A Phiêu Cô Nương

Chương 10



16.

"Lục cô nương."

Đột nhiên có người gọi ta.

Ta nương theo tiếng gọi nhìn ra bên ngoài cửa, kẻ đến lại là Trương Song Phú bị ta dọa chết!

Xong đời rồi, hắn thật sự đến báo thù rồi. Nhưng chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, Trương Song Phú đã không còn bộ dạng sống trong nhung lụa như trước kia, quỷ hồn của hắn trông hốc hác tiều tụy, còn đầy vẻ hối lỗi, khác xa lúc còn sống. Xem ra trước khi c.h.ế.t hắn đã không được dễ chịu.

Ta không nói hai lời, trực tiếp chỉ vào Thổ Địa gia mách tội:

"Cái c.h.ế.t của ngươi không liên quan gì đến ta! Là hắn, ngươi cúng cho hắn ngỗng quay giả, hắn ôm hận trong lòng, cho nên mới sai ta đi hù dọa ngươi!"

Thổ Địa gia cũng không biện bạch, chỉ ôm trán cười khổ. Mà Trương Song Phú lại bình tĩnh đến lạ thường, hắn không giống những con quỷ khác. Những con quỷ khác vừa c.h.ế.t đều khó chấp nhận sự thật này nhưng hắn lại không hề để ý, ngược lại còn rất hòa nhã:

"Thổ Địa thần quân ở trên, là tiểu sinh thất kính rồi.”

"Những năm gần đây tiểu sinh ngày ngày lo sợ, trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh nhân quả. Nay phải đa tạ thần quân đã đánh thức, tiểu sinh đây sẽ đến địa phủ báo cáo.”

"Trước khi đi, tiểu sinh muốn gặp Lục cô nương một lần nữa."

Trương Song Phú cung kính bái thần Thổ Địa mấy bái, sau đó lại quay sang phía ta, hắn nhìn ta, cứ vài lần muốn nói lại thôi.

Ta cười hì hì quan tâm:

"Hì hì, ngươi còn có chuyện gì cứ nói với ta, ta có rảnh sẽ đi báo mộng cho người nhà ngươi."

Nhưng ta vừa dứt lời, hắn lại "phịch" một tiếng quỳ xuống trước bia mộ của ta, còn dập đầu ba cái rõ to.

A, này, này... Lễ lớn như vậy sao! Ông lão này không phải là cháu trai của ta đấy chứ!

Lại nghe hắn trút bỏ gánh nặng nói:

"Lục cô nương, năm xưa nếu không phải cô nương xả thân cứu giúp, ta đã sớm chìm dưới đáy sông Liễu rồi. Là người vì cứu ta mà chết!"

May mắn thay, hắn không phải là cháu trai ta. Trước khi chết, ta vẫn còn là một cô nương!

Ê? Khoan đã! Hắn vừa nói cái gì cơ?

Ta ngẩn người nhìn hắn, ngắm nghía đôi mày đôi mắt, phát hiện trong đôi tròng mắt đục ngầu kia lại lộ ra vài phần thần thái quen thuộc.

Ta không khỏi tiến lên một bước:

"Ngươi... ngươi là...?"

"Ta là Tiểu Phú Quý, Tiểu Phú Quý nhà họ Trương đầu làng!"

Lời vừa dứt, trong đầu ta tựa hồ có một đạo sấm sét nổ tung. Ký ức xa xôi như t.h.i t.h.ể c.h.ế.t đuối đột nhiên hồi sinh, "vèo" một tiếng từ dưới đáy nước trồi lên khiến ta lảo đảo.

Đúng rồi, đúng rồi, trong làng ta có một Tiểu Phú Quý, là bảo bối được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, mới bốn năm tuổi đã nghịch ngợm vô cùng. Mà hiện giờ ta vẫn là dáng vẻ mười bảy tuổi, hắn đã không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa rồi.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm sâu thẳm, lẩm bẩm hỏi:

"Đã qua bao lâu rồi?"

"Sáu mươi năm, tròn sáu mươi năm rồi."

Ký ức như chiếc mỏ neo trầm mặc muôn đời, khi nó được nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa, dường như ta đã trở lại buổi trưa hè sáu mươi năm trước. Không phân biệt được quá khứ và hiện tại, đột nhiên ta hét lớn với hắn:

"Tiết Mang Chủng, người lớn đều bận rộn đưa tiễn Hoa Thần, Tiểu Phú Quý, ngươi ra sông làm gì!”

"Còn không mau về nhà!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Song Phú nghe vậy sửng sốt, sau đó gào khóc. Tiếng khóc của hắn truyền khắp bốn phía đồng hoang, lũ thú trong bụi cỏ nhao nhao ngẩng đầu nhìn.

"Lục cô nương, là ta không nghe lời!”

"Cứ nhất định phải ra sông vớt cá, nghĩ là cứ nằm trên ván thuyền là không sao. Nhưng không ngờ hôm đó gió lớn, thổi thuyền lắc lư, ta không cẩn thận đã ngã xuống sông."

