Mấy luồng hắc khí kia toát ra cảm giác chẳng lành.
Quấn quanh người mấy tên kia, như thể có sinh mệnh, trườn đi như rắn.
A Chiêu nghi ngờ nhìn chằm chằm vào những hắc khí ấy.
Có lẽ ánh mắt cô quá rõ ràng, khiến mấy tên tu chân đang khoác lác kia chú ý.
Một tên xoay lòng bàn tay xuống, phẩy phẩy tay về phía A Chiêu:
“Con nhóc ở đâu ra vậy, nhìn cái gì mà nhìn, tránh ra!”
A Chiêu định nói gì đó, Tiểu Bạch đã lên tiếng:
“Yên tâm, bọn họ tạm thời chưa c.h.ế.t được đâu.
Chúng ta mau đuổi theo kẻ vừa rồi, rất có khả năng hắn là ma tu.”
Nghe vậy, A Chiêu chẳng còn để ý gì khác, vội thu dọn đồ.
Cô bế Tiểu Bạch chạy theo hướng người khoác áo choàng đen vừa rời đi.
Sợ đối phương phát hiện, cô dùng thuật ẩn thân, lặng lẽ bám theo.
Thấy hắn hành tung lén lút, A Chiêu và Tiểu Bạch càng chắc chắn suy đoán của mình.
Người này chắc chắn là kẻ xấu.
Áo choàng đen đi vào một con hẻm vắng.
A Chiêu lập tức bám theo, cẩn thận ló đầu nhìn, thấy hắn đứng trước một bức tường.
Áo choàng đen đảo mắt nhìn quanh, A Chiêu theo phản xạ rụt đầu về, Tiểu Bạch thấy vậy nhắc:
“Ngươi đã dùng ẩn thân thuật rồi, trốn cái gì?”
A Chiêu nghe mới nhớ ra:
“À nhỉ, ta quên mất.”
Cô lại ló đầu ra, nhỏ giọng hỏi:
“Hắn có phát hiện ra ta không?”
Tiểu Bạch quan sát kẻ khoác áo choàng, nhất thời không nhìn ra sâu cạn.
Có lẽ áo choàng đó là pháp bảo che giấu tu vi.
Nhưng…
“Hắn chắc là chưa phát hiện đâu.”
Tiểu Bạch nói:
“kỹ thuật theo dõi của ngươi khá bình thường, nếu hắn lợi hại hơn, đã sớm nhận ra rồi.”
A Chiêu chớp mắt, cảm thấy nó nói cũng có lý.
“Xoạt!”
Bức tường kia bỗng hiện ra một lỗ hổng lớn, áo choàng đen lập tức bước vào.
A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn nhau, tiếp tục đuổi theo, nhưng chưa kịp đến nơi, lỗ hổng đã biến mất.
A Chiêu đưa tay sờ, chỉ thấy gạch tường lạnh lẽo, gõ vài cái, tường phát ra âm thanh trầm đục, rất kiên cố.
Cô cúi đầu nhìn Tiểu Bạch:
“Sao thế này?”
“Nơi này có một lối ra vào được ẩn bằng pháp thuật.”
Tiểu Bạch đáp.
A Chiêu phúng phính má lo lắng:
“Có cách nào mở ra không? Không thì kẻ xấu chạy mất rồi.”
Tiểu Bạch:
“Chút trận pháp ẩn giấu này khó gì ta.”
A Chiêu mừng rỡ:
“Vậy mở mau đi, ta đi bắt hắn.”
“Được…”
Tiểu Bạch nói được nửa câu thì khựng lại, nhìn gương mặt hớn hở của A Chiêu, nó vỗ đầu:
“Hỏng rồi.”
A Chiêu căng thẳng:
“Sao thế?”
Tiểu Bạch nghiêm túc:
“Ngươi mau liên lạc với a huynh và a tỷ đi.”
A Chiêu đang háo hức muốn bắt kẻ xấu:
“Hả?”
Tiểu Bạch liếc cô:
“Hả cái gì?
Tu vi ngươi có cao thì cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, ma tu rất nguy hiểm, phải để người lớn bắt.”
Nó suýt quên mất chuyện A Chiêu mới ba tuổi.
