A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 96: Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc tranh cãi



“Canh chừng kỹ một chút, đừng để bọn chúng chạy mất.”

 

 

“Rõ.”

 

 

“Hai người các ngươi mang về thế nào rồi?”

 

 

“... Trong túi trữ vật của hai người họ tìm được lệnh bài của chúng ta.”

Người kia hơi do dự trả lời.

 

 

“Hả? Con bé đó cũng có à?”

 

 

“Đúng, đúng là lệnh bài của chúng ta.”

 

 

“Chẳng lẽ diện mạo của con bé kia là giả?

Hai người đó tỉnh chưa?”

 

 

“Vẫn chưa.”

 

 

“...”

Một người trầm mặc chốc lát.

 

 

“Lão đại, có cần...”

Kẻ khác vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.

 

 

Người kia lắc đầu:

“Không, mỗi người đều tốn rất nhiều linh thạch và pháp bảo mới trà trộn vào được, đều có giá trị, không thể g.i.ế.c bừa.”

 

 

“Vậy phải làm sao?”

 

 

“Nhốt lại cả đi, đợi mọi chuyện xong rồi ta sẽ thẩm vấn.”

 

 

“Rõ!”

 

 

Tiếng bước chân dần xa, ý thức của A Chiêu cũng tỉnh lại.

Cô ngửi thấy mùi ẩm mốc trong không khí, mùi này nàng rất quen.

A Chiêu mở mắt, thấy một không gian mờ tối, cô chớp mắt vài cái, mất một lúc mới quen với bóng tối.

 

 

Cô bé không ngồi dậy ngay, mà vểnh tai lắng nghe.

Sau khi xác định xung quanh chỉ có một tiếng hít thở đều đều.

Cô mới bò dậy, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng thở.

 

 

Hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa nghe.

A Chiêu nhìn gương mặt tái nhợt dưới chiếc áo choàng đen trước mặt.

Cô nghĩ ngợi rồi đưa tay mò vào túi trữ vật định lấy mê dược ra để cho hắn hít thêm.

Nhưng tay cô bé lại trống không.

 

 

A Chiêu sững lại, cúi đầu nhìn eo mình, túi trữ vật cùng Tiểu Hắc đều biến mất.

Nhận ra túi trữ vật và Tiểu Hắc đều không còn, A Chiêu lại đưa mắt nhìn quanh:

“Tiểu Bạch? Tiểu Hắc?”

 

 

Cô đảo mắt nhìn khắp bốn phía, thấy mình đang ở trong một nhà lao âm u, xung quanh là song sắt.

A Chiêu tiến lại gần, nắm lấy hai thanh sắt, dồn hết sức kéo.

 

 

“Két!”

Thanh sắt phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe.

 

 

A Chiêu chui ra ngoài, thở phào một hơi, bước về phía có ánh sáng.

Đi được chừng mấy chục bước thì phía trước sáng hơn, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng động.

A Chiêu khựng lại, triển một pháp quyết ẩn thân.

Bóng dáng nhỏ bé lập tức biến mất, chỉ còn dấu chân nhỏ in trên lối đi đầy bụi.

 

 

“Mau mau, dọn dẹp đi, sắp đến giờ rồi, buổi đấu giá sắp bắt đầu.”

 

 

“Mấy thứ này đều rất quan trọng, nhất định phải trông chừng cẩn thận.”

 

 

Trước mắt A Chiêu hiện ra một đám người bận rộn.

Trong đó có một gã trung niên thân hình hơi mập không ngừng chỉ huy người khác.

A Chiêu nhìn hắn, cảm giác người này khiến cô thấy sâu không lường được.

 

 

Lúc này, gã trung niên đó như cảm nhận được gì, bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Tim A Chiêu thắt lại, theo phản xạ dời ánh mắt, nép mình vào góc tường không dám động đậy, sợ bị phát hiện.

 

 

“Chẳng lẽ ta căng thẳng quá?”

Gã trung niên lẩm bẩm rồi dời mắt.

 

 

“Lão đại!”

Có người vội vã đi đến.

 

 

Gã trung niên trừng hắn:

“Gọi ta là quản sự.”

 

 

Người kia cười gượng sửa lời:

“Quản sự, sắp đến giờ rồi, nên bắt đầu thôi.”

 

 

Gã quản sự mập hỏi:

“Hương đều đã đốt chưa?”

 

 

“Ngài yên tâm, đều đốt rồi.” 

Người kia đáp.

 

 

Quản sự gật đầu hài lòng:

“Được, mang đồ đi.”

