A Khương

Chương 1



Mẫu thân ta bán đậu hũ ở trấn trên.

 

Dân trong vùng kẻ xa người gần đều kéo đến, có kẻ vì đậu hũ ngon, có kẻ lại vì muốn ngắm mỹ nhân.

 

Một ngày nọ, có hai bà tử đến, nói rằng ta là tiểu thư phủ Quốc công. 

 

Mẫu thân ta bảo, họ là bọn buôn người.

 

Về sau, loạn quân tràn đến, mẫu thân dùng d.a.o róc xương rạch nát dung nhan của mình.

 

Người muốn đưa ta tới Liêu Đông, đi tìm vị phụ thân Quốc công c.h.ế.t tiệt kia của ta.

 

Chương 1:

 

Trên phố dài, cảnh xuân vừa hé mở.

 

Ánh sáng nơi chân trời ánh lên một màu xanh nhàn nhạt như vỏ cua.

 

Mẫu thân ta đã sớm ra đầu phố, bắt đầu bán đậu hũ.

 

Chú lừa nhỏ kéo theo một chiếc xe gỗ, trên xe xếp đầy những khối đậu hũ trắng mịn, mềm mại.

 

Mẫu thân ta ngồi phía trước, dùng đôi tay trắng trẻo, khéo léo cắt từng khối rồi trao cho khách.

 

Vừa ngon, lại vừa đẹp mắt.

 

Ban đầu, khách đến mua chỉ là người trong xóm làng quen biết.

 

Ô nương tử bán mứt hoa quả dắt theo bà bà bán trà, vừa dựng quầy vừa gọi lớn: “Tần nương tử, lấy ta một cân, ghi sổ năm văn tiền.”

 

Bà ấy vẫn thường mua chịu, còn mẫu thân ta chỉ khẽ mỉm cười, chưa từng một lần thúc giục.

 

Ô nương tử dúi vào tay ta một miếng mứt mơ nhỏ.

 

Thạch chưởng quầy bán gạo, Trượng đại thúc bán canh dê, gã hàng rong đi khắp phố phường và cả những tiêu sư rong ruổi bốn phương, lần lượt đến rồi lại đi.

 

Người bán đậu hũ ở trấn trên không ít, giá còn rẻ hơn nhà ta.

 

Thế nhưng họ chỉ mua đậu hũ do mẫu thân ta làm.

 

Hỏi ra, ai nấy đều ấp a ấp úng, chỉ nói ngon, ngon lắm, ánh mắt lại cụp xuống rồi ngẩng lên, mặt đỏ đến tận mang tai.

 

Ô nương tử bĩu môi nói:

 

“Bọn họ đều muốn làm kế phụ của con đấy.”

 

Ta hỏi mẫu thân, ta muốn ăn gạo trắng óng ánh từ Giang Nam, muốn uống bát canh dê nóng hổi trắng ngà, muốn có bông hoa nhung trong rương của gã hàng rong, muốn vung đại đao làm nữ tiêu sư.

 

Mẫu thân bảo ta:

 

“Tham nhiều thì nhai chẳng nổi, ăn nhiều thì nuốt không trôi.”

 

“Vậy… con nên chọn cái gì trước mới phải?”

 

Mẫu thân vừa tức lại vừa buồn cười, ra sức xoa mặt ta một trận.

 

“Nha đầu A Khương, chữ hôm nay còn chưa học xong nữa kìa!”

 

Ta nhăn nhó bắt đầu tô chữ, trong lòng lại cứ vương vấn mãi chuyện vừa rồi.

 

Chú mèo Đại Bạch cứ cọ cọ vào người ta, khẽ kêu lên một tiếng gừ gừ đầy thoải mái.

 

“Đại Bạch ngoan quá đi mất.”

 

Khi ấy, ta tuyệt chẳng thể ngờ được rằng—

 

Thích… cũng có nhiều loại khác nhau.

 

Có người vì thích mà đối tốt với ngươi.

 

Lại có kẻ sẽ đẩy ngươi xuống vực sâu vạn trượng — mà thứ tình yêu ấy, còn tàn nhẫn hơn cả thù hận.

 

Dưới ánh nến, mẫu thân lại càng xinh đẹp hơn, tựa tượng Quan Âm bằng ngọc trong chùa.

 

Người không tô điểm son phấn, nhưng đôi môi vẫn hồng như anh đào, hàng mày cong tựa liễu rủ.

 

Ai ai cũng gọi người là Tây Thi bán đậu hũ.

 

Cũng chẳng ai nói được người từ đâu tới.

