A Li Cô Nương
Ta lại cười.
Lời này ta tin.
Bởi vì huynh ấy biết, chí của ta không ở triều đình, ta chỉ thích kinh doanh kiếm tiền.
Tận hưởng niềm vui mỗi ngày kiếm được bộn tiền mới khiến A Li ta vui vẻ nhất.
Ngày diễn ra tiệc sinh thần.
Ta không đi cùng Hoàng huynh mà đến Quỳnh Hoa Uyển ở ngoại ô kinh thành trước.
Vẫn còn sớm mới đến giờ khai tiệc, trong vườn không có mấy người, lúc ta đang cho cá ăn thì có người kinh ngạc đi tới.
"A Li cô nương?"
Ta quay đầu lại, không ngờ lại là bạn rượu của Phó Cảnh, vị Đoạn công tử của Trường Đình Hầu phủ kia.
Ta vừa mới hàn huyên với hắn vài câu, Tống Thanh Dao và Phó Cảnh đã tới.
Bọn họ nhìn đông ngó tây, dường như đang tìm ai đó, thấy ta và Đoạn công tử, cả hai đều rất kinh ngạc.
Tống Thanh Dao khoác tay Phó Cảnh, vênh váo đi tới, nói với Đoạn công tử:
"Đoạn công tử, ngươi cũng to gan thật đấy, sao dám mang loại người hạ lưu này đến tiệc sinh thần của công chúa?"
"Không sợ chọc giận công chúa và Bệ hạ, rước họa sát thân cho Trường Đình Hầu phủ của ngươi sao?"
Đoạn công tử hơi sững sờ, vừa định giải thích thì bị ta ngăn lại.
Hắn vốn cũng không ưa Phó Cảnh, hừ lạnh một tiếng rồi nói với ta:
"A Li cô nương, cô đừng sợ, nếu thật sự gặp công chúa và Bệ hạ, ta đương nhiên sẽ làm chứng cho cô!"
"Có kẻ vong ân bội nghĩa, một sớm đắc thế liền lật mặt vô tình, mới càng đáng chết!"
Sắc mặt Phó Cảnh tối sầm lại, hỏi: "Đoạn huynh, huynh có ý gì?"
"Đừng có huynh huynh đệ đệ với ta, ta, Đoạn Cảnh Thụy, tuy không phải quân tử gì, nhưng cũng không làm tiểu nhân!"
Nói xong liền định kéo ta đi.
Phó Cảnh lại chặn hắn lại: "Ngươi muốn đưa nàng ta đi đâu? Đoạn Cảnh Thụy, ngươi cũng muốn đối đầu với ta sao?"
Đoạn Cảnh Thụy tức đến mức muốn đánh nhau với hắn, bị ta ngăn lại.
Ta cười hỏi Phó Cảnh: "Ngươi sợ hãi như vậy làm gì?"
Phó Cảnh cười khẩy: "Sợ ngươi? Một nữ thương nhân như ngươi thì làm nên trò trống gì?"
"Ngươi mở miệng là nữ thương nhân, ngậm miệng là hạ lưu, chẳng lẽ chưa nghe nói, Thái Hòa Trưởng công chúa cũng xuất thân kinh doanh sao?"
Ta là có ý tốt nhắc nhở hắn.
Nhưng hắn không biết ơn, không hề che giấu sự khinh miệt của mình: "To gan, ngươi dám tự so sánh mình với công chúa?"
Tống Thanh Dao cũng đe dọa: "Nếu lời ngươi nói truyền đến tai công chúa, mấy cái đầu cũng không đủ c.h.é.m đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta nói sai gì sao? Chỉ nói sự thật thôi mà, công chúa tại sao lại muốn c.h.é.m đầu ta?"
Tuy ta thích giữ bí ẩn, nhưng cũng chưa bao giờ xây dựng hình tượng tàn sát m.á.u lạnh cả.
Tống Thanh Dao nói giọng âm dương quái khí: "Quả nhiên là đồ hạ lưu, một chút quy tắc lễ nghi cũng không hiểu."
"Đừng nói là ngươi tự so sánh mình với công chúa, ngay cả hạng người như ngươi mà bàn luận về công chúa đã là mạo phạm rồi."
"Thẩm Li, nếu ngươi không muốn c.h.ế.t thì mau cút đi, nếu không lát nữa công chúa và Bệ hạ tới, ngươi chắc chắn phải chết."
Ta cười nói: "Nhưng mà, ta được mời đến làm khách mà, tại sao phải đi?"
"Ngươi được mời? Ha… sao có thể?"
Phó Cảnh và Tống Thanh Dao đương nhiên là không tin.
Đoạn công tử không nói gì, nhưng trong mắt cũng có một tia nghi hoặc.
Suy cho cùng, theo bọn họ thấy, thân phận như ta không thể nào nhận được lời mời.
Phó Cảnh hỏi: "Thiệp mời đâu? Có không?"
Ta thật sự không có.
Có ai tự tổ chức tiệc sinh thần lại tự gửi thiệp mời cho mình đâu chứ?
"Không có?" Hắn cười, "Loại trường hợp này mà ngươi cũng dám lẻn vào, thật sự là chê mình sống quá lâu rồi!"
"Ta chỉ cần vạch mặt ngươi, đừng nói là ngươi, ngay cả người đưa ngươi vào cũng phải đầu rơi xuống đất!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn cố ý nhìn Đoạn Cảnh Thụy đầy vẻ đe dọa.
"Đoạn huynh, nể tình bạn bè, ta không muốn làm mọi chuyện quá tuyệt tình, tốt nhất huynh mau đưa nàng ta rời đi ngay!"
Tống Thanh Dao đột nhiên ánh mắt lóe lên: "Không được, cứ để nàng ta đi như vậy thì quá hời cho nàng ta rồi!"
"Thẩm Li, nếu ngươi quỳ xuống dập đầu mấy cái cho ta, ta sẽ cho ngươi đi!"
Phó Cảnh hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản.
Hắn rõ ràng đã quên cảm giác lúc Phó gia sa sút, hắn bị người ta bắt nạt giày vò, ép phải quỳ gối thuở nào rồi.
Con người mà, đều hay quên cả.
Đoạn Cảnh Thụy tức điên: "Hai người các ngươi đúng là thứ hạ tiện nhất mà ta từng thấy!"
"Quen biết loại người như các ngươi đúng là vết nhơ cả đời của Đoạn mỗ!"
Nói xong liền kéo ta định đi.
"Ta dù có liều cái mạng này cũng quyết không để A Li cô nương bị các ngươi làm nhục!"
Tống Thanh Dao nở một nụ cười dữ tợn, rồi lớn tiếng la lên:
"Người đâu, có thích khách!"
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com