 

 

Đông Phương Mặc đeo mặt nạ, theo dòng người bước vào hội đấu giá chợ đen dưới lòng đất.

Mấy ngày trước cậu đã nhận được tin chợ đen tổ chức một buổi đấu giá.

Ban đầu cậu chẳng mấy hứng thú.

Nhưng sáng nay lại tình cờ biết trong buổi đấu giá này có xuất hiện Vạn Niên Băng từ Cực Hàn Chi Địa.

Nhận được tin từ một người bằng hữu, cậu lập tức bật dậy khỏi giường.

 

 

Cậu nhớ rõ dược liệu chính để luyện đan chữa bệnh cho a nương có một loại là Vạn Niên Băng.

Thế nên, cậu không do dự để muội muội đi cùng Tô Vi Nguyệt bày hàng, còn mình thì lén đến chợ đen.

Nghe buổi đấu giá sắp bắt đầu, cậu liền theo dòng người tiến vào đấu trường.

 

 

Chợ đen Nam Trọng Thành xây dưới lòng đất.

Bên dưới có một con phố không lớn lắm, cuối phố chính là cửa vào đấu giá.

Đông Phương Mặc nộp năm mươi khối linh thạch hạ phẩm để lấy vé vào cửa.

Người giữ cửa nói với cậu, đây là vé hạng thấp nhất, chỉ được đứng ngoài đại sảnh.

Đông Phương Mặc nhìn kẻ giữ cửa mặt mũi dữ tợn, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

 

 

Bước qua cửa, cảnh tượng trước mắt sáng sủa hơn nhiều.

Vốn tính cẩn trọng, Đông Phương Mặc hơi nheo mắt, quan sát một vòng xung quanh.

Thấy vách động nhân tạo khổng lồ có gắn không ít đá phát sáng, xung quanh còn đặt nhiều đuốc.

Phía nam quảng trường có một bệ cao, chắc đồ đấu giá sẽ được bày ở đó.

Tường có bảy tầng lầu, mỗi tầng chia thành hơn chục gian nhỏ quay về phía bệ cao.

Những gian đó dành cho khách quý bỏ nhiều tiền mua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đông Phương Mặc nhìn lướt qua khu quý khách, rồi dời tầm mắt, bắt đầu tìm lối ra ngoài ngoài cửa chính.

Tuy nhiên, khi phát hiện chỉ có một cửa ra vào, lại có sáu bóng người đứng chặn ở đó.

Mí mắt Đông Phương Mặc giật giật, nơi này không ổn rồi.

 

 

Cậu nhìn sáu kẻ đứng thành hàng trước cửa, đảo mắt tính kế thoát ra.

Đang suy nghĩ cách rời khỏi đây, khóe mắt cậu bỗng thấy một bóng người quen quen.

Cậu khựng lại, nhanh chóng quay đầu, thấy một dáng người gầy gò phía trước.

 

 

Người đó mặc áo xám bình thường, cũng đeo mặt nạ không thấy rõ mặt.

Nhưng Đông Phương Mặc lập tức nhận ra đó chính là kẻ ngày ngày tranh giành sự chú ý của muội muội với mình.

Tô Vi Nguyệt.

 

 

Tô Vi Nguyệt cảm giác có ánh nhìn hướng đến mình, nhíu mày, quay đầu trừng lại.

Ở nơi này không thể tỏ ra yếu thế, nếu tỏ ra yếu sẽ bị xem thường, xem thường rồi thì dễ bị nhắm vào.

Cho nên, tốt nhất là trừng lại, để người ta biết mình không dễ chọc.

Thế nhưng...

 

 

Khi Tô Vi Nguyệt thấy chiếc mặt nạ quỷ bình thường kia, nàng sững lại:

“Đông Phương Mặc? Sao tên này cũng ở đây?”

 

 

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, chớp mắt, nàng tức giận hét lên:

“Tây Môn Mặc!!!”

 

 

Tô Vi Nguyệt gào xong sải bước đến trước mặt Đông Phương Mặc, túm lấy tai cậu, mắng lớn:

“Tên khốn này, cuối cùng cũng tìm được ngươi!

Sao ngươi dám lấy trộm linh thạch chữa bệnh của a nương, ngươi còn có lương tâm không hả?”

 

 

Tiếng mắng bất ngờ khiến mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Đông Phương Mặc lập tức hiểu ý đồ của nàng.

Nàng cũng nhận ra nơi này có điều bất thường, đồng thời cậu cực kỳ hối hận:

Khỉ thật, mất tiên cơ rồi!

