A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 91: Nam Trọng Thành



Hàng người xếp trước cổng thành ai cũng ngước nhìn lên không trung.

Nơi đó, một nhóm đệ tử Kiếm Tông đang cưỡi kiếm bay qua.

Những người đó chẳng mấy để tâm đến đám đông bên dưới.

Chỉ dừng lại một thoáng rồi trực tiếp phi kiếm vào Nam Trọng Thành.

Lý Kinh Tuyết nhìn theo bóng dáng họ xa dần, ánh mắt khẽ cụp xuống.

 

 

Vì sự xuất hiện của đệ tử Kiếm Tông, hàng người vốn yên tĩnh bỗng náo động hẳn lên.

Có người cảm thán:

“Đó chính là đệ tử Kiếm Tông sao? Trông thật oai phong.”

 

 

Có kẻ thắc mắc:

“Họ không phải xếp hàng vào thành sao?”

 

 

Kẻ khác chua chát:

“Họ là đệ nhất tông môn của Hỗn Độn Đại Lục, ai dám bắt họ xếp hàng?

Không muốn sống nữa à?”

 

 

Cũng có người đầy ngưỡng mộ:

“Thật là tốt quá.”

 

 

Một người hiếu kỳ hỏi:

“Người dẫn đầu kia xem ra không đơn giản, là ai vậy?”

 

 

“Ngươi không nhận ra sao?

Đó là Lục Dao Phong, đại đệ tử của Kiếm Tông, đại sư huynh chưởng quản của tông môn.”

 

 

“Hắn chính là đệ nhất Nguyên Anh, Lục Dao Phong?”

 

 

“Quả không hổ danh đại đệ tử của Kiếm Tông, khí độ ấy đâu phải người thường có được.”

 

 

“Nghe nói không lâu trước đây, hắn một mình một kiếm vượt cấp c.h.é.m c.h.ế.t một yêu thú Hóa Thần kỳ gây loạn trên Đông Hải.”

 

 

“Ta cũng nghe rồi, tương truyền tính tình hắn lạnh nhạt, lại là băng linh căn, nên chẳng ai dám đến gần ba thước, sợ bị đông cứng.”

 

 

A Chiêu nghe mọi người bàn tán, chớp chớp mắt, nhớ lại người dẫn đầu ban nãy.

Thanh niên mặc trường bào trang nghiêm đen trắng, gương mặt lạnh nhạt.

Đệ nhất Nguyên Anh?

Nghe có vẻ lợi hại thật.

 

 

Một canh giờ sau, cả nhà A Chiêu cuối cùng cũng xếp hàng vào được trong thành.

Vì A Chiêu bán không ít đan dược, kiếm được kha khá linh thạch, bọn họ thuê tạm một tiểu viện khá tốt để ở.

 

 

Thu dọn xong xuôi, A Chiêu trốn vào phòng đếm lại số linh thạch của mình.

Nhìn thấy hơn nửa số linh thạch đã hao hụt, cô bé thở dài đầy lo lắng:

Kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, nuôi cả nhà thật không dễ dàng.

 

 

Tiểu Bạch hỏi:

“Sao thế?”

 

 

A Chiêu nhìn nó:

“Nuôi gia đình khó quá!”

 

 

Tiểu Bạch: …

Lúc này nó mới nghĩ ra, dọc đường này tiêu xài gần như đều nhờ tiền bán đan của A Chiêu.

Nhìn cô bé nhỏ xíu kia, nó chợt thấy chột dạ, nhưng nghĩ lại không đúng.

Nó là thần thú khế ước của cô, chủ nhân tiêu tiền cho thần thú là chuyện bình thường, nó việc gì phải chột dạ.

 

 

Tiểu Bạch nói:

“Ngươi bảo a nương a cha ngươi cũng ra ngoài kiếm tiền đi chứ.”

 

 

Không nhắc thì thôi, nhắc đến A Chiêu lại thở dài:

“A nương thân thể yếu, a cha lúc nào cũng có thể phát điên.

Hai người họ làm sao kiếm tiền, chỉ còn ta thôi.”

