A Li Cô Nương
5
Mặc dù lúc này người còn chưa đông, nhưng nàng ta la hét như vậy vẫn thu hút không ít ánh mắt.
Đặc biệt là các Vũ lâm vệ của Quỳnh Hoa Uyển.
Một đám Vũ lâm vệ hoàng gia mặc giáp bạc vây lại.
Tống Thanh Dao đắc ý nhìn ta, như thể đang nhìn một kẻ sắp chết:
"Chính là nàng ta, nàng ta không có thiệp mời, lẻn vào Quỳnh Hoa Uyển, chắc chắn là kẻ có ý đồ xấu!"
Đoạn công tử vội vàng giải thích:
"Không phải, Thẩm cô nương là bạn do ta đưa vào."
Hắn vậy mà lại nói dối để giúp ta.
Còn chủ động nhận trách nhiệm.
Phó Cảnh kinh ngạc nhìn hắn, rõ ràng cũng nhận ra, Đoạn Cảnh Thụy vì ta mà liều cả mạng.
"Vậy ngươi chính là đồng đảng, Trường Đình Hầu phủ của các ngươi đều là đồng đảng!" Tống Thanh Dao lớn tiếng nói.
Đoạn Cảnh Thụy tức giận gầm lên: "Tống Thanh Dao, ngươi có chút liêm sỉ đi!"
"Ngươi cướp Phó Cảnh đi, đốt quán của Thẩm cô nương, còn muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận sao?"
Tống Thanh Dao lại tỏ vẻ vô tội: "Đoạn công tử, ngươi đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?"
"Ta và A Cảnh là thanh mai trúc mã, định thân cũng là lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, sao lại thành cướp?"
Nàng ta lại bắt đầu giả vờ vô tội.
Đoạn Cảnh Thụy nhìn sang Phó Cảnh: "Phó Cảnh, ngươi có còn là nam nhân không?"
"Mấy năm nay Thẩm cô nương đối xử với ngươi thế nào, ta rõ nhất. Ngươi bạc tình độc ác đến mức này, không sợ gặp báo ứng sao?"
Vẻ mặt Phó Cảnh có chút giãy dụa trong giây lát, sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm nói:
"Đoạn huynh, ta khuyên huynh nên suy nghĩ cho bản thân mình đi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tội danh thích khách, huynh và Trường Đình Hầu phủ đều gánh không nổi đâu!"
Mặt Đoạn Cảnh Thụy hết đỏ lại trắng, cuối cùng nói:
"Ta không tin trên đời này không có công lý!"
"Ta không tin Bệ hạ và công chúa là người không phân biệt được trắng đen phải trái."
Rồi nhìn ta kiên định: "Thẩm cô nương, ta cùng cô đi cáo ngự trạng!"
Nói thật, ta không phải là người dễ bị cảm động.
Nhưng Đoạn Cảnh Thụy quả thực vào khoảnh khắc này đã khiến ta rung động.
Ta có thể chắc chắn, hắn không biết thân phận của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy mà lúc này lại có dũng khí liều mạng vì ta, thật sự đáng quý.
Lần đầu tiên ta nghiêm túc đánh giá Đoạn Cảnh Thụy.
Hắn không có vẻ ngoài kinh diễm từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại có phong thái quân tử đoan chính như ngọc, phóng khoáng thanh tú như tùng như trúc.
Hắn bị ta nhìn đến có chút không tự nhiên, vội vàng buông tay ta ra:
"A Li cô nương, thất lễ quá!"
"Ta… ta là nhất thời nóng vội."
Ta cười lắc đầu: "Đa tạ Đoạn công tử, ngươi sẽ có phúc báo!"
Tống Thanh Dao cười lạnh mấy tiếng: "Phúc báo? Haha… Hắn không bị ngươi liên lụy mất đầu theo đã là tổ tiên phù hộ rồi!"
Các Vũ lâm vệ nhìn nhau, đều nhìn về phía ta, chờ ta ra hiệu.
Vũ lâm vệ phụ trách Quỳnh Hoa Uyển hôm nay đều là thân tín của ta và Hoàng huynh, đương nhiên nhận ra ta.
Ta không nói gì, bọn họ cũng không biết có nên tiết lộ thân phận của ta hay không.
Tiếng xì xào nghi ngờ xung quanh cũng không ngừng: "Là ai vậy?"
"Ta nhận ra, là bà chủ của Thiên Bôi Cư, người tình của Phó Hầu gia!"
"Chả trách… chậc chậc, gan nàng ta cũng lớn thật, dám chạy đến đây gây sự."
"Nghe nói Tống gia đốt quán của nàng ta, nàng ta kiện quan không được, e là lẻn vào để cáo ngự trạng."
"Vậy hôm nay có kịch hay để xem rồi, Phó Cảnh và Tống Thanh Dao này cũng quá độc ác, bắt nạt người ta đến mức này."
"Nhưng nàng ta dám lẻn vào Quỳnh Hoa Uyển, đúng là hạ sách, phá hỏng tiệc mừng thọ của công chúa, không muốn sống nữa rồi!"
Người xem ngày càng đông.
Người xem càng lúc càng đến gần, chỉ chỉ trỏ trỏ, Tống Thanh Dao có chút mất mặt, lại không có não mà quát mắng Vũ lâm vệ:
"Các ngươi sao còn chưa ra tay?"
Phó Cảnh không biết từ lúc nào đã đến gần ta, dùng giọng nói chỉ mình ta nghe thấy:
"Đã sớm nhắc nhở ngươi, đừng dây dưa nữa, sự việc đến nước này, không ai cứu được ngươi đâu."
"Thẩm Li, thế giới của quyền quý, ngươi vĩnh viễn không thể hòa nhập được."
"Ta không cưới ngươi là vì tốt cho ngươi, ngươi căn bản không hiểu quy tắc trò chơi của giới quyền quý."
Ta nở một nụ cười đầy ẩn ý với hắn: "Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi sao?"
Trong mắt hắn có một tia tiếc nuối: "Nếu ngươi chịu nghe lời ta, cũng không đến nỗi rơi vào kết cục thế này."
Đúng lúc này, một tiếng quát đầy uy nghiêm vang lên:
"Kẻ nào dám đến gây rối ở tiệc sinh thần của công chúa?"
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com