A Chiêu cố gắng thuyết phục:
“Nhưng tu vi của ta còn cao hơn cả a huynh và a tỷ.”
Tiểu Bạch: …
Hình như cũng đúng.
Nó nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói:
“Dù sao cũng phải báo cho bọn họ, bảo họ gọi hộ vệ trong thành đến.”
Nam Trọng thành là thành thị hỗn hợp giữa người thường và tu chân giả.
Hộ vệ ở đây đều là tu sĩ, để họ xử lý ma tu là thích hợp nhất.
A Chiêu có chút hụt hẫng nhưng vẫn làm theo, cô liên tiếp nặn ra hai con linh điểu nhỏ mũm mĩm.
Tiểu Bạch thấy vậy:
“Ngươi làm gì nặn hai con?
Báo cho a huynh hoặc a tỷ là được rồi.”
A Chiêu giọng non nớt:
“A huynh nói, ra ngoài phải cẩn thận, gặp nguy hiểm phải báo hết cho người lớn.
Gửi nhiều linh điểu, một con dễ bị chặn mất.
Còn nữa, nếu người nhận đang bận, chưa kịp chú ý.
Lúc xong việc phát hiện linh điểu thì xác ta cũng lạnh rồi, nên phải gửi nhiều con.”
A Chiêu thậm chí còn muốn gửi cho cả a cha a nương, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
A cha giúp không nổi, a nương còn chưa khỏi thương tích, nên không nói.
Tiểu Bạch:
Ờ… cũng có lý.
A Chiêu vuốt ve hai con linh điểu bằng linh lực, dặn:
“Báo cho a huynh a tỷ chuyện này.”
Hai con linh điểu “chíp chíp” hai tiếng, vỗ cánh bay lên trời, lượn một vòng rồi bay về phía sau bức tường.
Tiểu Bạch nhìn hai con linh điểu biến mất, lại thấy A Chiêu đang bấm pháp quyết, nó không nhịn được hỏi:
“Ngươi làm gì thế?”
“Ta gửi thêm một đạo lôi tín cho a tỷ.”
A Chiêu nói.
Tiểu Bạch: ???
“Lôi tín để dùng lúc khẩn cấp, giờ gặp ma tu, tính là khẩn cấp rồi.”
A Chiêu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Bạch: “… Thôi, ngươi gửi đi.”
Miễn là cô không xông vào chỗ nghi là sào huyệt ma tu trước mắt này thì cô muốn làm gì cũng được.
“Chúng ta nên rời khỏi đây trước, lỡ gặp kẻ xấu thì không hay.”
Tiểu Bạch đề nghị.
A Chiêu nghe cũng thấy có lý:
“Ừ, đi thôi.”
Đúng lúc này, một bóng đen bao phủ A Chiêu và Tiểu Bạch, một giọng âm trầm vang lên:
“Bé con, muốn đi đâu vậy?”
Toàn thân A Chiêu nổi da gà, lông Tiểu Bạch cũng dựng đứng.
A Chiêu cứng ngắc quay lại, thấy phía sau không biết từ khi nào đã đứng một người áo choàng đen.
Vì cô ngước đầu nhìn, nên thấy rõ khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc kia.
Kẻ đó thấy A Chiêu không nói, khóe miệng nhếch cười:
“Muốn đi đâu?”
A Chiêu:
“Ta… ta…
Ta lạc đường rồi!”
A Chiêu kêu lớn, lao đến ôm chân đối phương, gào khóc:
“Hu hu, thúc thúc, ta không tìm thấy a nương a cha...
Hu hu, ngươi… ngươi đưa ta đi tìm a nương được không?
Hu hu.....”
Tiểu Bạch nhìn cô bé gào khóc mà không có một giọt nước mắt, khóe miệng co giật:
Giả quá!
Áo choàng đen: ???
“Hu hu, ta sợ lắm, ta mới ba tuổi đã lạc a nương a cha rồi, thúc thúc, cứu ta với.”
A Chiêu vừa khóc vừa nháy mắt với Tiểu Bạch, bảo nó chạy đi gọi người.
“Khặc khặc, lạc đường sao? Vậy thúc thúc đưa ngươi về nhà.”
