Nghe câu hỏi của cô bé, Tiểu Bạch mới sực nhớ ra dường như cô vẫn chưa học các pháp quyết cơ bản thường nhật.
Nó liền dạy cô bé cách sử dụng Truyền Âm Thạch.
A Chiêu vận dụng linh lực niệm pháp quyết, rất nhanh, trước mặt cô hiện ra một khối méo mó quái dị.
A Chiêu kinh ngạc trừng mắt nhìn, chưa đến vài hơi thở, khối kia liền “xèo” một tiếng tan biến trong không khí.
A Chiêu: “……”
Cô bé ấm ức quay đầu nhìn Tiểu Bạch, đối phương ho khan hai tiếng:
“Ngươi lần đầu dùng pháp quyết này, dùng không tốt cũng bình thường, thử lại lần nữa.”
Nó ngừng một chút rồi nói:
“Giữ tâm bình thản là được.”
A Chiêu hít vài hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại.
Hai tay bắt đầu kết ấn, một luồng sáng xanh nhạt hiện ra trước mặt cô.
“Xoạt!”
Một chú chim sẻ tròn trĩnh màu lam băng xuất hiện, nó rất linh hoạt, líu ríu bay vòng quanh A Chiêu.
Ánh mắt cô dõi theo chú chim, vô cùng vui mừng:
“Thành công rồi!”
A Chiêu chìa bàn tay nhỏ ra, chim sẻ thu cánh lại đậu lên lòng bàn tay.
Cái đầu nhỏ cọ cọ tay cô, kêu “chíp chíp” làm nũng.
Cô vui vẻ giơ chim lên trước mặt Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, ngươi xem!”
Tiểu Bạch:
“Thấy rồi.”
A Chiêu:
“Ta có phải rất thông minh không?”
Tiểu Bạch: ……
“Thông minh, rất thông minh.”
Nó cũng không tính là nói dối.
Một đứa bé ba tuổi mà lần thứ hai đã làm được, ai thấy cũng sẽ khen cô bé thông minh.
Thấy cô bé mải chơi với chú chim, Tiểu Bạch nhắc nhở:
“Đừng chơi nữa, mau làm chính sự.”
Nghe vậy, A Chiêu mới nhớ ra mình còn việc chưa làm.
Đôi mắt đen láy của cô lập tức sáng rực, tay kia vuốt ve lông chim:
“Ngoan, đi tìm Minh thúc, bảo ông ấy cẩn thận trong bí cảnh Thái Cổ Nam Hải.”
Chim sẻ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:
“Chíp?”
A Chiêu chớp mắt:
“Nghe không hiểu à?”
Tiểu Bạch nói:
“Ngươi ấn đầu nó, nói những gì muốn bảo Minh Triết.
Nói xong buông tay ra, nó sẽ đi tìm hắn, đến nơi lời của ngươi sẽ vang lên.”
A Chiêu hiểu ra, làm theo chỉ dẫn.
Chim sẻ cọ tay cô bé, vỗ cánh bay lên, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
A Chiêu có chút lo lắng:
“Tiểu Chíp có thể tìm thấy Minh thúc không?”
Tiểu Bạch:
“Nhanh vậy đã đặt tên rồi à?”
Thấy cô bé lo lắng, nó nói:
“Yên tâm, trên truyền âm thạch của Minh Triết có linh lực của hắn.
Tiểu Chíp sẽ lần theo d.a.o động linh lực mà tìm.
Trước khi tìm được hắn, người khác không chạm được vào nó đâu.”
Nghe vậy, A Chiêu yên tâm hẳn.
Tiểu Bạch liếc nhìn vầng trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, nói với cô:
“Khuya rồi, ngủ đi.”
“Vâng~”
Cô bé đáp lại, ôm Tiểu Bạch nằm xuống giường.
Tiểu Bạch: “……”
“Khò~”
Chưa bao lâu, tiếng thở đều đều vang lên.
Tiểu Bạch:
“Tốt lắm, nói ngủ là ngủ.”
“Học pháp quyết thường nhật?”
Lý Kinh Tuyết nghe Tiểu Bạch nói, lộ vẻ kinh ngạc.
Đêm qua Tiểu Bạch vẫn còn bận tâm chuyện cô bé chưa học pháp quyết, nên khi cả nhà ngồi ăn sáng liền nhắc ra.
Tiểu Bạch:
“Nó giờ đã là Trúc Cơ, ngoài kiếm thuật ra, cũng nên học một số pháp quyết thường dụng.”
Lý Kinh Tuyết hơi do dự:
“Nó còn nhỏ thế này, học nhiều vậy có ổn không?”
Trước đây nàng từng nghĩ có nên dạy A Chiêu pháp quyết không.
Nhưng cô bé vừa thích luyện đan vừa thích tập kiếm, lại còn phải học chữ.