 

 

Tiểu Bạch:

Cũng đúng, Nam Trọng Thành tuy là nơi phàm nhân và tu sĩ chung sống.

Nhưng lỡ ra ngoài mà gặp chuyện, tu sĩ chỉ cần một chưởng là hai người họ chẳng còn mạng.

 

 

A Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy a nương cùng ba người còn lại đang đứng ngoài sân bàn bạc chuyện gì đó.

Tay cô nắm chặt lại, nói với Tiểu Bạch:

“Ta đã nhặt được a nương và các người về.

Ta nhất định sẽ để các người có chỗ ở, có cơm ăn, ngươi đừng lo.”

 

 

Tiểu Bạch:

“... Ta có lo đâu.”

Với tay nghề luyện đan của cô bé, chắc chắn không đói c.h.ế.t được.

 

 

Lý Kinh Tuyết cùng ba người kia đang bàn tính chuyện ra ngoài kiếm tiền.

Lúc trả tiền thuê, nàng mới nhận ra thời gian qua toàn tiêu linh thạch do út nữ kiếm được.

Bốn người lớn hơn lại để một cô bé nuôi, thật khó chịu.

 

 

Diệp Phong nói:

“Lát nữa ta ra ngoài xem có nơi nào tuyển người không.”

 

 

Đông Phương Mặc lên tiếng:

“Khối Hàn Phách Ngọc ta nhặt về trước kia có thể bán được giá cao.

Nếu bán đi thì đỡ phải để muội muội vất vả nuôi cả nhà.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhíu mày:

“Cho dù chẻ đôi, thì một khối lớn như vậy vẫn quá gây chú ý, bất cẩn là rước họa sát thân.”

 

 

Đông Phương Mặc chẳng để tâm:

“Trong thành chắc chắn có chợ đen, ta có thể ra đó bán.”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Chợ đen không ổn.”

 

 

Đông Phương Mặc nhìn nàng:

“Có gì không ổn? Ngươi và ta trước đây đều là khách quen của chợ đen.”

 

 

Nói ra mới nhớ, Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc quen nhau ở chợ đen.

Nàng lần đầu bán phù lục và pháp bảo tự chế, còn hắn lần đầu lẻn vào mua phù lục, pháp bảo phòng thân.

 

 

Lần đó, làm ăn chưa quen, Tô Vi Nguyệt thấp thỏm đưa ra một giá.

Đồ nàng bán đều là hàng cấp thấp, lo sợ bị mặc cả nên cố tình nâng giá cao.

Đông Phương Mặc hiểu rõ giá thị trường, mừng rỡ gặp được một chủ quầy “ngây thơ”, liền vung tay mua hết.

 

 

Tô Vi Nguyệt ban đầu ngỡ ngàng, sau lại vui vẻ đóng gói hết đồ cho cậu.

Hai người đều mang tâm trạng “hời rồi” mà rời khỏi chợ đen.

 

 

Tô Vi Nguyệt giải thích:

“Khi ấy mỗi người một thân, thích làm gì thì làm, còn bây giờ…”

 

 

Câu sau nàng không nói tiếp, Đông Phương Mặc cũng hiểu.

Giờ đây lôi thôi lếch thếch cả nhà.

A cha a nương một người mất linh lực không rõ nguyên do.

Một người căn cơ hủy hoại, đan điền cũng mất, giờ chẳng khác phàm nhân.

Nếu ở chợ đen bị kẻ có ý đồ theo về, có khi rước họa diệt môn.

 

 

“Là chúng ta liên lụy các ngươi.”

Lý Kinh Tuyết thở dài, lần nữa thấy mình vô dụng.

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“A nương không liên lụy chúng ta đâu.”

 

 

Đông Phương Mặc gật đầu:

“Đúng thế, trước đây chúng ta chẳng biết nhiều chuyện về các đại tông môn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đọc đường a nương vẫn luôn kể lại những điều từng thấy từng nghe, với chúng ta rất hữu ích.”

 

 

Kiến thức, kinh nghiệm của đại tông môn không phải tán tu có thể sánh được.

Với hai người vốn không có chỗ dựa như bọn họ mà nói, đó là thông tin quý giá.

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Đúng vậy, đúng vậy.”

