Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Diệp Phong.
Đông Phương Mặc run rẩy cắn một miếng bánh bao nhân thịt.
Cậu cắn xuống như thể đã sẵn sàng chịu chết, nhai một chút rồi khó khăn nuốt xuống.
Diệp Phong cẩn thận hỏi:
“Vị thế nào?”
Đông Phương Mặc nghĩ ngợi, lại cắn thêm một miếng to:
“A cha, tay nghề nấu nướng tiến bộ nhiều rồi, ngon hơn nồi cháo lần trước.”
A Chiêu nghe vậy liền nói:
“Con cũng muốn nếm thử.”
Cô bé cầm một chiếc bánh bao nóng hổi, cắn một miếng lớn, nhai nhai rồi đôi mắt cong cong nhìn a cha:
“Ngon lắm!”
Tiểu Bạch bên cạnh thấy mọi người ăn vui vẻ, khẽ ngửi mùi thơm của bánh bao.
A Chiêu, đã ăn hơn nửa cái, chú ý thấy động tác của nó:
“Tiểu Bạch, ngươi có muốn ăn một cái không?”
Tiểu Bạch tao nhã ngồi xổm xuống, liếc cô bé một cái, cằm hơi hếch:
“Đã thành tâm mời bản tọa như vậy, vậy bản tọa miễn cưỡng nếm thử một miếng.”
Tiểu Bạch bước đi đầy quý phái, cúi đầu cắn một miếng bánh bao.
Nhai hai cái, cả con thú bỗng đứng hình, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện vẻ khó tin:
Ngon? Vị cũng không tệ?
Nó ngẩng đầu nhìn đám người, thấy ai cũng đều đang ăn rất nghiêm túc, dáng vẻ còn rất hài lòng.
Tiểu Bạch: ???
Không phải chứ, vị giác cả nhà các ngươi đều có vấn đề sao?
Bột chưa ủ kỹ, hơi cứng, nhân thịt thì khô,...
Chẳng có chút nước thịt nào, lại còn mặn.
Chỗ nào ngon chứ?
Nó nhịn không được bước đến kéo kéo áo Tô Vi Nguyệt.
Nàng cúi đầu nhìn:
“Lão đại?”
Tiểu Bạch hỏi:
“Ngươi thật sự thấy bánh này ngon sao?”
“Hương vị cũng được.”
Tô Vi Nguyệt nuốt miếng bánh trong miệng rồi nói:
“Ngon hơn đồ ăn thừa ta từng ăn lúc nhỏ.”
“……”
Tiểu Bạch nhìn nàng, rồi lại nhìn cả nhóm, ánh mắt đầy phức tạp:
Bảo sao cả nhà này lại hợp nhau, yêu cầu về ăn uống chẳng cao, ăn được là được rồi.
Thôi cũng tốt, dễ nuôi.
Trên mây, Lục Dao Phong nhìn cả nhà bên dưới hòa thuận, thần sắc vô cùng phức tạp.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ thính lực cực tốt, hắn nghe rõ mấy đứa nhỏ gọi vị kia là “a cha”.
Ban đầu hắn còn nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng rõ ràng không phải.
Không chỉ thiếu niên kia gọi, mà hai cô bé cũng gọi, gọi không chỉ một lần.
Vị ấy thật sự có nhiều con như vậy sao??
Nếu hắn nhớ không lầm, Lý sư muội còn có một đứa con với Cố Vong Ưu, năm nay hình như sáu tuổi?
Sư muội định học theo đệ tử Hợp Hoan Tông?
Hay ngoài làm thể tu, đan tu, nàng còn kiêm luôn tu sĩ Hợp Hoan Tông?
Hai người đó có biết sự tồn tại của nhau không?
Nghĩ đến đây, Lục Dao Phong không dám nghĩ sâu thêm, lòng còn thấy lo lắng thay cho Lý Kinh Tuyết.
Hắn nhìn nhóm người dưới tiểu viện, chần chừ một lúc.
Quyết định trước tiên gửi một đạo lôi tín cho sư phụ, báo đã tìm được người mà sư phụ dặn.
Còn chuyện riêng tư này, Lục Dao Phong phân vân một hồi, không nhắc đến trong lôi tín.