Nàng thấy thế là đủ, định đợi cô lớn hơn chút rồi mới dạy.
“Cái gì có ích thì không bao giờ là nhiều.”
Tiểu Bạch vừa nói vừa quay đầu hỏi cô bé đang ăn bánh bao thịt:
“Ngươi thấy sao?”
A Chiêu nhai xong nuốt xuống:
“Ta muốn học.”
Lý Kinh Tuyết thấy cô bé nghiêm túc, nghĩ một lát rồi quyết định tôn trọng ý kiến cô:
“Được, lát nữa chúng ta bàn xem nên học những pháp quyết nào.”
Nghe vậy, người có nhiều kinh nghiệm chạy trốn, Đông Phương Mặc chen vào:
“Ta thấy nên học Thuật Độn Địa, gặp nguy hiểm đánh không lại cũng còn đường chạy.”
Tô Vi Nguyệt đồng ý việc học chạy trốn quan trọng, nhưng nàng có ý khác:
“Chạy trốn quan trọng thật, nhưng tu vi thấp mà dùng Độn Địa, gặp phải đá cứng dễ bị kẹt.
Chi bằng học Thần Hành Cước, khi chạy dán thêm phù Tật Hành, chạy nhanh như gió.
Bình thường người ta không đuổi kịp, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xem kẻ địch ở đâu.”
Đông Phương Mặc:
“Theo ngươi nói, muội muội còn phải học cả phù lục nữa, nó mới ba tuổi học nổi sao?”
Tô Vi Nguyệt nghĩ nghĩ rồi hỏi A Chiêu:
“Muội muội, muội có muốn học phù lục không?”
A Chiêu không nghĩ nhiều:
“Muốn… ưm.”
Tiểu Bạch lập tức nhảy lên, một vuốt che miệng cô bé, trừng mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Muốn gì mà muốn, bây giờ học nổi sao?
Có thể từ từ học từng thứ một không?”
A Chiêu gỡ vuốt nó ra:
“Ta thấy ta học được.”
Tiểu Bạch bất lực, cái gì cũng muốn học.
Lý Kinh Tuyết lên tiếng, đồng tình với Tiểu Bạch:
“A Chiêu, chúng ta từ từ thôi, đợi con tinh thông mấy pháp quyết cần thiết rồi hãy theo a tỷ học phù lục.”
Lý Kinh Tuyết xuất thân từ một đại tông môn như Kiếm Tông.
Ngoài kiếm tu còn tinh thông luyện đan, chạy trốn, xây dựng, lại biết sơ pháp quyết, phù lục, trận pháp.
Nàng cho rằng tinh thông một hai môn, biết qua ba bốn môn là tốt rồi.
Tô Vi Nguyệt vội nói:
“Đúng, phù lục sau này học cũng được.
Giờ ta dạy muội pháp quyết, đợi muội lớn thêm, ta dạy phù lục.”
Tô Vi Nguyệt là luyện khí sư.
Trong số những người ở đây, ngoài Tiểu Bạch ra, nàng là người tinh thông pháp quyết nhất.
Tiểu Bạch nghe nàng nói cũng vui lòng để A Chiêu cho nàng dạy, mình bớt việc.
Lý Kinh Tuyết và Đông Phương Mặc cũng không ý kiến.
Thế là chuyện Tô Vi Nguyệt dạy A Chiêu pháp quyết liền định như vậy.
Tô Vi Nguyệt thầm thở phào, cuối cùng cũng thấy mình có ích trong nhà này.
Mọi người bàn thêm một lát, quyết định các pháp quyết A Chiêu nên học trước:
Thanh Khiết Thuật, Thần Hành Cước, Độn Địa Thuật, Chiếu Minh Thuật.
Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, Ngụy Trang Thuật, Cách Không Thủ Vật,…
Tô Vi Nguyệt còn đề nghị dạy cô Linh Hạc Truyền Âm, nhưng Tiểu Bạch nói cô bé biết rồi.
A Chiêu chớp mắt khó hiểu, Tiểu Bạch mở miệng:
“Tiểu Chíp.”
A Chiêu lập tức kết ấn, gọi ra một chú chim sẻ tròn vo.
Tô Vi Nguyệt nghe nói cô bé mới học tối qua liền biết, giật mình.
Năm xưa nàng học mất cả ngày, nàng thầm nghĩ, có lẽ muội muội này cũng là hạt giống tốt để học phù lục.
Đông Phương Mặc thấy Tô Vi Nguyệt dạy pháp quyết, nghĩ một lát rồi nói:
“Vậy ta luyện kiếm cùng muội muội.”
Trước đây dù cậu không có linh lực, nhưng vẫn hiểu ở tu chân giới thực lực là tất cả.
Nên ngày nào cũng rèn luyện thân thể, luyện kiếm,...
Hy vọng có ngày thức tỉnh linh căn, bước vào con đường tu luyện sẽ không trắng tay.
