Người cũng không làm đậu hũ nữa, chỉ lặng lẽ mua một xấp gấm tốt, ngày đêm miệt mài thêu túi hương.
Lụa gấm rất đắt.
Tiền trong hòm của người đã vơi đi quá nửa, vậy mà người vẫn nghiêm túc nói:
“Túi hương này… là để dâng lên cho quý nhân dùng.”
Ta nuốt lời muốn ăn thịt vào bụng, không dám hé môi.
Chính vào lúc ấy, Trượng đại thúc tới.
Ông bưng một bát lớn canh dê trắng ngà nghi ngút khói, thịt lát đầy tràn cả miệng bát. Ăn kèm là hai cái bánh nướng lớn bằng bàn tay, thơm đến nỗi khiến người ta nuốt nước miếng.
Không chờ mẫu thân ta từ chối, ông đã đặt bát xuống rồi chạy vụt đi.
Ngõ Thanh Thạch hẹp nhỏ, bóng dáng to lớn kia khi khuất sau góc phố… lại phảng phất một nét thẹn thùng.
Thỉnh thoảng, ông lại mang đồ ăn tới.
Mẫu thân bảo ta mang tiền trả, nhưng Trượng đại thúc không nhận, lại còn bỏ thêm một dải thịt dê vào giỏ của ta, còn cho ta một khối mứt đông qua.
Từ đó về sau—
Mẫu thân bắt đầu bỏ vào chiếc giỏ liễu nhỏ của ta nào là trứng muối, rau đậu non, thịt cá xông khói đã làm sẵn, về sau còn có cả đôi giày tự may và vò rượu nếp do chính tay mẫu thân ủ.
Bảo ta mang tới cho Trượng đại thúc.
Qua lại đôi bận, trên đồng cỏ đã kết chồi non, trên gương mặt của mẫu thân và Trượng đại thúc cũng nở nụ cười như nụ hoa chớm nở.
Tình ý… cũng theo tiết xuân chậm rãi đ.â.m chồi sinh trưởng.
Một tiếng “meo” vang lên, Đại Bạch từ đầu giường nhảy phốc xuống, mẫu thân ta đã vội vã ra cửa nghênh đón Trượng đại thúc.
Thế nhưng…
Ngô Trư Long lại một lần nữa gây họa.
Ngô Trư Long không rình được mẫu thân ta.
Hắn nổi cơn tà tính, làm nhục một cô gái bán hoa.
Cả nhà cô nương ấy đến đòi lại công đạo, kết quả lại bị bọn du côn lưu manh đánh cho nửa sống nửa chết.
Quan trên nha môn chỉ ném ra mấy lời hờ hững:
“Dân đen gây chuyện.”
“Một nữ tử dám phơi mặt nơi đầu đường xó chợ, chẳng giữ lấy nữ đức, bị nam nhân dạy dỗ cũng là lẽ phải. Đã vậy… gả cho Ngô Trư Long làm thiếp đi.”
Cô nương ấy tính tình cương liệt.
Ngay trước cổng nha môn, đ.â.m đầu mà chết.
Ngô Trư Long cướp lấy thi thể, bỏ ra hai ba lượng bạc rồi phối lấy một cái âm hôn.
“Huyện Tôn đại nhân đã lên tiếng — nàng sống là người của ta, c.h.ế.t cũng là quỷ của ta. Ta muốn bán cho ai là quyền của ta!”
Ô nương tử dắt theo con gái là Ô Tiểu Nữ đến nhà ta nói chuyện.
Tiểu Nữ bảy tuổi, hơn ta hai tuổi, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương. Vào cửa, chỉ cúi đầu ăn mứt đông qua trên bàn, không nói lời nào.
Ô nương tử nước miếng văng tung toé, kể lại thảm trạng của cả nhà cô nương kia.
“Tần nương tử, may mà ngươi tránh được kiếp nạn ấy.”
“Ối trời ôi, bằng không tiểu A Khương nhà ngươi rồi sẽ ra sao đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẫu thân ta nghe xong không nói một lời.
Chỉ có ngón tay cầm kim, móng tay trắng muốt như tuyết.