Áo choàng đen phát ra tiếng cười quái dị.
A Chiêu ngước lên:
“Thật không?”
Áo choàng đen:
“Lừa ngươi đấy.”
Hắn vung bàn tay gầy trơ xương chụp lấy A Chiêu.
Cô giật mình, đối diện với bàn tay sắp chộp xuống.
Cô theo bản năng giữ chặt lấy bắp chân hắn, rồi hất mạnh, quăng hắn đi.
Áo choàng đen chỉ thấy bắp chân phải truyền đến một luồng lực khủng khiếp.
Không kịp phản kháng, cả người xoay mòng mòng, chỉ thấy bầu trời xanh.
“Bốp!”
Hắn bị A Chiêu nắm chân quăng xuống đất, đầu óc choáng váng.
Chưa kịp bò dậy đã nghe giọng mềm mềm đầy tức giận vang lên:
“Xem chiêu đây!”
Áo choàng đen hoảng hốt định tránh, nhưng “xoạt” một cái, trước mắt hắn đầy bột trắng.
“Ể?”
Hắn hít phải hai hơi, lập tức trợn trắng mắt, ngất lịm.
A Chiêu cầm lọ bột Mông Chỉ Dược, nhìn hắn không còn động tĩnh, ló đầu:
“Hắn ngất chưa?”
Tiểu Bạch tiến lên, giơ móng vỗ mặt hắn vài cái, chắc chắn:
“Ngất rồi.”
A Chiêu thở phào, vặn nắp lọ cất vào túi:
“Thuốc mê a huynh đưa quả thật lợi hại.”
A huynh từng dặn cô, thuốc này hít một hơi là gục, nên phải dùng cẩn thận.
Tiểu Bạch gãi tai, nhìn người hôn mê:
“Quả là lợi hại…”
Nó chợt thấy mắt hoa lên: ???
Mắt Tiểu Bạch tối sầm.
Trước khi mất ý thức nó nhớ ra mình vừa dùng cái móng đã vỗ vào mặt áo choàng đen để gãi tai.
Móng dính thuốc!
Chết tiệt!
Nó còn nghe thấy tiếng cô bé kêu hoảng:
“Tiểu Bạch!”
Nó muốn bảo cô đừng hoảng, nhưng đã ngất xỉu.
A Chiêu lao đến ôm lấy Tiểu Bạch, gió thổi bụi bay tán loạn.
Cô kiểm tra kỹ, thấy nó còn thở, chỉ là ngủ mê, liền thở phào.
Nhưng…
A Chiêu lắc đầu, lẩm bẩm:
“Kỳ lạ, sao ta cũng chóng mặt vậy?”
Trước khi mất ý thức, tầm mắt cô dừng trên bột trắng dưới đất.
Hình như mình cũng hít phải…
“A huynh quả nhiên không lừa ta…”
A Chiêu ôm Tiểu Bạch ngã xuống, nhắm mắt, cũng ngất theo.
Vù~~
Gió nhẹ thổi qua, bột trắng nhanh chóng tan biến.
Một lúc sau, lại có một áo choàng đen bước vào con hẻm cụt này.
Hắn nhìn đồng bọn nằm đó cùng cô bé ôm chó:
Đây là sao?
Hắn tuy không hiểu, nhưng giữ nguyên tắc “thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót”.
Hắn mở lối vào, xách cả đồng bọn lẫn cô bé vào trong.
Hắn không để ý tay cô bé lỏng ra, con ch.ó trắng rơi xuống đất.
Áo choàng đen mang một lớn một nhỏ đi vào lỗ hổng, lối vào biến mất.
A Chiêu dần tỉnh lại, nghe lờ mờ tiếng nói:
“… Trận pháp bày xong, chỉ chờ khởi động.”
“Có bao nhiêu người đến?”
“Rất nhiều, còn có cả đệ tử tinh anh của các đại tông môn.”
“Hừ, tin tức chợ đen có tiên thiên chí bảo vừa truyền ra, ai mà cưỡng nổi.
Đợi đấu giá hội bắt đầu, trận pháp khởi động, bọn chúng sẽ thành con rối của chủ thượng.”