 

 

Nghĩ đến đây, cậu giơ tay gạt tay nàng ra, ưỡn n.g.ự.c quát lại:

“Cái gì mà trộm? Nói khó nghe thế, đó là a nương cho ta!”

 

 

Tô Vi Nguyệt điên tiết đ.ấ.m cậu:

“Ta không tin, đó là tiền thuốc ta liều mạng kiếm về cho a nương.

Cho dù là a nương cho ngươi, ngươi cũng không được lấy!”

 

 

“Ta tại sao không được lấy, đã cho ta thì là của ta.”

Đông Phương Mặc vừa lớn tiếng cãi vừa đẩy nàng ra.

“Chẳng phải chỉ là chút linh thạch thôi sao?

Ngươi kiếm lại là được.”

 

 

Dáng vẻ cùng lời nói này khiến nhiều người xem đều ngứa tay, muốn đánh cậu.

 

 

“Đi, theo ta đi tìm a nương đối chất, chắc chắn là ngươi trộm.”

Tô Vi Nguyệt trừng cậu.

 

 

Đông Phương Mặc khẩy môi:

“Đối chất thì đối chất, nhưng ngươi phải đợi ta đấu xong đồ tốt đã.”

 

 

“Đấu cái đầu ngươi, đi ngay!”

Tô Vi Nguyệt quát, kéo áo cậu, cưỡng ép lôi cậu ra ngoài.

 

 

Đông Phương Mặc lảo đảo, kéo lại tay áo nàng:

“Ngươi hung cái gì, đó là a nương cho ta, nữ nhân mà cũng dám quản chuyện nam nhân.”

 

 

“Vớ vẩn, ta là a tỷ ngươi, quản ngươi thì sao?”

 

 

“Ngươi mới vớ vẩn, ta mới là a huynh!”

 

 

Bọn giữ cửa nhìn nhau, do dự không biết có nên thả người đi không.

Khi bọn chúng còn lưỡng lự, gã quản sự mập trên đài cao khẽ lắc đầu.

Mấy thứ thuốc kia còn chưa phát huy tác dụng, không thể để người khác nghi ngờ.

 

 

Đám giữ cửa chỉ có thể nhìn hai người rời đi.

Họ vừa cãi nhau vừa bước ra khỏi cửa.

Rời khỏi chợ đen, lên mặt đất, cả hai mới đồng thời thở phào.

 

 

Đông Phương Mặc hỏi:

“Ngươi cũng thấy nơi đó có vấn đề à?”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Nơi đó rõ ràng có vấn đề.”

Nàng nhìn Đông Phương Mặc:

“Sao ngươi lại ở đó?”

 

 

Đông Phương Mặc hỏi ngược:

“Còn ngươi?”

 

 

Tô Vi Nguyệt đáp gọn:

“Vạn Niên Băng.”

 

 

Đông Phương Mặc hiểu rồi, hóa ra giống cậu, cũng nhận được tin mà đến xem.

 

 

Tô Vi Nguyệt lại nói:

“Ngươi tay trắng, không mua nổi thứ đó, đến làm gì?”

 

 

Đông Phương Mặc:

“Xem có vớ bẫm được không.”

 

 

Tô Vi Nguyệt: “...”

Nàng biết “vớ bẫm” trong miệng cậu nghĩa là:

Xem có ai muốn cướp đồ của người mua, khi hai bên giao chiến, cậu sẽ thừa cơ ra tay lấy trộm.

 

 

Đông Phương Mặc thấy ánh mắt phức tạp của Tô Vi Nguyệt, liền nói:

“Ngươi còn nói ta, linh thạch của ngươi cũng không đủ mua Vạn Niên Băng.”

 

 

Tô Vi Nguyệt hắng giọng:

“Ta chỉ xem có gặp được người hữu duyên không thôi.”

 

 

Đông Phương Mặc: “...”

Cái gọi là “người hữu duyên” chẳng khác gì “vớ bẫm” của cậu.

Xem có ai muốn cướp Vạn Niên Băng, đợi bọn cướp cướp xong, nàng thừa lúc đối phương sơ hở mà ra tay lấy mất.

 

 

Hai người nhìn nhau một cái, đều chán ghét mà quay đi.

 

 

“Không đúng, ngươi và ta đều ở đây, vậy muội muội đâu?”

Đông Phương Mặc sực nhớ hỏi.

 

 

Tô Vi Nguyệt khựng lại, giọng không chắc:

“Chúng ta đều ở đây, chắc muội ấy ở nhà.”

 

 

Đông Phương Mặc nghĩ rồi nói:

“Không sao, cho dù muội ấy một mình đi bày hàng cũng sẽ không gặp vấn đề gì lớn đâu.”