Hắn nhớ rất rõ chuyện ngày hôm đó, chắc hẳn sáu mươi năm qua, hắn cũng chưa từng quên.

Thôi thôi, đều đã qua rồi, ta c.h.ế.t rồi, hắn cũng c.h.ế.t rồi.

17

Nhưng ngày tiết Mang Chủng sáu mươi năm trước, ta định làm gì nhỉ?

Chỉ nhớ ta đi ngang qua con sông đó, thấy có người rơi xuống nước, bèn nhảy xuống theo. Ta liều mạng mà bơi nhưng đứa trẻ kia giãy giụa rất dữ, ta hao tốn hết sức lực mới tóm được nó đẩy vào bờ. Ta chỉ còn sót lại hơi thở cuối cùng, đã không còn sức lên bờ, mà ánh mắt cuối cùng ta nhìn thấy là bóng lưng đứa trẻ chạy đi.

Ta cười hỏi hắn:

"Sau đó ngươi gọi người đến chứ? Ngày đó trong ruộng gần kề có không ít người.”

"Nhưng mà ngươi là một đứa trẻ, chạy chậm, chắc hẳn khi cứu binh đến, ta đã c.h.ế.t rồi."

Nói đến chuyện ngày đó, ký ức của ta càng ngày càng rõ ràng. Ta quả thực là vì cứu một đứa trẻ mà c.h.ế.t đuối dưới sông, nhưng cũng trách mạng ta không tốt, lúc đó nếu có thể gắng gượng thêm một lát, chắc chắn sẽ được cứu.

Nhưng Trương Song Phú lại không nói gì nữa, hắn chỉ một mực ôm mặt khóc. Ta sờ đầu hắn, lớn tiếng nói:

"Ai da, có gì mà khóc, ta lại không trách ngươi."

Trẻ con mà, có nghịch ngợm một chút, hắn cũng không cố ý. Nhưng Trương Song Phú vẫn khóc không ngừng. Lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng thở dài, Thổ Địa gia lạnh giọng nói:

"Hắn không đi tìm người mà tự mình chạy về nhà."

“Sau đó trời tối, người nhà ngươi không thấy ngươi về nhà, tìm suốt một đêm, ngày thứ hai mới phát hiện t.h.i t.h.ể ngươi dưới sông.”

“Sau đó, hắn sợ hãi nên nhất quyết không chịu nói ra sự thật, thậm chí còn một mực khẳng định ngươi tự mình sẩy chân ngã xuống nước khiến ngươi uổng mạng."

Trương Song Phú khóc càng to hơn.

Ta ngẩn người.

Sao lại thành ra như vậy?

Ta nhìn Trương Song Phú trước mặt đã ngoài lục tuần, trong đầu hiện lên toàn bộ hình ảnh Tiểu Phú Quý ngày ấy còn nghịch ngợm bướng bỉnh. Khi đó ta thường cho hắn kẹo ăn, dạy hắn nhận mặt chữ. Hắn miệng lưỡi ngọt ngào, gặp ta đều một tiếng "Lục tỷ tỷ" không dứt.

Thế mà chính là đứa trẻ này, cầm mạng sống lẽ ra thuộc về ta mà sống lay lắt đến tận bây giờ.

"Lục cô nương, ta sợ mà, ta thật sự rất sợ!"

Vì hắn sợ, vì một lời nói dối của hắn mà khiến ta uổng mạng sáu mươi năm. Đáng hận, thật sự quá đáng hận. Hồn phách ta không ngừng run rẩy, tro hương trên người không ngừng rơi xuống, lộ ra dáng vẻ khi ta bị c.h.ế.t đuối.

Nếu không phải vừa rồi có người thắp hương cho ta, thì giờ phút này e là ta đã hóa thành lệ quỷ rồi.

"Ta nhảy xuống sông cứu ngươi, c.h.ế.t cũng không từ, bản thân ngươi lại sợ cái gì?"

Ta suy sụp hỏi hắn.

Trương Song Phú câm như hến.

Xem ra sau khi được cứu, điều hắn nghĩ đến đầu tiên là sợ cha mẹ biết mình ra sông chơi rồi bị đánh. Hoá ra người ta cũng có thể ích kỷ như vậy, sống c.h.ế.t của ta lại không bằng một trận đòn roi của hắn.

Dù hắn bỏ lỡ thời cơ cứu ta, nhưng nếu sau đó hắn nói ra sự thật, theo phong tục của thôn Lê Hoa, dân làng sẽ lập bia công đức cho ta, nếu ta được hưởng hương khói bốn phương thì sao phải lưu lạc thành cô hồn dã quỷ chứ.

Nhưng suốt sáu mươi năm, hắn chẳng hé nửa lời.

Nếu không phải Thổ Địa gia cố ý vạch trần khiến hắn tỉnh ngộ thì hắn còn sống lay lắt đến bao giờ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com