Huyện Tôn giả vờ hòa đàm, chỉ để kéo dài thời gian.
Di gia gia tắm gội sạch sẽ, thắp hương lễ trời, tĩnh tọa ba ngày. Sau đó, ông vận y phục chỉnh tề, đội khăn nho, mặc áo nho sinh — chính là bộ lễ phục cử nhân nghiêm trang của năm xưa.
Ông xin chủ động ra mặt hòa đàm.
“Lão hủ là cử nhân khoa Chí Chính nguyên niên, nhờ ơn triều đình và trăm họ nuôi dưỡng suốt hơn hai mươi năm.”
“Giờ chính là lúc đem thân đền nghĩa, lấy cái c.h.ế.t giữ khí tiết — nếu còn chút giá trị, thì chính là hôm nay.”
“Huyện Bình Ninh lâm nạn, khẩn xin trời cao phù hộ cho nhân dân được bình an, yên ổn.”
“Xin chư vị… chớ đưa tiễn thêm nữa.”
Huyện Tôn quỳ xuống, dập đầu hành lễ, thật lâu vẫn không chịu đứng dậy.
“Lão tiên sinh có đại nghĩa, học trò xin bái phục.”
Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và Tiểu Nữ.
Dọc theo hai bên đường, tiếng khóc nức nở… không ngừng vang lên.
Tàn dương như máu, chẳng giống với cái oi bức ngày ta tiễn Hoài Anh rời đi.
Đây là đầu đông.
Dãy núi tím nhạt xa xa chồng lớp như mộng, cánh cửa sắt màu xanh mở ra rồi khép lại, bóng dáng gầy nhỏ mà cứng cỏi của Di gia gia — tay chống gậy, từng bước một, dần dần bước vào khung cảnh như bước vào một bức họa sơn thủy.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại một thân ảnh nhạt nhoà.
Ta nghĩ… ông chính là bài ca tiết khí trong bức tranh ấy.
Ông không quay đầu lại.
Cũng không bao giờ quay về nữa.
Mèo Đại Bạch nằm phục trên ghế mây nơi Di gia gia thường ngồi, đầu cụp xuống, đôi mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.
Nó chẳng biết gì cả.
Chỉ thắc mắc: vị lão nhân thường xoa đầu nó, chải lông cho nó, đọc thơ cho nó nghe — rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Viện binh triều đình… rốt cuộc cũng đã tới.
Chiến sự giằng co, thế cục bất phân thắng bại.
Các vị tướng quân nghị sự, chuẩn bị lệnh cho dân chúng rút khỏi thành.
Huyện Tôn sẽ dẫn bá tánh xuôi Bắc, tìm đến châu phủ lân cận nương thân.
Bởi huyện Bình Ninh — sẽ trở thành chiến trường chính trong trận hỏa công sắp tới.
Trước đêm chạy nạn.
Mẫu thân cắt tóc cho ba người chúng ta, loạn xạ như rơm khô trong đống cỏ.
Người lại giã sống gừng tươi, lấy nước vàng bôi lên mặt, tay và xương quai xanh của ta cùng Tiểu Nữ.
“Về sau, hai đứa hãy xưng hô huynh đệ.”
“Ra ngoài… chớ rửa mặt.”
Mèo Đại Bạch rất hiểu lòng người. Nó tự lăn lộn vài vòng trong bùn đất, toàn thân phủ đầy bụi xám, rồi lại cọ cọ vào ống quần ta, cái đầu vẫn ngẩng nhìn chiếc ghế mây quen thuộc.
“Meo…”
“Meo…”
Đêm nay, lần đầu tiên trong nhiều tháng, tiếng động trở nên hỗn tạp.
Người người bận rộn thu dọn hành lý.
Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt, tiếng bước chân dồn dập, tiếng gã đánh mõ thở dài từ xa vọng lại… hết thảy, như ánh sáng cuối cùng của một ngọn đèn cạn dầu.
Sau đêm nay, trấn nhỏ này… sẽ nhận một cái c.h.ế.t thê thảm.
Mẫu thân thức suốt đêm, dùng phần lương thực còn lại làm thành cái bánh lớn. Chờ bánh nguội, người gói kín vào lớp áo của ta và Tiểu Nữ, lại chia cho mỗi đứa một con d.a.o nhỏ.
