A Chiêu có chút hâm mộ nhìn bóng lưng Lục Dao Phong rời đi.
Thật giàu có, ngay cả giá cũng không cần trả giá, thật tốt quá.
Cô bé âm thầm quyết tâm.
Sau này khi mình có linh thạch, cũng phải giống như hắn, mua hết toàn bộ vỏ kiếm trên sạp.
Đông Phương Mặc nhìn bóng lưng Lục Dao Phong nghĩ thầm:
Không hổ là người có băng linh căn, thật lạnh lẽo.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, dù sao chợ tu chân chỉ có một cái, gặp người của Kiếm Tông cũng là chuyện bình thường.
Trên đường về, đi ngang qua một tiệm bánh ngọt tỏa ra hương thơm ngọt ngào, bước chân A Chiêu dừng lại.
Tiểu Bạch kêu lên:
“Bánh ngọt, bản tọa muốn ăn bánh ngọt.”
Đông Phương Mặc nhẫn nại nói:
“Được được, mua.”
Tiệm bánh này khá lớn, nhiều loại bánh được bày trong tủ gỗ.
Đông Phương Mặc bế muội muội lên, để tiểu cô nương cùng Tiểu Bạch nhìn xem muốn ăn gì.
Bánh ngọt ở Nam Trọng Thành rất tinh xảo, có hình hoa và động vật nhỏ.
Tiểu Bạch vừa thấy liền chọn ngay bánh hình thỏ.
Kẻ thù không đội trời chung này lập tức nhớ lại cảnh bị thỏ điên đuổi chạy thảm hại, liền giơ móng kêu:
“Bản tọa muốn ăn thỏ.”
A Chiêu thì không dứt khoát như nó, bánh quá nhiều.
Cô bé do dự mãi, trong lúc cô còn đang lưỡng lự, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Chưởng quầy, điểm tâm của các ngươi ta mua hết, gói lại cho ta.”
A Chiêu còn chưa kịp chọn xong, nghe câu đó như sét đánh ngang tai.
Cô bé ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nói muốn mua hết tất cả bánh.
Lục Dao Phong nói xong, ném ra một túi linh thạch.
Chưởng quầy nhận linh thạch, mặt mày hớn hở:
“Được rồi, tiên nhân, xin đợi một lát.”
Hắn nói xong gọi tiểu nhị bắt đầu đóng gói.
Lục Dao Phong đứng bên chờ đợi.
Trong lòng nghĩ lát nữa về chỗ trọ sẽ để linh kiếm của mình thử từng vỏ kiếm mới mua.
Xem nó có thích không, nếu không thích thì có thể tặng cho sư đệ sư muội hoặc hậu bối.
Còn đá mài kiếm mới mua cũng phải rửa sạch rồi mới dùng…
Lục Dao Phong rất nhanh cảm giác có ánh nhìn kỳ lạ chiếu đến.
Hắn nghiêng đầu nhìn theo, chạm phải một đôi mắt to long lanh nước.
Hắn: ???
A Chiêu sắp khóc rồi, cô, cô bé chưa chọn xong bánh… hết rồi.
Nghĩ đến đây, A Chiêu càng muốn khóc, sớm biết vậy đã không do dự.
Đông Phương Mặc bế cô muội muội sắp khóc đến nơi lên.
Cậu vô tình chạm vào ánh mắt lạnh băng vô cảm của Lục Dao Phong.
Cậu lạnh sống lưng, nhưng vẫn lấy dũng khí dè dặt hỏi:
“Tiền bối, muội muội nhà ta cũng muốn mua bánh, có thể nhường một phần không?”
Lục Dao Phong nhìn thiếu niên còn nét trẻ con trước mặt và cô bé sắp khóc trong lòng cậu.
Hắn trầm ngâm một chút, ngón tay khẽ động, năm sáu phần bánh đã đóng gói bay đến trước mặt cô bé.
A Chiêu ngây người nhìn năm sáu phần bánh lơ lửng trước mặt... cái này?
Lục Dao Phong thấy cô không phản ứng, lại chú ý đến cái giỏ nhỏ trên lưng cô.
Ý niệm khẽ động, năm sáu gói bánh “vèo vèo” rơi vào giỏ.
Tiểu Bạch bị bánh đè trong giỏ: ??????
Đông Phương Mặc là người đầu tiên phản ứng lại:
“Cảm ơn tiền bối, ta đưa linh thạch cho ngài…”
Cậu còn chưa nói hết, chỉ thấy Lục Dao Phong vung tay, bánh trong tiệm lập tức biến mất.
Hắn thu hết vào nhẫn trữ vật rồi quay người bước đi, chớp mắt đã biến mất.
Đông Phương Mặc: ???
Cậu hơi ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lòng nghi hoặc, sao có cảm giác vị tiền bối đó như bị ma đuổi vậy?
Tiểu Bạch chật vật chui ra khỏi đống bánh:
“Đáng chết, tên khốn đó đâu rồi? Ai cho hắn dùng bánh đè bản tọa?”
A Chiêu hoàn hồn, nhìn hướng Lục Dao Phong biến mất nói với Tiểu Bạch:
“Lúc thúc đó ở đây ngươi có dám lên tiếng đâu.”
Tiểu Bạch cứng người, rồi lập tức la lên:
“Bản tọa sao lại không dám?
Lần sau gặp lại bản tọa nhất định cho hắn đẹp mặt.”
A Chiêu nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Cũng không biết có gặp lại được thúc ấy không, ta còn chưa trả tiền cho hắn.”
Hôm sau...
Tiểu Bạch cứng ngắc nhìn Lục Dao Phong đứng trước sạp hàng, lòng không khỏi phun tào:
Tên này sao rảnh thế? Suốt ngày chạy lung tung.
A Chiêu hơi ngạc nhiên nhìn hắn:
“Thúc ơi!”
Lục Dao Phong đang chăm chú nhìn tấm bảng trước sạp viết “Đại giảm giá”.
Nghe tiếng mềm mại kia, hắn khẽ ngẩn ra, quay đầu, chạm vào đôi mắt đen láy sáng lấp lánh.
Chủ nhân đôi mắt trông rất vui vẻ, cô bé lục lọi trong túi vải nhỏ của mình.
Lấy ra mấy khối hạ phẩm linh thạch, trịnh trọng đưa đến trước mặt hắn:
“Cảm ơn ngài hôm qua đã nhường cho ta bánh, rất ngon, đây là linh thạch của ngài.”
Lục Dao Phong nghe vậy, lúc này, nụ cười rạng rỡ trước mặt khớp với gương mặt suýt khóc hôm qua.
Hắn nhìn mấy khối linh thạch đưa đến, nói:
“Linh thạch thì không cần, ta muốn hỏi thăm một tin tức.”
A Chiêu chớp mắt:
“Ta mới đến đây bày sạp, tin tức biết được không nhiều.”
Lục Dao Phong chỉ vào chữ trên tấm bảng trước sạp hỏi:
“Chữ này ai viết?”
A Chiêu:
“Ta.”
Lục Dao Phong hơi bất ngờ.
Nhưng nhìn kỹ ba chữ “Đại giảm giá” trên bảng, quả thật mang nét trẻ con, hắn hỏi:
“Chữ này ai dạy ngươi viết?”
“Cha ta.”
A Chiêu giọng sữa trả lời:
“Chữ cha ta viết đẹp lắm.”
Tô Vi Nguyệt bên cạnh cảnh giác bước đến che muội muội ra sau:
“Tiền bối tìm muội muội ta có chuyện gì không?”
Lục Dao Phong nhìn tiểu cô nương, lại nhìn Tô Vi Nguyệt đầy cảnh giác.
Mắt hắn thoáng qua vài phần do dự.
Vị đó biến mất chưa đến nửa năm, không thể nào có nhi nữ lớn như vậy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn khẽ gật đầu:
“Được, ta biết rồi.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
A Chiêu thấy hắn quay người đi dứt khoát ngẩn ra, vội gọi:
“Thúc ơi, linh thạch, bánh.”
Giọng Lục Dao Phong vang lên bên tai A Chiêu:
“Mấy gói bánh đó xem như tiền công ngươi trả lời ta.”
Lục Dao Phong về đến chỗ ở, trong lòng không khỏi thở dài.
Từ khi mệnh đăng của vị đó tắt rồi lại đột nhiên sáng...
Sư phụ vẫn luôn bảo bọn họ đi khắp nơi tìm tung tích của vị ấy, đáng tiếc vẫn không có manh mối.
Hôm nay hắn đi ngang qua chợ, thấy chữ có vài phần giống chữ của vị đó, đáng tiếc chẳng liên quan.
Haizzzzzzzzzzz.
Tô Vi Nguyệt và A Chiêu đối diện nhìn nhau, không hiểu vì sao Lục Dao Phong hỏi mấy câu rồi rời đi.
Tiểu Bạch thở phào một hơi, may mà A Chiêu quên mất hôm qua nó đã lớn tiếng nói gì.
Đông Phương Mặc lang thang bên ngoài về, thấy vẻ mặt hai tỷ muội khác lạ liền hỏi chuyện.
Nghe xong quá trình hắn cũng không biết nghĩ đến điều gì, nhìn quanh bốn phía, bảo hai người mau thu dọn đồ trở về.
Tuy nhiên, ba người không về thẳng chỗ ở, mà đi vòng vèo nhiều vòng, xác định không ai theo dõi mới trở về.
Khi ba người trở về, Lý Kinh Tuyết đang sắp xếp dược liệu.
Diệp Phong ở trong bếp nghiên cứu nấu nướng.
Lý Kinh Tuyết thấy ba đứa con trở về sớm rất bất ngờ:
“Bán hết rồi?”
“Không.”
Đông Phương Mặc mặt mày nghiêm túc:
“A nương, chúng ta phải thu dọn rời khỏi đây.”
Lý Kinh Tuyết ngẩn ra:
“Tại sao?”
“Ta nghi ngờ kẻ thù của a cha chính là Lục Dao Phong.”
Đông Phương Mặc nói.
Lý Kinh Tuyết: ????
Nàng có nghe nhầm không?
Đông Phương Mặc kể sơ chuyện Lục Dao Phong đột nhiên xuất hiện hỏi mấy câu kỳ lạ, cậu nói:
“Rất có khả năng hắn thấy chữ của a muội quen mắt nên mới hỏi.”
Lý Kinh Tuyết trầm ngâm một chút, nhìn trời nói:
“Nếu Diệp đạo hữu và đại sư huynh thực sự có thù, đại sư huynh hẳn đã xuất hiện rồi.”
“Hả?”
Lý Kinh Tuyết nói với Đông Phương Mặc đang mơ hồ:
“Đại sư huynh làm việc thận trọng, luôn giữ nguyên tắc thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót.
Nếu hắn thật sự nghi ngờ các ngươi có vấn đề, trên đường về hắn nhất định sẽ âm thầm theo dõi.”
Đông Phương Mặc nói:
“Chúng ta có đi đường vòng.”
Lý Kinh Tuyết:
“Hắn là đệ nhất Nguyên Anh, nếu hắn muốn ẩn giấu tung tích, các ngươi sẽ không phát hiện được.”
Tiểu Bạch cảm nhận một chút:
“Chắc hẳn là không theo.”
Giờ nó không có tu vi, tên kia tu vi cao.
Hắn có theo hay không nó không chắc cảm nhận được.
Nghĩ đến đây Tiểu Bạch bực bội cào mặt đất, không có sức mạnh thật phiền.
Đông Phương Mặc nghe vậy càng khó hiểu:
“Vậy hắn hỏi a muội mấy câu đó làm gì?”
Tô Vi Nguyệt đoán:
“Có khi thấy chữ a muội đẹp?”
Đông Phương Mặc:
“Sao có thể?”
Tô Vi Nguyệt:
“Biết đâu chữ vị tiền bối đó xấu.”
Đông Phương Mặc muốn nói không thể, nhưng nghĩ lại chữ của mình, cậu im lặng.
Lý Kinh Tuyết cũng không nghĩ ra, nàng nói:
“Vấn đề có lẽ nằm ở thân phận của Diệp đạo hữu.”
Mọi người: …
Quả thật, thân phận Diệp Phong đến nay vẫn là một bí ẩn.
A Chiêu nghĩ đến điều gì, nhìn Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, ngươi biết thân phận của a cha không?”
Tiểu Bạch dứt khoát:
“Không biết.”
A Chiêu mặt nhỏ xị xuống:
“Vậy thôi.”
Lúc này, Diệp Phong từ bếp bưng ra một xửng bánh bao nóng hổi, mặt mày vui vẻ:
“Các ngươi về đúng lúc, mau nếm bánh bao thịt ta làm.”
Đã từng nếm tay nghề của Diệp Phong, sắc mặt Đông Phương Mặc biến đổi.
Cậu định tìm cớ rời đi, nhưng chưa kịp mở miệng, tiểu A Chiêu đã vui vẻ chạy đến:
“A cha, để con nếm thử.”
Đông Phương Mặc vội kéo a muội:
“Cẩn thận nóng, để a huynh thử trước.”
Trên đám mây trắng phía trên sân nhỏ có bóng người loạng choạng.
Lục Dao Phong khó tin nhìn người vừa từ bếp đi ra, mặt dính tro nồi.
Cái gì???
Như Lý Kinh Tuyết nói, Lục Dao Phong làm việc cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ nghi ngờ nào.
Sau khi rời khỏi tầm mắt A Chiêu và Tô Vi Nguyệt, hắn lập tức niệm quyết ẩn thân, từ xa quan sát bọn họ.
Thấy ba người A Chiêu vội vã rời đi, lại còn vòng vèo khắp nơi.
Lục Dao Phong khẳng định suy đoán của mình:
Mấy đứa nhỏ này có thể quen biết vị đó.
Nhưng hắn không ngờ ba đứa trẻ này lại có quan hệ như thế với vị ấy?
Chuyện gì đây?
Vị ấy từ khi nào đã có nhi nữ?
Đứa lớn nhất nhìn cũng đã mười lăm mười sáu tuổi?
Còn nữa…
Lục Dao Phong nhìn Lý Kinh Tuyết với ánh mắt phức tạp.
Lý sư muội với vị đó lại là đạo lữ???
Nàng và Cố Vong Ưu đã hủy khế ước đạo lữ rồi sao?