A Khương

Chương 14



 

Đại đội bị giặc Oa đánh tan tác.

 

Mẫu thân dẫn chúng ta một đường chạy về phương Bắc.

 

Dọc đường, các châu phủ đều từng gặp đại hạn, tình cảnh chẳng khá hơn trấn Thanh Thạch là bao.

 

Có nơi suốt một năm không có lấy giọt mưa, dân chúng chuẩn bị g.i.ế.c đồng tử tế long vương.

 

Hài đồng trong thành đã c.h.ế.t gần hết, mẫu thân lập tức đưa chúng ta chạy trốn trong đêm.

 

Có nơi thịnh hành việc ăn “rau người”, lại đặc biệt yêu thích tiểu hài còn tươi non. Nhà phú hộ vẫn có lương thực dự trữ, thế nhưng vẫn chuộng món thịt người ấy, nơi đó… càng chẳng thể dừng chân.

 

Có nơi cả huyện toàn là nha bà, chuyên mua bán trẻ nhỏ, cắt gân lóc thịt, rồi đưa vào kinh thành hành khất. Chúng ta gặp không ít những “thứ” không tay không chân bò lê trên đất.

 

Trông giống người.

 

Nhưng đầu đen sì, không rõ mặt mũi.

 

Đã chẳng còn là người nữa.

 

Thế gian này, quả thật như lời Di gia gia từng nói:

 

“Trời đất đảo điên, càn khôn lật ngược.”

 

Một đường chông chênh, xiêu vẹo như lá mục giữa cơn bão.

 

Khi đến gần vùng ngoại thành kinh đô, cả ba chúng ta đều đói đến ngất lịm bên vệ đường.

 

May thay, được các ni cô trong chùa Xuân Đài ra tay cứu giúp.

 

Chùa Xuân Đài là ngôi chùa của hoàng gia, trong điện còn thờ bài vị của một vị công chúa mất sớm.

 

Nơi này có một vị Ngọc Tần nương nương, xuất gia tu hành nhưng vẫn giữ nguyên mái tóc.

 

Chính bà đã thu nhận chúng ta.

 

Mẫu thân biết bà.

 

“Ngọc Tần nương nương vốn là Đại tiểu thư phủ Vĩnh Định hầu. Phủ Vĩnh Định hầu và phủ Ngụy Quốc công có mấy đời kết thông gia, xét theo vai vế… con phải gọi người một tiếng cô cô.”

 

Ngọc Tần nương nương cũng nhận ra chúng ta.

 

Bà nhìn ta đầy từ ái:

 

“A Khương lớn lên thật giống Lương Ngộ…”

 

“Phủ Vĩnh Định hầu và phủ Ngụy Quốc công, ngày trước đều đem cả nhà cửa tiền tài đánh cược vào Chu Vương. Giờ bị tịch biên, tru di — cũng là số mệnh đáng nhận.”

 

“Chỉ là… khổ cho đám hài tử này. Chưa từng hưởng qua phú quý, vậy mà phải gánh lấy nghiệp chướng này.”

 

“Trạm Lô, con đừng bắt nạt hai muội muội đấy.”

 

Trạm Lô là một thiếu niên chừng mười tuổi, mày dài như liễu, ánh mắt ôn hòa, sáng rõ. Nghe lời mẫu thân dặn,hắn bê một đĩa hồng khô đỏ au, đích thân đưa cho ta và Tiểu Nữ.

 

Đến bữa cơm chiều, trên bàn còn có cả món tôm trà Long Tĩnh — mùi hương thanh nhã, hiếm hoi giữa thời loạn lạc.

 

Trạm Lô khe khẽ nhắc chúng ta: hồng khô và tôm không nên ăn cùng nhau. Nếu ta và Tiểu Nữ thật sự muốn ăn, ngày mai hắn sẽ cho người làm riêng món tôm cho chúng ta.

 

Mẫu thân nói, Trạm Lô hẳn là một vị hoàng tử.

 

Một đứa trẻ có thể ôn hòa lễ độ đến như vậy, quả là hiếm có.

 

Điều ấy đủ thấy, Ngọc Tần nương nương là người đức hạnh thuần hậu.

 

Trạm Lô rất thích chơi cùng những đứa trẻ đồng lứa, thường chống cằm, lắng nghe ta và Tiểu Nữ kể chuyện đường chạy nạn. Hắn sẽ nhíu mày mà khóc, có khi giận đến đỏ cả mặt.

 

Hắn cũng rất yêu quý Đại Bạch, cẩn trọng xoa đầu nó, bị cọ một cái mà hai tai đỏ rực cả lên.

