A Hà Của Ôn Quân

Chương 1: CHƯƠNG 1



Năm khó khăn nhất, ta đã phải bán thân giữa phố để lo tang cho mẹ.



Thiếu gia đã mua ta về, để ta làm tạp vụ trong Ôn phủ.



Sau đó, Ôn gia đột nhiên bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.



Thiếu gia tặng ta ngọc bội tùy thân, lại trả lại khế ước bán thân của ta.



Chàng nói: "A Hà, từ nay núi cao đường xa, nàng hãy tự bảo trọng."



Còn ta xé nát khế ước, lựa chọn cùng chàng đi Ninh Cổ Tháp.



Thiếu gia không hiểu, hỏi ta tại sao lại làm vậy.



Ta nghĩ nửa ngày, dỗ dành chàng: "Ta lớn lên ở Ninh Cổ Tháp, lần này vừa hay về thăm quê cũ."



Ta không nói với chàng, thật ra ta biết xem tướng.



Ta sớm đã đoán ra, chàng sẽ c.h.ế.t trong một trận bão tuyết vào mùa đông ở Ninh Cổ Tháp.



Chàng là người tốt như vậy, ta thực sự không đành lòng để chàng chết.



1



Mẹ ta biết xem tướng, có thể đoán được ngày c.h.ế.t của mỗi người.



Bà ấy soi gương đồng nửa ngày, đột nhiên đập bàn, kích động vẫy tay gọi ta:



"Tiểu Hà Nhi, mẹ sắp c.h.ế.t rồi, sẽ c.h.ế.t vào ngày đông chí."



Giọng điệu của bà ấy phấn khích lạ thường, cứ như thể người sắp c.h.ế.t không phải là bà ấy vậy.



Từ khi ta có ký ức, mẹ ta luôn thần thần bí bí như vậy.



Nhưng mỗi lời tiên đoán của bà ấy, chưa bao giờ sai.



Ngày đông chí, mẹ ta vẫn còn hoạt bát, không có chuyện gì cả.



Bà ấy cùng ta gói sủi cảo, vừa gói vừa dặn dò ta: "Tiểu Hà Nhi, sau khi mẹ chết, con nhất định phải lo tang cho mẹ thật long trọng."



"Đừng qua loa lấy lệ, ít nhất cũng phải chuẩn bị một cỗ quan tài mỏng."



Ta vội bịt miệng bà ấy: "Mẹ, còn hai canh giờ nữa là hết ngày đông chí, mẹ sẽ không c.h.ế.t đâu."



Mẹ ta không đáp, bà luộc một đĩa sủi cảo nhân thịt ngô lớn, rồi múc một nửa vào bát, bảo ta mang cho đám ăn mày ở đầu phố.



Ta đang chia sủi cảo thì một người ăn mày đột nhiên tìm đến ta, gấp gáp níu lấy áo ta: "Cẩn Hà cô nương, mau về đi, nhà cô cháy rồi."



Đợi ta về đến nơi, lửa đã bùng lên rất lớn, mẹ không ra ngoài được, ta cũng không vào được.



Ta trơ mắt nhìn ngọn lửa nuốt chửng mẹ ta, nuốt chửng ngôi nhà của ta, còn thiêu rụi tất cả tiền đồng, bạc của chúng ta.



Chậc, mẹ ta đoán thật chuẩn, bà ấy quả nhiên c.h.ế.t vào ngày đông chí.



Ta ôm t.h.i t.h.ể cháy đen của bà ấy khóc rất lâu, đột nhiên phát hiện ra, bạc đã bị thiêu rụi hết, ta lấy tiền đâu mà chôn cất bà ấy?



Hết cách, ta đành lau khô nước mắt, bán thân giữa phố để lo tang cho mẹ.



2



Con phố này người qua lại tấp nập, náo nhiệt vô cùng.



Đi ngang qua ta, đa số mọi người đều dừng lại nhìn một cái, rồi vội vàng đi qua.



Cũng có người thấy ta có chút nhan sắc, bằng lòng cho ta tiền để lo tang cho mẹ, với điều kiện là ta phải làm thông phòng cho họ.