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Giúp được các con là tốt rồi.”

 

 

Tuy vậy, nàng vẫn nghĩ cách xem mình có thể làm gì để giảm bớt gánh nặng cho bọn trẻ.

Bên cạnh, Diệp Phong chần chừ mở miệng:

“Ta sức khỏe tốt, hay là ta ra ngoài tìm việc tay chân?”

 

 

Đông Phương Mặc lắc đầu:

“Không cần, ta với muội muội ra ngoài kiếm tiền được rồi.

A nương a cha cứ yên tâm ở nhà.”

 

 

Hiện tại có đệ tử Kiếm Tông trong thành.

A cha có vẻ có thù oán c.h.ế.t người với Kiếm Tông.

A nương vốn là đệ tử Kiếm Tông nhưng giấu thân phận.

Nhìn thế nào cũng không nên để hai người ra ngoài.

 

 

Hai người Lý Kinh Tuyết hiển nhiên cũng nghĩ đến điều đó, chỉ có thể để ba đứa trẻ ra ngoài kiếm tiền.

Tô Vi Nguyệt suy nghĩ rồi đề xuất cắt Hàn Phách Ngọc thành vài miếng nhỏ.

Nàng có thể luyện chế thành pháp bảo tĩnh tâm an thần đem bán, vừa không gây chú ý, vừa kiếm được tiền.

Nàng còn có nhiều phù lục đã vẽ dọc đường, có thể đem bán cùng.

Dù giá trị khối ngọc lớn sẽ giảm đi nhiều, nhưng hiện giờ đây là cách an toàn nhất.

 

 

Thế là, Diệp Phong cầm Tiểu Hắc sắc bén cẩn thận gọt từ khối Hàn Phách Ngọc lớn vài mảnh nhỏ.

Tô Vi Nguyệt mang những mảnh nhỏ vào phòng bắt đầu luyện chế.

Đông Phương Mặc cùng A Chiêu ra phố, tiện thể dò xem chợ tu sĩ ở đâu, giá cả ra sao.

 

 

“A nương, a cha, chúng con ra ngoài đây, hai người phải ngoan ngoãn ở nhà đó nhé!”

A Chiêu đeo chiếc túi nhỏ a cha làm cho mình, mang sau lưng chiếc giỏ a nương đan, nắm tay a huynh từ biệt cha nương.

 

 

Rất nhanh, một lớn một nhỏ đến khu chợ sầm uất:

“Đệ tử Thần Nông Cốc luyện chế đan dược, giá rẻ bán ngay!”

“Pháp bảo của Thiên Cơ Môn, qua đường chớ bỏ lỡ!”

“Bí bảo từ cổ bí cảnh Nam Hải!”

“Đan dược, đan dược đây!”

“Linh thú, linh thú, ngoan ngoãn hộ chủ!”

 

 

A Chiêu nắm tay huynh vừa đi vừa nhìn quanh, mắt nhìn không xuể.

Trong giỏ, Tiểu Bạch cũng tò mò ló đầu ra:

“Đông vui thật!”

 

 

A Chiêu gật đầu lia lịa đồng ý.

Đông Phương Mặc cười nói với hai đứa một người một thú:

“Đây là tòa thành đầu tiên giáp ranh Trung Châu và Nam Châu.

Tu sĩ qua lại khá nhiều nên chợ cũng lớn hơn.”

 

 

Cậu đưa muội dừng chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng hỏi giá, chẳng mấy chốc đã nắm được đại khái.

Khi hai người chuẩn bị về, ánh mắt Đông Phương Mặc lướt qua một quầy nhỏ.

Trước mặt chủ quầy trải tấm vải đen, trên bày đầy vỏ kiếm đẹp mắt.

 

 

Cậu bước đến xem, chủ quầy áo xám thấy có khách, ngẩng đầu.

Thoáng liếc thấy tiểu mộc kiếm bên hông A Chiêu, chủ quầy lập tức nhiệt tình:

“Hai vị đạo hữu, xem thử đi, toàn vỏ kiếm mới, thay áo mới cho linh kiếm của các vị nào.”

