A Hà Của Ôn Quân

Chương 2



Mẹ không dạy ta xem tướng, bà ấy nói trong người ta chảy dòng m.á.u của bà ấy, đợi đến khi thời cơ đến, ta cũng sẽ tự nhiên biết.



Nghĩ đến đây, ta bất giác rùng mình, rơi vào trầm tư.



Ta nghĩ quá sâu, nhất thời quên ra cổng sân lấy thuốc, đến tối vẫn còn thất thần.



Mãi đến khi bên ngoài đốt pháo hoa, ta mới nhớ ra đêm nay là giao thừa.



Có người lúc này đẩy cửa phòng ra, bưng một bát thuốc đi đến trước mặt ta.



Là Ôn Quân.



Ta vẫn đang sốt cao, sợ đến mức tỉnh táo lại ngay lập tức: "Sao thiếu gia lại đến đây? Mau đi đi, đừng để bị ta lây bệnh."



Ôn Quân không những không đi, ngược lại còn ngồi xuống bên giường, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi ta: "Thuốc này để ở cổng sân lâu như vậy cũng không thấy cô ra lấy, ta lo lắng trong lòng, muốn đến xem cô thế nào."



Chàng ấy đút cho ta từng thìa thuốc, đợi một bát thuốc đắng ngắt trôi vào bụng ta, chàng ấy đưa tay sờ trán ta, mím môi nói: "Cô mắc bệnh dịch, mọi người đều tránh xa, ta không tiện để nha hoàn khác chăm sóc cô."



"Nhưng ta không yên tâm để cô ở đây một mình, thật sự xảy ra chuyện gì, đến cả người ứng cứu cũng không có."



Chàng ấy nhúng khăn vào nước nóng, vắt khô rồi đắp lên trán ta: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là tự mình chăm sóc cô thì tốt hơn."



"Mắc bệnh thì mắc bệnh, ta thân thể cường tráng, có thể chống đỡ được."



Ta nhìn đôi môi mấp máy của chàng ấy, trong lòng ngũ vị tạp trần.



Giây phút bốn mắt nhìn nhau, ta bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng đan xen biến đổi.



Xung quanh đột nhiên tuyết rơi dày đặc, ta nhìn thấy Ôn Quân mặc tù phục, trên người toàn là vết thương do roi đánh, vết m.á.u loang lổ.



Ninh Cổ Tháp gió lạnh thấu xương, chàng ấy nằm rạp trên mặt tuyết, cố gắng cắn rách ngón tay, dùng m.á.u viết gì đó lên một tờ giấy đã ố vàng.



Sau đó dần dần không còn động tĩnh, cổ nghiêng sang một bên, mắt nhắm lại, không bao giờ mở ra nữa.



"A Hà, cô sao vậy?" Ôn Quân thấy ta mãi không trả lời, đưa tay khua khua trước mặt ta.



Hình như... ta đã nhìn thấy kết cục của chàng ấy.



Nhưng sao có thể chứ?



Ôn gia giàu sang quyền quý, Ôn Quân đã đỗ Hội nguyên, đang yên đang lành sao lại đến Ninh Cổ Tháp?



Ta không dám nói ra, chỉ mỉm cười với chàng ấy: "Thiếu gia, đầu ta hơi choáng váng."



Pháo hoa ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, Ôn Quân cẩn thận đắp chăn cho ta: "Ngủ ngon nhé, đêm nay giao thừa, ta sẽ thức đêm cùng cô."



Hôm sau, Ôn Quân thật sự chuyển đến ở cùng ta.



Chàng ấy cầm một quyển sách, đọc truyện trong đó cho ta nghe để g.i.ế.c thời gian.



Lông mi của Ôn Quân rất dài, một cánh hoa mai rơi xuống, bị lông mi của chàng ấy giữ lại.



Ta đưa tay phủi cánh hoa cho chàng ấy, chàng ấy theo bản năng né tránh, tay ta liền rơi xuống má chàng ấy.



Cảm giác dưới lòng bàn tay mịn màng, lại khiến lòng người ngứa ngáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Chàng ấy lật sang một trang sách, vừa hay đọc đến câu "Tình không biết bắt đầu từ đâu, cứ thế mà sâu đậm".



Dư âm văng vẳng bên tai, cũng không biết là tiếng tim đập của ai như tiếng trống, còn vang hơn cả dư âm.



Đợi Ôn Quân đọc xong quyển sách này, bệnh dịch của ta và chàng ấy cũng đã khỏi hẳn.



Ta vừa mới ra khỏi cổng sân nhỏ, nha hoàn Xuân Lan bên cạnh Phu nhân liền tìm đến: "Cẩn Hà, Phu nhân bảo cô đến Nhà Tế Bần một chuyến."



Ta trong lòng không chắc chắn, vừa đi theo sau Xuân Lan, vừa níu lấy tay áo nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: "Sao Phu nhân lại đột nhiên tìm ta?"



Xuân Lan nhàn nhạt liếc ta một cái: "Đương nhiên là có liên quan đến thiếu gia."



4



Phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, là mẹ ruột của thiếu gia.



Đây là lần đầu tiên ta gặp bà ấy.



Bà ấy chống cằm ngồi trên sập, nhìn ta kỹ lưỡng một lúc, đột nhiên khẽ cười.



"Ta chỉ muốn xem xem, cô nương khiến A Quân mạo hiểm mắc bệnh cũng phải chăm sóc trông như thế nào."



Bà ấy không hỏi han gì về gia thế của ta, chỉ vẫy tay gọi ta, tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, đeo vào tay ta.



Ta kinh hãi, muốn trả lại vòng cho bà ấy: "Phu nhân không được, nô tỳ không xứng với đồ tốt như vậy."



Bà ấy lại ngăn ta lại, mỉm cười nói: "Trước kia ta cũng chỉ là con gái nhà buôn bán, nhà chúng ta không xem trọng xuất thân."



"A Quân là đứa trẻ ngoan. Nếu nó nói cô tốt, cô nhất định là cô nương vô cùng tốt, đương nhiên xứng với đồ của ta."



Bà ấy cười vỗ vỗ tay ta: "Con cứ coi Ôn phủ như nhà của mình, có cần gì cứ nói với A Quân."



"Cô nương tốt, con đại nạn không chết, phúc khí còn ở phía sau."



Người Ôn gia, đối xử với người khác luôn hòa nhã.



Nghe nói nha hoàn nhà khác mắc bệnh dịch, chủ nhà liền trực tiếp đuổi ra ngoài, đâu có chuyện mở riêng một gian phòng cho người ta dưỡng bệnh?



Rời khỏi sân của Phu nhân, Ôn Quân đang đợi ta ở cửa.



Nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay ta, chàng ấy cười cong mắt: "A Hà, ta có chuyện muốn nói với nàng."



"Đợi đến Tết Thượng Nguyên, ta sẽ nói cho nàng biết."



Chàng ấy nói úp mở, nhưng ta đại khái có thể đoán ra chàng ấy sẽ nói gì.



Còn hai ngày nữa là đến Tết Thượng Nguyên, ta thức đêm may xong đôi băng bảo vệ đầu gối đang may dở, định tặng cho chàng ấy.



Ta đã tưởng tượng vô số lần, Tết Thượng Nguyên hôm đó sẽ như thế nào.



Là "Cây lửa hoa bạc trời không đêm", hay là "Chợt quay đầu lại, (thấy người) ở chốn (đèn đuốc) rực rỡ"?



Nhưng ta không ngờ rằng, đêm Thượng Nguyên, lại là ác mộng của Ôn gia.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com