Tình hình quá phức tạp, việc vẫn chưa rõ ràng, hắn định quan sát thêm, sắp xếp lại, rồi về môn phái bẩm báo trực tiếp.
“Ầm!”
Giữa trời quang bỗng vang lên một tiếng sấm, cả nhà A Chiêu đều ngẩng đầu nhìn.
Lý Kinh Tuyết thoáng trầm tư:
“Có người gửi lôi tín.”
“Lôi tín?”
A Chiêu tò mò.
Lý Kinh Tuyết giải thích cho con:
Lôi tín truyền tin nhanh hơn linh hạc.
Đi ngàn dặm trong một ngày, có thể nhanh chóng gửi tin đến đối phương.
A Chiêu nghe xong vẻ mặt ngộ ra:
“Ồ, nghe lợi hại thật.”
Cô bé quay đầu hỏi Tô Vi Nguyệt:
“A tỷ, muội có học cái này được không?”
Tô Vi Nguyệt cười:
“Nếu muội muốn học, ngày mai ta dạy.”
“Dạ~”
Cả nhà ngồi ăn hết nồi bánh bao Diệp Phong hấp.
Ăn xong, Đông Phương Mặc lau miệng, đứng dậy:
“Đã không có chuyện gì lớn, chúng ta tiếp tục ra ngoài bày quầy kiếm tiền thôi.”
“Đúng rồi, tiện mang Tiểu Hắc theo, vỏ kiếm mới của nó chắc đã rèn xong.”
A Chiêu thấy a huynh nói có lý, đã không có kẻ thù của a cha, tất nhiên phải tiếp tục bày quầy kiếm tiền.
Ba người thu dọn đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Bởi ngoài Diệp Phong, chỉ có A Chiêu cầm được Tiểu Hắc, nên cô bé vào nhà lấy nó.
Trên mây, Lục Dao Phong thấy cô bé lon ton chạy vào, rồi lại chạy ra, tay cầm một thanh kiếm dài hai thước, nhìn quen quen.
Chỉ thấy cô bé tiện tay ném nó vào giỏ tre nhỏ sau lưng.
Lục Dao Phong vô cùng khó hiểu:
Kỳ lạ, ta thấy thanh kiếm này ở đâu rồi thì phải?
Ngay lúc đó, ánh sáng mặt trời chiếu lên sợi lụa giao nhân đen buộc nơi chuôi kiếm, phản chiếu ra ánh sáng đen ngũ sắc mơ hồ.
Trong khoảnh khắc, Lục Dao Phong nhớ ra nó là thanh gì.
Hắn:???
!!!
!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn suýt rơi khỏi đám mây, may mà kịp ổn định thân hình.
Hắn bám theo cô bé, thấy cô đến chỗ một thợ rèn.
Nhận lấy một cái vỏ kiếm làm từ sắt thường và da bò, rồi nhét thanh kiếm hai thước vào đó.
Lục Dao Phong: Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn nhìn cô bé đeo kiếm bên hông, ưỡn ngực, quay mấy vòng trước mặt ca ca và a tỷ.
Cô được cả hai khen ngợi, đôi mắt đen láy cong thành trăng lưỡi liềm.
Lục Dao Phong hít sâu mấy hơi để bình tĩnh, cúi đầu viết lôi tín:
Sư phụ, đệ tử Dao Phong xin bổ sung cho đạo lôi tín trước.
Đệ tử phát hiện Thái sư thúc tổ dường như kết đạo lữ với sư muội Lý Kinh Tuyết của Thanh Phong phong.
Hai người sinh một nam hai nữ, đứa lớn chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Trong đó, Thái sư thúc tổ đặc biệt cưng chiều tiểu nữ A Chiêu.
Còn để thần kiếm Huyền Viễn cho A Chiêu mang theo người…
Viết xong, hắn nhìn lại, chau mày nghĩ ngợi.
Nhớ đến đống rắc rối mấy năm nay của Thanh Phong phong.
Việc này liên quan danh dự của Lý sư muội, hắn suy nghĩ rồi xóa thông tin về nàng.
Chỉ báo cho sư phụ rằng:
Đại trưởng lão của Kiếm Tông dường như có đạo lữ, sinh ba đứa con.
Còn để thần kiếm Huyền Viễn thu nhỏ cho út nữ mang bên mình…
Viết xong, hắn kiểm tra kỹ, chắc chắn mọi thứ cần nói đã nói, bấm quyết phát lôi tín.