 

 

Đông Phương Mặc hỏi:

“Có vỏ kiếm dài hai thước không?”

 

 

“Hai thước?”

Chủ quầy sững lại, nhìn về phía A Chiêu, cười tươi:

“Muốn làm vỏ kiếm mới cho linh kiếm của tiểu đạo hữu này sao?

Vỏ hai thước không thường có, nhưng nếu các vị cần, ta có thể làm một cái.”

 

 

A Chiêu nghiêng đầu, kéo tay áo huynh, giọng non nớt:

“A huynh, muội không cần đâu.”

Trông có vẻ mắc lắm.

 

 

Đông Phương Mặc:

“Cái này là làm cho Tiểu Hắc, ta với a cha a nương bàn rồi.

Người đông quá, sau này muội ra ngoài phải mang Tiểu Hắc theo phòng thân.”

 

 

Nghe vậy, A Chiêu nghĩ nghĩ.

Đúng là Tiểu Hắc chưa có vỏ kiếm, bọn họ vẫn dùng miếng da bò quấn tạm, cô không nói thêm.

 

 

Đông Phương Mặc hỏi:

“Các ngươi dùng nguyên liệu gì làm vỏ kiếm?”

 

 

“Khá nhiều, Hàn Tinh Thạch, Thiên Niên Thiết, Thiên Ngoại Thạch…”

 

 

Nghe từng cái một đắt đỏ, Đông Phương Mặc giật giật lông mày, cắt ngang:

“Lấy loại rẻ thôi.”

 

 

Chủ quầy: “…”

Hắn tiếc rẻ nhìn hai khách một lớn một nhỏ.

Thôi vậy, chắc không nhiều tiền, bèn đổi loại khoáng rẻ hơn mà vẫn đủ dùng làm vỏ kiếm.

 

 

Đông Phương Mặc hỏi giá, cau mày, mặc cả một hồi.

Hai bên trả giá kịch liệt.

A Chiêu mấy lần định lên tiếng.

Nhưng thấy a huynh liếc mắt ra hiệu, cô ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

 

Cuối cùng, Đông Phương Mặc ép giá xuống một nửa, còn khiến chủ quầy tặng muội một sợi tua kiếm.

Chủ quầy nhìn cậu rồi nhìn A Chiêu đáng yêu, nghiến răng:

“Nể tiểu đạo hữu này dễ thương, ta tặng một sợi, tiểu đạo hữu, ngươi thích màu gì?”

 

 

A Chiêu không chút do dự:

“Màu xanh.”

Lý Kinh Tuyết thích mặc đồ xanh, A Chiêu cũng bị ảnh hưởng thích màu này.

 

 

Chủ quầy gật đầu, bảo đã nhớ rồi.

A Chiêu đặt cọc, hắn hẹn ngày mai đến lấy vỏ kiếm.

 

 

Đúng lúc đó, một giọng lạnh băng vang lên:

“Mấy cái vỏ kiếm này bao nhiêu?”

 

 

Chủ quầy thấy người đến, lập tức mặt mày nịnh nọt:

“Đại gia, ngài xem, đây là Hàn Tinh Thạch, đây là Thiên Ngoại Thạch, đây là…”

 

 

Người kia ngắt lời:

“Chỉ có bấy nhiêu?”

 

 

“… Chỉ có bấy nhiêu, nếu ngài thấy không hợp, có thể đặt riêng.”

Chủ quầy xoa tay, thấp thỏm trả lời.

 

 

Người kia liếc một lượt mấy vỏ kiếm trên tấm vải đen, nói:

“Lấy hết.”

 

 

Nói xong, ném cho chủ quầy một túi linh thạch.

Hắn luống cuống nhận lấy, người kia phất tay, toàn bộ vỏ kiếm biến mất.

Chủ quầy mở túi xem, mắt sáng rỡ:

“Đa tạ đại gia…”

 

 

Người kia đã quay người rời đi, chủ quầy nhìn theo bóng lưng xa dần, lẩm bẩm:

“Quả nhiên, bán vỏ kiếm ở nơi có đệ tử Kiếm Tông đúng là lựa chọn sáng suốt, phát tài rồi!”