Lý Kinh Tuyết thấy đề nghị này ổn, liền nhớ lại thời khóa biểu của tông môn, sắp xếp cho nhi nữ:
Sáng dậy luyện kiếm, ăn sáng xong luyện đan.
Nghỉ trưa, chiều ra phố bày hàng một canh giờ.
Sau đó về học pháp quyết, tối sau bữa cơm học chữ, nhận biết thảo dược.
Cả ngày kín lịch.
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt nhìn tờ giấy chi chít, hơi thương cô bé.
Nhưng thấy cô vui vẻ đồng ý, lại sinh lòng kính phục.
Nhìn cô bé nghiêm túc, hai người âm thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ chúng ta còn không siêng năng bằng một đứa trẻ ba tuổi?”
Thế là, Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt cũng tự đặt cho mình lịch luyện tập và học hành.
A Chiêu hoàn toàn không biết sự ham học của mình đã vô tình làm cả ca ca lẫn tỷ tỷ siêng năng học tập theo.
Ăn sáng xong, Đông Phương Mặc đến trước mặt muội muội.
A Chiêu đang phơi dược liệu, nghi hoặc ngẩng đầu:
“A huynh?”
Đông Phương Mặc có chút căng thẳng, xoa xoa tay, hỏi:
“Muội, còn Tẩy Thiên Đan lần trước không?”
Giờ cậu tuy đã có linh căn, nhưng vẫn kém, cậu muốn cải thiện thêm.
A Chiêu đáp:
“Có.”
Đông Phương Mặc mừng rỡ:
“Vậy cho ta thêm vài viên được không?”
A Chiêu lắc đầu:
“Không được.”
Lòng Đông Phương Mặc chùng xuống.
Nghĩ cũng phải, Tẩy Thiên Đan quý như vậy, muội muội chịu cho cậu vài viên đã là đại ân.
Cậu sao lại tham thế, đúng là đồ tham lam.
“Tiểu Bạch nói rồi, Tẩy Thiên Đan mỗi lần chỉ được ăn một viên.”
A Chiêu tiếp lời.
Cô vẫn nhớ rõ Tiểu Bạch từng dặn:
Nếu a huynh cần, mỗi lần chỉ cho cậu một viên.
Ăn nhiều sẽ xảy ra chuyện, có khi còn c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Đông Phương Mặc:
“Hả?”
Cô bé đứng dậy:
“Huynh muốn ăn Tẩy Thiên Đan à?
Muội đi lấy cho huynh.”
Nói xong, A Chiêu chạy lon ton vào phòng lấy đan.
Tô Vi Nguyệt đang quét dọn bên cạnh, ngây người nhìn theo, mặt đầy vẻ chấn động.
Nàng vừa nghe nhầm chăng?
Tẩy Thiên Đan?
A Chiêu có cả Tẩy Thiên Đan?
Hết sững sờ, nàng liếc nhìn Đông Phương Mặc đang mừng rỡ, thầm nghĩ:
“Chả trách tên này xem muội muội như bảo bối, muội ấy quả thực là một bảo bối.”
Đông Phương Mặc nhận ra ánh nhìn của nàng, quay lại, ánh mắt hai người giao nhau.
Tô Vi Nguyệt lặng lẽ dời mắt, lòng có chút ghen tị:
Tẩy Thiên Đan, nàng cũng muốn, dù có linh căn nhưng là ngũ linh căn đầy tạp chất.
Với linh căn như vậy, đừng nói đại tông, ngay cả tiểu tông môn cũng không thèm nhận.
Nếu có thể uống một viên Tẩy Thiên Đan, liệu có rửa sạch tạp chất, biến thành đơn linh căn hay song linh căn?
“Ngươi có muốn hỏi muội muội xin một viên Tẩy Thiên Đan không?”
Giọng Đông Phương Mặc kéo suy nghĩ của Tô Vi Nguyệt về hiện tại.
Nàng hoàn hồn, liếc cậu, tay cầm chổi siết chặt, lắc đầu, rất biết thân phận:
“Thôi, ta đối với muội ấy chỉ là một a tỷ bình thường, không tính là người quan trọng.
Ta cũng chẳng cống hiến gì lớn, Tẩy Thiên Đan quý giá thế, ta cầm thấy nóng tay.”
Vô công bất thụ lộc.
Đông Phương Mặc đang định nói gì đó...
“A huynh!”
A Chiêu chạy ra, đưa một viên Tẩy Thiên Đan cho cậu:
“Cho huynh!”
Đông Phương Mặc nhận lấy:
“Cảm ơn A Chiêu.”
Tô Vi Nguyệt nhìn cậu đầy ghen tị.
Tẩy Thiên Đan, loại đan dược có thể thay đổi số mệnh…
“A tỷ, cho tỷ!”
A Chiêu xoay người, đưa viên Tẩy Thiên Đan khác ra trước mặt nàng.