Ta đương nhiên không đồng ý.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quỳ ở đầu phố hai ngày, có một công tử mặt như ngọc quan đi qua ta.



Chàng ấy ngồi xổm xuống, nhìn ta chăm chú một lúc, khẽ hỏi: "Ăn mặc phong phanh như vậy, cô có lạnh không?"



Ta không chỉ lạnh, mà còn rất đói, bụng không hợp thời kêu lên một tiếng.



Chàng ấy thấy vậy vội vàng đứng dậy rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.



Nhưng không lâu sau, chàng ấy lại bưng đến một bát hoành thánh nóng hổi, trên cánh tay còn khoác một chiếc áo mới tinh.



Chàng ấy đưa hoành thánh đến trước mặt ta: "Ăn nóng đi, cho ấm người."



Nói xong lại đặt áo lên chân ta.



Ta thực sự rất đói, ngấu nghiến ăn hết bát hoành thánh. Đợi đến khi khoác áo, mới phát hiện bên cạnh áo còn có hai thỏi bạc.



Chàng ấy ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với ta: "Cầm số tiền này, hãy lo tang cho mẹ cô thật chu đáo."



Ta là người quen được đằng chân lân đằng đầu, vội vàng níu lấy tay áo chàng ấy: "Nay ta không có chỗ để đi, liệu có thể đến phủ công tử làm việc được không?"



Chàng ấy suy nghĩ một lúc, khóe miệng cong lên: "Ta đang thiếu một nha hoàn hầu hạ bút mực, cô có muốn đến không?"



3



Ta cứ như vậy vào phủ, trở thành nha hoàn của Ôn Quân.



Cô nương ở cùng phòng với ta tên là Thu Đồng.



Đêm đầu tiên gặp nàng ấy, ta đột nhiên mơ một giấc mơ.



Trong mơ, nàng ấy mặc một chiếc váy xanh lam cũ kỹ, co ro trong sân nhỏ, sốt cao không hạ, cô đơn c.h.ế.t trên giường.



Ta chỉ cảm thấy giấc mơ hoang đường, không nghĩ nhiều, yên tâm làm việc trong Ôn phủ.



Ôn Quân giao cho ta công việc rất nhàn hạ, chỉ cần mài mực khi chàng ấy viết chữ là được.



Biết ta không biết chữ, chàng ấy lúc rảnh rỗi sẽ dạy ta nhận mặt chữ.



Thỉnh thoảng cũng trải giấy tuyên ra, nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta luyện chữ.



Chàng ấy chỉ vào hai chữ đầu tiên, nói: "A Hà, đây là tên của nàng."



"Vậy hai chữ phía sau là gì?" Ta hỏi chàng ấy.



Gò má chàng ấy hơi ửng đỏ, khẽ nói: "Là tên của ta."



Ta nghĩ, Ôn Quân đối xử với ta tốt như vậy, dạy ta đọc sách viết chữ, ta cũng nên báo đáp chàng ấy.



Mùa đông trời lạnh, chàng ấy lại sợ rét, ta muốn may cho chàng ấy một đôi băng bảo vệ đầu gối.



Nhưng băng bảo vệ đầu gối mới may được một nửa, đột nhiên xảy ra chuyện.



Trong kinh thành bùng phát dịch bệnh, dịch bệnh lây lan từ khu chợ, trùng hợp là Thu Đồng mấy ngày trước vừa mới đến khu chợ.



Trở về, nàng ấy cảm thấy đầu váng mắt hoa, không lâu sau liền sốt cao không hạ.



Mà người tiếp theo mắc bệnh, là ta.



Phu nhân cho dọn dẹp một gian phòng ở xa, đưa ta và Thu Đồng vào đó, ngoài đại phu ra, không cho phép bất kỳ ai thăm bệnh.



Đại phu đeo khăn, cũng không dám đến gần chúng ta, kê đơn thuốc xong liền vội vàng rời đi.



Thu Đồng bệnh nặng hơn ta, ho không ngừng, không qua được năm mới liền ra đi.



Khi nàng ấy chết, mặc một chiếc váy xanh lam cũ kỹ, tiều tụy khô héo, giống hệt trong giấc mơ của ta.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com