“Bên ngoài, tuyệt đối không được để lộ đồ ăn.”
“Nếu chúng ta thất lạc nhau, hai đứa… vẫn còn cái mà ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi bầu trời phía đông vừa hé ánh sáng đầu tiên của màu xanh vỏ cua.
Mẫu thân nắm tay ta và Tiểu Nữ, Đại Bạch thì lẽo đẽo theo sau, cả đoàn người bắt đầu rời thành.
Ta ngoái đầu nhìn lại cửa nhà.
Mười tháng trước, cũng chính trong buổi sớm màu vỏ cua như thế, mẫu thân dắt con lừa nhỏ đưa ta đi bán đậu hũ.
Hai tháng trước, cũng trên con đường lát đá cuội này, Hoài Anh đeo hành trang sau lưng, ngoảnh đầu lại mỉm cười với ta.
Ta cũng mỉm cười.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tạm biệt… tiểu trấn Thanh Thạch.
Ngô Trư Long… vẫn còn vương vấn mẫu thân ta.
Hắn hiện làm tiểu đầu mục trong loạn quân, từng sai thuộc hạ dọc đường dò la tung tích “Tần nương tử bán đậu hũ” ấy.
“Nàng là mỹ nhân đệ nhất huyện Bình Ninh, lại mang một hương vị khác biệt…”
“Nếu bắt được, nhớ dành cho Tế Đằng đại nhân thưởng dụng trước. Phần còn lại, tiểu nhân ta cũng xin được ăn vài miếng cơm thừa, hề hề…”
Khi hắn dẫn một toán loạn binh chặn đường.
Huyện Tôn đại nhân đích thân tiên phong, giương cung b.ắ.n c.h.ế.t một tên giặc Oa ngay tại trận. Bọn nha dịch múa đao c.h.é.m tới, khí thế như hổ gầm.
Tên đã hết.
Dao lớn cắm ngập trong xác giặc, rút không ra nổi.
“Chạy mau!”
Huyện Tôn tuốt kiếm bên hông, chắn trước đoàn người.
Đám nha dịch thuận tay nhặt lấy gậy gộc bên đường, như đang đứng giữa công đường mà lớn tiếng hô:
“Uy —— vũ ——!”
Bọn họ không lui.
Đám dân lập tức tản ra bỏ chạy.
Ta chỉ thấy đầu óc tê rần, kéo căng toàn bộ cơ bắp, lôi Tiểu Nữ mà cắm đầu lao về phía trước.
Ngô Trư Long vung đại đao, đảo quanh khắp nơi.
“Lạ thật, chẳng phải Tần nương tử vẫn còn sống sao? Chính mồm tên Thạch mập nói như thế cơ mà.”
“Sao mãi vẫn chưa thấy bóng dáng?”
“Ta biết ăn nói ra sao với Tế Đằng đại nhân đây chứ!”
Là Thạch chưởng quầy đã phản bội, bán đứng tung tích của mọi người.
Hắn không hề hay biết.
Đêm qua, việc cuối cùng mẫu thân làm — chính là cầm lấy con d.a.o róc xương mà Trượng đại thúc để lại, rạch hai đường dài trên khuôn mặt mình.
Hai vết m.á.u khô vắt ngang đôi má, dưới lớp nước gừng vàng ệch, mẫu thân trông như một mãnh thú che chở cho con nhỏ — trong mắt chỉ còn cảnh giác và sát khí.
Vẻ mỹ lệ từng khiến người người ca tụng — tựa hồ chưa từng tồn tại.
Ngô Trư Long tiến gần đến bụi cây nơi chúng ta ẩn thân.
Đại Bạch bỗng vụt lao ra như tên bắn, hai vuốt ghì chặt vào mắt hắn, khiến hắn đau đến rú lên như lợn bị chọc tiết.
Mẫu thân từ phía sau vung sợi thừng gai, quấn chặt quanh cổ hắn.
Kéo mạnh.
Ngô Trư Long sức vóc không nhỏ, vùng vẫy, tay nắm lấy cổ Đại Bạch mà bóp. Ta và Tiểu Nữ đồng loạt rút d.a.o nhỏ, đ.â.m thẳng vào cánh tay hắn.
Dây thừng siết chặt thêm.
Tứ chi co giật.
“Rắc” một tiếng.
Ngô Trư Long… rốt cuộc cũng đã chết.