Đêm hôm đó, người thức trắng, thắp đèn dầu thêu cho xong túi hương cuối cùng.
Lúc ta mở mắt ra, chợt liếc thấy —
Sợi kim tuyến trên túi hương lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Là thứ tốt đến độ ngay cả Huyện Tôn đại nhân cũng chưa từng đeo bên mình.
Quý nhân mà mẫu thân nói… rốt cuộc là ai?
…
Sáng sớm hôm sau, mẫu thân kéo ta ra khỏi chăn, giục rửa mặt chải đầu, ăn vận chỉnh tề.
Người cố ý mặc bộ y phục đẹp nhất — tấm vải chàm màu lam — là chính tay người nhuộm lấy.
Mẫu thân ta có đôi tay khéo léo.
Thứ bình thường vào tay người, đều mang thêm vài phần linh khí thanh tú. Như món đậu hũ nhà ta, lúc nào cũng mềm mịn hơn so với cả trấn.
Ô nương tử thường hay buông lời chua chát:
“Ngươi nói xem, mẫu thân ngươi còn có cái gì là không biết làm không? Theo ta thấy, trước đây bà ấy không chừng là đại nha hoàn trong phủ lớn đó. Bằng không, sao lại khéo tay khéo mắt, cái gì cũng tỏ tường như vậy?”
“Bằng không, sao nam nhân trên phố ai cũng mê mẩn bà ấy?”
Mẫu thân chưa từng đáp lại những lời ấy.
Người chỉ nói với ta:
“Bậc quân tử luận hành động, chẳng luận lòng người. Luận lòng người thì xưa nay chẳng có ai là người hoàn hảo cả. Ô nương tử chẳng qua miệng nhanh, nói năng lộn xộn, chứ kỳ thực không phải kẻ xấu.”
Mẫu thân buộc cho ta hai búi tóc nhỏ bằng dây buộc đỏ thắm.
Dắt con lừa nhỏ, hai mẹ con cùng đi một đoạn đường dài.
Ta nhìn thấy Ô Tiểu Nữ đang giúp Ô nương tử đẩy xe, trên xe còn có hai đứa nhỏ — một trai một gái, đều lim dim ngủ như mèo con.
Ô nương tử một mình phải nuôi ba đứa trẻ.
Bảo sao, mẫu thân ta chưa từng nhắc đến chuyện đòi nợ.
Con lừa nhỏ đưa hai mẹ con ta đi một mạch tới cửa sau đại viện của huyện nha, một bà tử đi vào trong bẩm báo.
Ta cùng mẫu thân đứng bên ngoài đợi mãi.
Mẫu thân cực kỳ kiên nhẫn, người lấy sách mang theo trong người ra, dạy ta đọc thơ.
“Ai biết được trong mâm cơm mỗi ngày, từng hạt gạo đều là sự khổ cực của người dân.”
Người từng dạy ta hai mươi bốn tiết khí, dạy ta nỗi vất vả của nông phu, dạy ta cái khổ của lao động chân tay, dạy ta thế gian lắm điều thị phi. Nhưng ta khi ấy nghe cũng chỉ lờ mờ chứ vẫn chưa tỏ tường.
Mặt trời đã lên cao, lúc ánh nắng đổ nghiêng ba sào, bà tử mới ra mở cửa, dẫn chúng ta vào trong.
Trên mỹ nhân tháp ở chính đường, có một vị mỹ nhân đang nằm nghiêng. Đôi mắt nàng ta như mắt hạnh, lười nhác quét qua người khác.
Mẫu thân hành lễ, lại cúi người thật thấp, hai tay dâng lên sáu cặp túi hương thêu hoa thạch lựu bằng chỉ kim tuyến, thái độ cực kỳ cung kính.
“Phu nhân, lâu rồi không gặp, phong thái của người vẫn như xưa.”
“Ta còn nhớ trước kia phu nhân yêu thích hoa thạch lựu, nên đặc biệt làm sáu cặp túi hương, dâng lên để người thường ngày mang theo bên mình, vương chút hương thơm.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia