần nghiêm trọng thế, nhớ hay không cũng chẳng sao, không phải tin tức gì quan trọng lắm.”
Nàng chỉ biết sơ lược về thế lực ma tộc, những tin tức sâu hơn nàng cũng không nắm được.
Đông Phương Mặc lắc đầu:
“Không sao, con chỉ ghi lại mấy chỗ cần nhớ thôi.”
Tô Vi Nguyệt nói:
“Trí nhớ con không tốt, định ghi lại, sau có thời gian thì xem.
A nương đừng bận tâm bọn con, người cứ nói tiếp.”
Đông Phương Mặc có chút ghen tỵ nhìn viên Lưu Ảnh Châu trong tay nàng, phụ họa:
“Đúng vậy, a nương đừng để ý chúng ta, cứ tiếp tục kể.”
A Chiêu cũng bắt chước hai người, giọng non nớt:
“A nương, người kể tiếp đi ~~”
Lý Kinh Tuyết: …
Nàng đành phải kể tiếp.
Hiện nay ma tộc chỉ có một vị ma tôn.
Nhưng vị ma tôn ấy sống ẩn dật, luôn tránh né mũi nhọn của nhân tộc.
Vì thế nhiều người quên mất ma tộc còn có ma tôn.
Tuy nhiên, dù thấp giọng làm người, hắn vẫn âm thầm phát triển thế lực, bồi dưỡng thuộc hạ.
Giờ đây, vị ma tôn ấy đã nắm giữ hơn nửa thế lực của ma tộc, có thể nói là quyền lực tuyệt đối.
Tuyệt đối không thể xem thường sự tồn tại của hắn.
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt thấy ánh mắt nàng nghiêm trọng, đều gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ sẽ ghi nhớ vị ma tôn này.
Lý Kinh Tuyết còn kể về vài thế lực khác của ma tộc:
Ma Vương ăn trẻ con sống ở biên giới ma tộc, Bách Độc Ma Vương ở phương nam…
Ngoài ra, nàng dặn ba đứa trẻ rằng ma tộc khác nhân tộc.
Cho dù chúng hóa trang thành người, vẫn có cách để phá giải lớp ngụy trang ấy.
Ngày trôi qua rất nhanh.
Đêm xuống, A Chiêu ôm gối lăn qua lộn lại trên giường.
Tiểu Bạch khẽ nhảy, nhảy lên giường cô bé.
"Bộp!"
A Chiêu nghe tiếng động trầm đục, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, đối diện với đôi mắt đen láy.
Tiểu Bạch: …
Cái giường hỏng này, phát ra tiếng lớn thế làm gì, đáng ghét thật.
“Khụ..”
Tiểu Bạch khẽ hắng giọng, phá vỡ bầu không khí im lặng, nó nói:
“Ta suy nghĩ rất lâu rồi, ngươi liên lạc với Minh Triết đi.”
“Hả?”
A Chiêu sững lại:
“Liên lạc Minh thúc làm gì?”
“Lúc ban ngày ta nhìn thấy tấm thẻ gỗ nhuốm ma khí kia, đã thấy một số cảnh tượng...”
Tiểu Bạch kể lại đại khái những gì nó thấy.
“Tuy sau đó ta không thấy được thêm gì từ tấm thẻ, nhưng nghĩ kỹ lại cảnh đó dường như có biển.
Kết hợp với chuyện gần đây ngươi gặp, ta đoán hình ảnh đó có thể liên quan đến thượng cổ mật cảnh mới xuất hiện.
Ngươi nhắc nhở Minh Triết đi!”
Tiểu Bạch nói.
Minh Triết là đệ tử Thần Nông Cốc, tuy lời hắn nói không có trọng lượng.
Nhưng trưởng bối của hắn chắc chắn có tiếng nói.
Thông báo cho họ biết chuyện có khả năng xảy ra nguy hiểm, chắc chắn sẽ hữu ích.
A Chiêu nghe nói Minh Triết có thể gặp nguy hiểm, lập tức gật đầu đồng ý.
Cô lấy ra Truyền Âm Thạch Minh Triết đã cho mình, ngồi xếp bằng trên giường.
Chăm chú nhìn tấm Truyền Âm Thạch ấy thật lâu.
Một lát sau.
Tiểu Bạch không nhịn được hỏi:
“Truyền âm cho hắn đi chứ.”
“Ừm… cái truyền âm thạch này dùng sao ấy nhỉ?”
A Chiêu đôi mắt cong cong, hơi ngượng ngùng hỏi.
Tiểu Bạch: …