 

Đầu phố có một tên lưu manh vô lại, gọi là Ngô Trư Long.

 

Hắn sống vạ vật trên con phố này, ngày ngày ăn không trả tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vừa lấy bánh ngọt của gã hàng rong, ăn xong liền xỉa răng, dáng đi lắc lư nghênh ngang bước tới, ánh mắt dán chặt vào mẫu thân ta từ đầu đến chân, xuýt xoa trêu chọc.

 

“Tiểu nương tử xinh đẹp thế này…”

 

“Chẳng lẽ là nô tỳ bỏ trốn từ phủ hào môn ra sao?”

 

Mẫu thân ta lần đầu tiên lộ vẻ hoảng hốt.

 

“Ngô đại ca chớ nói đùa, ta có hộ tịch đàng hoàng.”

 

Ánh mắt hắn nhìn mẫu thân ta vô cùng bẩn thỉu, từng bước một tiến lại gần, miệng vẫn cợt nhả không ngừng.

 

“Là ai giúp nàng đăng ký hộ tịch vậy, là tình nhân nào chăng?”

 

“Mẹ góa con côi như các ngươi, trong nhà không có nam nhân sao được?”

 

Hắn có đôi mắt đỏ ngầu, dâm tà chẳng khác nào heo nọc, nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c mẫu thân ta, l.i.ế.m môi nói:

 

“Tiểu nương tử thơm ngát thế này…”

 

“Tối nay tới Xuân Phong lâu, ta đã đặt tiệc… để cùng nàng hưởng một trận xuân phong hé hé…”

 

Sắc mặt mẫu thân tái nhợt.

 

Bàn tay siết chặt con d.a.o cắt đậu hũ trong tay.

 

Ô nương tử bán mứt quả lặng lẽ kéo ta nấp ra sau lưng bà, ta vội vã chạy đi, tìm Trượng đại thúc bán canh dê.

 

Trượng đại thúc xách theo con d.a.o mổ dê, hùng hổ xông tới.

 

“Tên cẩu tặc kia đâu rồi?!”

 

Trên lưỡi d.a.o còn dính máu.

 

Tí tách rơi xuống đất.

 

Sắc mặt Ngô Trư Long trắng bệch, miệng vẫn cố gắng gào lên vài câu hung hăng.

 

“Cứ chờ đấy, lũ dân đen các ngươi, lão tử đây không để yên đâu!”

 

Hắn bỏ chạy.

 

Nhưng phiền toái… lại nối gót mà đến.

 

Ô nương tử là người bản xứ.

 

Bà kể, Ngô Trư Long vốn không phải hạng vô danh tiểu tốt.

 

Bảy tám năm trước, hắn thay mặt bọn quyền quý cho vay nặng lãi, ép dân trong trấn vay tiền, ai không vay thì bị hắn đánh gãy chân.

 

Ép vay rồi lại tính lãi chồng lãi, ai không trả nổi, hắn liền bán vợ bán con người ta đi.

 

Trong trấn đã có không ít nhà cửa tan hoang, người thân ly tán vì hắn.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Quan sai chẳng đoái hoài, huyện lệnh cũng làm ngơ.

 

Có đêm, có kẻ đốt nhà Ngô Trư Long, muốn thiêu c.h.ế.t hắn cho hả mối hận.

 

“Chỉ tiếc mạng hắn lớn, dẫn theo một đám lưu manh trốn thoát.”

 

“Ra ngoài tiếp tục làm cái nghề thất đức ấy, bị đuổi cùng g.i.ế.c tận lại quay về.”

 

“Thế là trấn nhỏ này lại bắt đầu gà bay chó sủa… than ôi.”

 

Trong hộp mứt của Ô nương tử, bị mất một góc — đó là phần đắt nhất, mứt hạch đào hổ phách.

 

Ngô Trư Long chẳng trả lấy một văn, cứ thế mà lấy đi.

 

Chỉ để lại một bãi đờm đặc sệt, tanh hôi.

 

Ngô Trư Long ngày ngày ngồi dưới gốc liễu, mỗi lần là cả một ngày dài rình rập.

 

Hắn đang đợi mẫu thân ta.

 

“Trấn Thanh Thạch này chưa hề có nữ nhân nào dám không nghe lời ta!”

 

“Tần nương tử eo nhỏ như cành liễu, bóp một cái là gãy, gan lại không nhỏ đâu nha!”

 

Những lời thô tục từ miệng hắn tuôn ra không ngớt.

 

Vì lẽ đó—

 

Mẫu thân ta nửa tháng không bước ra khỏi cửa.