 

Ngọc Tần nương nương đích thân dạy chúng ta đọc sách, viết chữ, đàn tranh, cờ vây, thư pháp, họa pháp, cùng với cách điều chế hương liệu.

 

Tiểu Nữ là người học nhanh nhất.

 

Đông qua xuân tới, lại thêm một năm.

 

Một ngày nọ, trong chùa xuất hiện một thái giám.

 

Thái hậu hạ chỉ, lệnh cho Ngọc Tần nương nương thay mặt hoàng thất đi khuyên Chu Vương đầu hàng — dùng tình thân để cảm hóa.

 

Nương nương khấu đầu tạ ân, bình thản mà lên đường.

 

“Lộng Tình, nếu ngươi sắp đi Liêu Đông, vậy mang cả Trạm Lô theo đi. Trời cao đất rộng, vẫn tốt hơn bị vây chặt trong chốn thiền môn này.”

 

“Chuyến này… chỉ e khó lòng toàn vẹn. Các người cũng nên sớm lên đường.”

 

Bà sai một vị Hổ tướng quân đưa chúng ta đi.

 

Ta lại chợt nhớ đến Di gia gia…

 

Khi cơn mưa đầu hạ đổ xuống…

 

Chúng ta đã đến Liêu Đông.

 

Oanh Nhi di di đứng chờ nơi cổng thành.

 

Hổ tướng quân cũng nhận ra nàng.

 

Họ từng là thanh mai trúc mã, bị loạn thế chia lìa, nhờ chuyến hộ tống lần này — xa cách mười năm, nay lại tái ngộ.

 

“Tiểu Hổ Tử!”

 

“Hoàng Oanh Nhi!”

 

Đến giờ ta mới hay, duyên phận trên đời — vốn là thứ… có c.h.é.m cũng chẳng dứt được.

 

Bạch Tướng quân của Liêu Đông cùng tiểu tướng quân họ Hoàng đã trấn giữ nơi này rất tốt.

 

Không có giặc cướp.

 

Không có loạn binh.

 

Giặc Đát đã bị đẩy lui, bị giam chặt sau dãy núi xa tít mù kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trên mảnh đất đen rộng lớn là những mầm non mới nhú, cùng những nông phu chăm chỉ cày cấy.

 

Sau khi định cư, nhà ta được chia cho một khoảnh đất hoang cùng một gian phòng nhỏ. Gieo hạt xuống, gặp mưa lớn, mầm đậu nở rộ đầy đồng như hoa.

 

Nơi này, hạ ngắn, thu cũng ngắn, nhưng cả hai đều rực rỡ đến nồng nàn.

 

Dưới vòm trời xanh đậm như nhuộm kia, những hàng tùng bách cao lớn quanh năm sừng sững; lúa và đậu mọc thẳng, lớn nhanh, “tách tách” rộn ràng, gặt một vụ đầy kho.

 

Mẫu thân lại bắt đầu ngâm đậu nành, làm đậu hũ.

 

Khi tuyết rơi.

 

Nồi đậu hũ đầu tiên cũng ra lò.

 

Một đường trăm cay nghìn đắng, đã từng đói khát, đã từng đổ máu, đã từng g.i.ế.c người — từng lăn lộn giữa bùn đất và khói bụi — vậy mà miếng đậu hũ kia vẫn trắng ngần, thuần khiết, chẳng kém gì lớp tuyết ngoài song cửa.

 

Mẫu thân, Tiểu Nữ, Trạm Lô, ta và Đại Bạch…

 

Còn có — Trượng đại thúc, người biệt tích suốt một năm trời… đã quay về.

 

Ông mất đi một cánh tay.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chúng ta quây quần bên nhau trên giường sưởi, ăn nồi lẩu đậu hoa nấu với dưa chua và huyết trường, bốc khói nghi ngút.

 

Rau khô cất từ cuối thu, vừa thả vào nước sôi liền như tỉnh khỏi giấc ngủ đông ngắn ngủi, mướt xanh, vàng nhạt — có thứ giòn tan, có thứ dai mềm — dưới tiếng pháo rộn rã nơi tiểu trấn biên ải, mặc sức mà phô bày sức sống căng tràn.

 

Thế đạo vẫn còn loạn.

 

Ta biết, chiến hỏa sẽ chẳng vĩnh viễn dừng lại, phân tranh cũng chẳng thể mãi yên nghỉ; tiểu lễ hay đại nghĩa vẫn sẽ bước đi trong lòng thế nhân, chẳng ngừng, chẳng nghỉ.