“Ầm!”
Đang bày quầy, A Chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh không một gợn mây:
“Tiếng sấm này cũng là do lôi tín gây ra sao?”
Tiểu Bạch nằm lười biếng:
“Chắc vậy.”
A Chiêu siết nắm tay:
“Nhất định ta phải học cái này.”
Tiểu Bạch:
“Cố lên.”
Lục Dao Phong gửi xong lôi tín, nhìn ba người đang bày quầy.
Hắn nghĩ nghĩ rồi vẫn không dám đến gần, sợ mình cố ý tiếp cận sẽ khiến Đại trưởng lão không vui.
Hắn suy tính một hồi, quyết định đi gặp Đại trưởng lão trước.
Hắn thoắt người về gần tiểu viện nơi Đại trưởng lão tạm trú, vừa lúc thấy Diệp Phong bước ra.
Diệp Phong nghĩ mình là người lớn, không thể chỉ dựa vào bọn trẻ kiếm tiền.
Định đi dạo xem có thể tìm được manh mối về ký ức.
Đi được một đoạn, chân mày khẽ nhíu, trực giác nhạy bén cho hắn biết:
Có người theo dõi.
Nghĩ vậy, Diệp Phong dừng bước, xoay người nhìn phía sau:
“Ra đi.”
Phố xá không một bóng người, trông rất trống trải.
Diệp Phong bình thản, tay khẽ siết:
Chẳng lẽ là ảo giác?
Hắn trầm giọng:
“Ra.”
Một bóng người hiện ra.
Lục Dao Phong nghe tiếng lạnh lẽo của Đại trưởng lão, cả người cứng đờ.
Dù người giả làm người thường, uy áp vẫn khủng khiếp.
Lần thứ hai nghe người gọi, Lục Dao Phong vội lộ thân, sợ chậm một bước sẽ bị c.h.é.m một kiếm.
Lộ diện xong, hắn lập tức thi lễ:
“Đệ tử không cố ý theo dõi người, xin người tha thứ.”
Diệp Phong: …
Tay hắn hơi siết, người này biết mình?
Hắn ta là ai?
Lúc vào thành, Lục Dao Phong dẫn đội vào rất nhanh, cách hàng người xếp hàng khá xa.
Mà lúc đó Diệp Phong mải nghĩ chuyện nấu nướng, khi ngẩng đầu chỉ thấy một loạt bóng lưng.
Diệp Phong không nói gì.
Lục Dao Phong thấp thỏm:
Đại trưởng lão giận rồi?
Làm sao đây?
Đổ hết cho sư phụ?
Sư phụ chắc sẽ chịu nổi một đòn của người chứ?
Diệp Phong nhìn người trước mắt mang vẻ mặt lo lắng, trong lòng có chút tính toán:
Người này nhận ra mình, nhưng không có ác ý.
Nghĩ vậy, hắn mỉm cười hiền hòa:
“Ngươi quen ta?”
Nói ta biết ta là ai đi.
Lục Dao Phong ngẩn ra, rất bối rối:
Đại trưởng lão nói vậy là sao?
Hắn chần chừ ngẩng đầu, đối diện ánh mắt nửa cười nửa không.
Hắn: !!!
Hắn nhớ ánh mắt này!
Năm đó, hắn theo sư phụ tìm Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nghe sư phụ nói ra ý đồ, cũng lộ ra ánh mắt này, rồi c.h.é.m sư phụ một kiếm.
Lục Dao Phong:
Đại trưởng lão không muốn ta nhận ra người.
Diệp Phong nhìn người kia mặt ngây ra mà chẳng hiểu vì sao, cố giữ giọng hòa nhã:
“Nếu ngươi quen ta…”
(...có thể nói cho ta biết về ta không?)
Lời còn chưa dứt, người kia như thấy quỷ, lắc đầu lia lịa:
“Không, đệ tử...
Không, vãn bối không quen người, vãn bối giờ biến ngay đây!”
Nói xong, Lục Dao Phong thi triển Thần Hành Thuật, dán phù Tật Hành.
Chạy biến mất khỏi tầm mắt Diệp Phong chỉ trong chớp mắt.
Diệp Phong: ???