 

Nơi nào có người, nơi ấy có thất tình lục dục.

 

Dù thời cuộc hiểm nghèo, trong gian nan vẫn có người giữ trọn đạo nghĩa, tình thâm nghĩa nặng vẫn tồn tại giữa cõi đời loạn lạc.

 

Đó… chẳng phải là phàm trần náo nhiệt, là nhân gian đích thực đó sao?

 

Miếng đậu hoa trơn mềm trôi vào miệng, nóng đến mức khiến ta rưng rưng lệ.

 

Tiểu Nữ và Trạm Lô đang chăm chú nhìn vào ngọn đèn dầu, giành nhau cắt đuôi lửa. Đại Bạch thì rón rén trèo lên đầu Trạm Lô.

 

“Ai da!”

 

Mẫu thân nửa cười nửa trách, trách Trượng đại thúc cứ mãi gắp thức ăn cho người.

 

Ấy là Tết Nguyên Đán năm Chí Chính thứ hai mươi chín.

 



 

Mùa tân xuân ấy, Hổ Tướng quân thành thân cùng Oanh Nhi di di.

 

Bạch Tướng quân và Hoàng tiểu Tướng quân đang đi tuần ngoài thành, nghe tin liền thúc ngựa phi nhanh trở về dự lễ.

 

Tiểu thư Bạch Tú Tú đã nhập cung, cũng sai người mang về một đôi ngọc bội uyên ương, chúc đôi tân nhân bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.

 

Hoàng tiểu Tướng quân nghe vậy, mắt cũng đỏ hoe.

 

Lương Ngộ dẫn thê tử cùng một đôi nhi nữ tới chúc mừng.

 

Hắn không nhận ra mẫu thân đã đổi khác hoàn toàn.

 

Chỉ khi ánh mắt hắn chạm vào khuôn mặt ta, nhất thời hơi sững lại.

 

Hắn biết… chúng ta đã đến Liêu Đông.

 

Nhưng… hắn không nhận ta.

 

Thê tử hắn kéo tay áo hắn, hắn chỉ mỉm cười, rồi quay đi.

 

Sau lưng người khác, hắn lén nhét vào sọt liễu của ta một bao lì xì, trên đó đề bốn chữ:

 

“Tuế tuế bình an.”

 

Hai đứa trẻ líu ríu níu lấy hắn, đòi mua chiếc đèn kéo quân đắt nhất.

 

Hắn cười đồng ý, chỉnh lại tay áo cho chúng, một tay bế một đứa, vén màn xe, rồi lên xe rời đi.

 

Mẫu thân và ta — không ai ngoảnh đầu nhìn theo.

 

Ta dùng số tiền ấy, mua thật nhiều, thật nhiều sách.

 

Trạm Lô muốn xem “sách trị quốc” — trong mắt hắn, dã tâm như lửa.

 

Tiểu Nữ đọc y thư, mong cứu chữa dung nhan tàn tạ của nữ nhân nơi loạn thế.

 

Còn ta…

 

Ta lật từng trang tạp thư, khổ công đi tìm lời giải cho một câu hỏi:

 

Vì sao?

 

Vì sao trăm họ lại sống như cỏ rác, hết lần này đến lần khác bị thiên tai, binh đao loạn lạc đánh gục, vậy mà… vẫn cố gắng lết dậy, ngoan cường bám lấy sợi rễ mỏng manh của sinh mệnh mà sống tiếp?

 

Nhưng càng đọc, ta lại càng thấy…

 

Tất cả mọi người, đều như con lừa xanh bé nhỏ năm ấy, bị cột chặt vào cối xay đá, cứ xoay tròn mòn mỏi trong cuộc sống khốn cùng — sống được, chẳng dễ dàng gì.

 

Bách tính ở trấn Thanh Thạch.

 

Kẻ đọc sách như Di gia gia, như Hoài Anh.

 

Kẻ làm quan như Huyện Tôn.

 

Bậc quý nhân như Ngọc Tần nương nương, như Trạm Lô…

 

Ai ai… cũng khổ.

 

Vì sao lại như vậy?

 

Hết.

🍒Bộ này có hệ liệt nha mọi người

- Thứ tự đọc là: Câu Chuyện Thâm Cung - Xuân Đài Ca - Nha Hoàn Thăng Cấp Ký - A Khương (Hết)

(Mọi người có thể gõ tên truyện trên thanh tìm kiếm của web MonkeyD hoặc ib fanpage bên fb Diệp Gia Gia, Gia sẽ gửi linh cho mọi người ạ🥰)